Tiểu hồng mạo và đại hôi lang

Chương 113 : Cảnh tiểu lang

AAAA! Cảnh Lang rơi vào trạng thái phát điên, Thằng nhãi ranh rõ ràng coi mình như cái cọng lông. Nếu không ngại vì nó còn nhỏ, không thể ta tay nặng được chứ không thì. Nhưng Hồng Hồng rõ ràng rất đau! "Tiểu chết tiệt!" Cảnh Lang ngao ô một tiếng, hai móng cùng hạ xuống, tách bé con ra khỏi ngực Lục Hồng. "Ô ô!" Bé con huơ quào tay chân, ánh mắt khẩn cấp nhìn chằm chằm tiểu trái cây đỏ, khóe miệng lộ ra chút chất lỏng màu trắng, chưa thỏa mãn thè lưỡi liếm liếm. "Lang! Chị làm gì vậy!" Lục Hồng kịp thời mở miệng ngăn cản, đưa hai tay đoạt lại đứa nhỏ từ tay Cảnh Lang. Được tháo dỡ khống chế khỏi Cảnh Lang, bé con không đợi kịp bò lên ngực Lục Hồng, há miệng liền cắn đầu ti, tiếp tục bú. "Ôi da! Bảo bảo, con nhẹ một chút." Lần này Lục Hồng không chịu được đau kêu thành tiếng, nhưng vẫn để mặc bé con muốn làm gì thì làm. "Ô ô ô! Hồng Hồng, thằng nhãi ranh này rõ ràng nhân cơ hội ăn đậu hủ của em, hơn nữa chị thấy em đang rấu đau mà!" Hai mắt Cảnh Lang ai oán trợn nhìn Lục Hồng, tựa như muốn nói: Chị cũng muốn uống sữa! "Lang, bảo bảo đói bụng muốn uống sữa thôi, không sao đâu~" Lục Hồng đương nhiên biết bảo bảo là cố ý nặng khẩu với mình, nhưng cũng vì áy náy nên cô cũng không nói gì, chỉ hy vọng bảo bảo có thể tha thứ cho mình. "Xì~ thằng ranh con này một chút cũng không thèm để ý đến cảm thụ của em, liền chỉ biết vui sướng cho mình, đương nhiên chị phải dạy dỗ nó thật tốt!" Cảnh Lang tức giận giơ lên móng vuốt. "Không sao đâu~ Lang, chút đau đớn này không thấm vào đâu đâu~" Mới vừa nói xong, Lục Hồng lại đau đến nhíu mày, Cảnh Lang nhìn vào mắt, đau lòng muốn chết. Lập tức lại muốn lôi bé con ra lại. "Lang, đừng mà!" Lục Hồng lắc đầu, hướng Cảnh Lang sử dụng ánh mắt, tỏ ý cô không sao. "Híc! Hồng Hồng~" Cảnh Lang gào khóc một tiếng, liền cọ xát lên người Lục Hồng, dùng sức ngước cổ lên, dùng đầu lưỡi liếm môi cô, như muốn hóa giải cơn đau cho cô. Một hồi sau, bé con rốt cuộc ăn no, mới hài lòng rời khỏi ngực Lục Hồng, "Ô~~~~" Nhẹ nhàng kêu một tiếng, leo lên trước người Cảnh Lang, tìm một vị trí thoải mái, dưới người cô cuộn thành một đoàn nhắm mắt liền ngủ. "Lăn.ra.chỗ.khác...!" Cảnh Lang vừa định nổi cáu, lại thấy Lục Hồng làm động tác suỵt, "Hức." Cảnh Lang ngơ ngác ngoái cổ lại, chỉ thấy trong mắt Lục Hồng toát ra ôn nhu chưa từng thấy, bàn tay nhẹ nhàng sờ đầu bé con. Ô! Đáy lòng Cảnh Lang bi thương một tiếng, bình giấm chua đổ nguyên căn phòng. Khóe mắt liếc thấy vạt áo Lục Hồng còn rộng mở, hai tiểu trái cây bị dày xéo vừa đỏ vừa sưng. "Hồng Hồng!" Cảnh Lang không nhịn được thè lưỡi liếm một chút. "A!" Địa phương vừa bị bảo bảo mút xong vẫn còn hết sức nhạy cảm, làm Lục Hồng rên rỉ thành tiếng. "Lang!" Lục Hồng kịp thời níu lấy đầu Cảnh Lang, ngăn cô tiến thêm một bước động tác. "Hồng Hồng, chị chỉ muốn liếm giúp em thôi, như vậy sẽ tương đối thoải mái hơn." Cảnh Lang vô tội chớp mắt, "Không cần." Câu trả lời còn chưa dứt, Cảnh Lang một hớp ngậm vào đầu ti một bên, mút lấy. Dần dần cô cảm thấy trong miệng một cổ sữa có mùi tanh tràn vào, "Dừng lại!" Lục Hồng tức giận hô lên, dưới tình thế cấp bách vỗ đầu Cảnh Lang một cái. Còn cả gương mặt cô đã đỏ tươi ướt át, để cho người không nhịn được chỉ muốn cắn lên một phát. "Ô!" Cảnh Lang kêu một tiếng, ủy khuất thả lỏng miệng. Lục Hồng lập tức kéo áo che ngực lại, "Lang!" Trong giọng nói chứa cơn tức giận, ánh mắt trách cứ trừng làm Cảnh Lang hơi rụt cổ về. "Sao chị lại có thể vô lại như vậy!" Lục Hồng rầy la, "Nó mới vô lại!" Cảnh Lang khiếu nại nói, "Nó còn con nít mà!" Lục Hồng một tay vuốt trán, khóe miệng hơi có chút co quắp. "Em thiên vị!" "Thằng ranh con này rõ ràng ức hiếp em!" Cảnh Lang không thuận theo, đầu tự ý cọ xát lên ngực Lục Hồng, "Đừng có cọ cọ!" Lục Hồng đè đầu cô lại, đẩy cô ra khỏi ngực mình. "Ô! Vợ, em không thương chị!" Khóe mắt Cảnh Lang mất mác rũ xuống, "Tranh cãi vô lý!" Miệng thì nói, ngón tay lại nâng cằm cô lên, khẽ hôn lên miệng cô một chút. "Hì hì~" "Chị chính là không ưa thằng ranh chết tiệt này, rõ ràng Hồng Hồng cực khổ như vậy để sanh nó ra, nó lại giở tính tình đùa giỡn em!" Cảnh Lang chui đầu vào ngực Lục Hồng. "Bảo bảo vẫn còn trách em, cho nên em càng phải đối xử thật tốt với con hơn, cho đến khi con tha thứ cho em!" Lục Hồng ôn nhu nhìn bé con đang cuộn tròn ngủ say. "Rõ ràng không phải lỗi của Hồng Hồng! Đợi nó lớn hơn chút, chị nhất định bắt nó phải nhận lỗi!" Cảnh Lang bất bình nói. Lục Hồng nhìn ở trong mắt, trong lòng ngọt ngào, "Bảo bảo vẫn là do em sinh ra mà..." Trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Lỗ tai nhọn giật giật, Cảnh Lang nghe thấy lại trộm hôn bên phải khóe miệng Lục Hồng. "Chị thiệt là." Lục Hồng xấu hổ nghiêng đầu đi. "Hồng Hồng, em nói đặt tên gì cho bảo bảo của mình nhỉ?" Cảnh Lang hưng phấn vẫy vẫy đuôi. "Ô, cái này." Ngón tay Lục Hồng sờ cằm, suy nghĩ một chút. "Thằng ranh này một thân lông vàng, lang tộc chưa bao giờ có màu lông này. Không bằng gọi là Cảnh Tiểu Mao* đi!" Lục Hồng ném cho ánh mắt khi dễ, có ai làm mẹ mà đặt tên con mình như vậy không. "Trước cứ gọi Cảnh Tiểu Lang đi." Lục Hồng bỗng như tự hỏi nói. "Ớ, Cảnh Tiểu Lang. Thôi được, nó cũng nhỏ thật." Cảnh Lang nhìn bé con ngủ trên người mình một chút. "Sau này sẽ thương lượng thêm với hai mẹ của chị, tên tắt cứ gọi Tiểu Lang được rồi." "Hồng Hồng nói gì chính là cái đó!" Cảnh Lang gật đầu. --- "Tỉnh rồi à." Vương Chỉ Hinh chóng mặt sờ đầu, ngồi dậy. Nghe thấy âm thanh của người lạ bỗng ngẩng đầu lên, trong tay Cảnh Diệt bưng một ly nước nóng, khóe miệng cười chúm chím gật đầu nhìn cô. "Xin hỏi bác là?" Vương Chỉ Hinh lại không cảm thấy sợ hãi, đối với người bất ngờ xuất hiện trong nhà mình, chỉ cảm thấy một loại khí tức quen thuộc. "Xin lỗi, dọa đến cháu rồi." "Đầu tiên xin thứ lỗi bác không mời mà tới, bác tên Cảnh Diệt, đến từ Lang tộc, cũng là một trong hai mẹ ruột của Liệt nhi." "A?" Vương Chỉ Hinh sững sờ nhìn cô gái tuấn mỹ trước mặt, nhất thời phản ứng chậm chạp, dựa theo trí nhớ tìm kiếm, chỉ nhớ khi đó mình té xỉu, ngược dòng thêm về trước, chính là những hình ảnh không chịu nổi. Cô cùng với Như Ca... "Như Ca?!" Nghĩ tới đây, cô theo bản năng kêu thành tiếng, "Đừng lo lắng, Liệt nhi không sao, ở ngay bên cạnh cháu." Cảnh Diệt chỉ chỉ, lúc này Vương Chỉ Hinh mới chú ý tới một đoàn bóng rực lửa bên cạnh. "Chuyện đó, chuyện này." Vương Chỉ Hinh chỉ cảm thấy đầu óc một trận hỗn loạn, người trước mặt tự xưng là Lang tộc, còn là mẹ của Như Ca còn có chuyện Như Ca làm với mình lúc nãy. Hết thảy hết thảy, trực thẳng làm cô không thở nổi, cô đưa tay sờ lên ngực, cảm giác buồn bã. "Đừng vội, cháu cứ nghỉ ngơi trước cho khỏe. Thứ lỗi cho bác đã tùy tiện viếng thăm." Cảnh Diệt đưa ly nước cho cô, Vương Chỉ Hinh một hơi uống cạn sạch nước trong ly, ánh mắt dao động bất định trên người Cảnh Diệt. "Cháu Vương, cháu có hứng thú nghe câu chuyện của nhà bác không?" Cảnh Diệt ngồi lại vào ghế, bình tĩnh nói. Vương Chỉ Hinh gật đầu, ôm tiểu mao cầu còn say ngủ một bên, bỏ vào trên đùi. Thẳng đến khi Cảnh Diệt nói xong, thần kinh Vương Chỉ Hinh vẫn trong trạng thái khẩn trương, cô ôm Giản Như Ca thật chặt, mà giờ phút này tiểu mao cầu cũng đã tỉnh lại. Chớp mắt tò mò, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Cảnh Diệt, "Ô~" kêu lên một tiếng. Còn hốc mắt Vương Chỉ Hinh sớm đã ươn ướt, thì ra tính cách Như Ca biến thành như bây giờ, tất cả là vì cô ấy sinh ra trong một gia đình như vậy, đây cũng giải thích cho vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Như Ca, cô ấy lại có bóng dáng cô đơn như thế. "Vậy nên bây giờ bác muốn dẫn Như Ca đi sao?" Vương Chỉ Hinh hấp mũi một cái. "Không, bác kể cho cháu tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ hy vọng cháu có thể hiểu được Như Ca. Dù sao theo bác biết thời điểm cháu cùng Như Ca trải qua, nó đối với cháu đã làm vài hành động không tốt." Cảnh Diệt nói chuyện hết sức khéo léo, hai gò má Vương Chỉ Hinh không khách khí nhanh chóng đỏ ửng lên, cô tất nhiên hiểu hành động không tốt là gì. "Cháu cũng không trách cứ em ấy..." Vương Chỉ Hinh tự lẩm bẩm. "A~ cháu là yêu Liệt nhi phải không?" Vương Chỉ Hinh cúi đầu, cũng không trả lời vấn đề này, chỉ là tự phát lặp đi lặp lại vuốt ve lớp lông trên người tiểu mao cầu. "Sở dĩ hôm nay bác nói rõ mọi chuyện cho cháu, là vì cháu đã mang thai đứa nhỏ của Liệt nhi. Vì vậy mới trưng cầu ý nguyện của cháu, cháu đồng ý gả cho Liệt nhi không..." "Sao ạ?!" Vương Chỉ Hinh kinh ngạc mở to hai mắt, "Chuyện này sao có thể?" Trong đầu bỗng lóe lên, mơ hồ nhớ lại những lời khi đó của Như Ca. "Làm một người mẹ chưa xứng đáng với chữ mẹ, bác thay mặt Liệt nhi xin lỗi cháu. Dưới tình huống chưa được sự cho phép của cháu, nó đã làm cháu mang thai." Cảnh Diệt lộ ra vẻ mặt áy náy, "Không đâu, cháu không trách em ấy." "Trước cả khi mọi chuyện bắt đầu, bất luận em ấy có làm biết bao chuyện quá đáng, cháu vẫn..." "Phương thức yêu của Liệt nhi có lẽ hơi thô bạo, nhưng nó đối với cháu là thật lòng thật dạ. Cháu chiếm vị trí trong cuộc đời nó, sợ rằng còn nhiều hơn rất nhiều hai người làm mẹ như bác đây." Nói tới đây, vẻ mặt Cảnh Diệt thoáng hiện lên nét cô đơn. "Cháu chỉ là cho đến giờ vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật cháu mang thai con của em ấy, dù sao..." Vương Chỉ Hinh theo bản năng lấy tay sờ lên bụng bằng phẳng một chút, trong lúc mơ hồ mi mắt lộ ra chút vui mừng. "Ô~~~~" Tiểu mao cầu thấy vậy cũng mừng rỡ cọ lên bụng Vương Chỉ Hinh. "Như Ca, đời này sợ rằng chị với em thật sự không thể chia cách nhau được." "Chỉ tiếc, là nhân loại cuộc đời chị rất ngắn ngủi, mà thời gian của em ngược lại lại dài vô tận. Nếu sau này đứa bé có thể ở bên cạnh em, ít nhiều cũng có thể nhắc nhở em nhớ đến từng có chị một người khách qua đường." Vương Chỉ Hinh khổ sở nói, trên mặt lại bỗng hiện lên một chút vui mừng, nút thắt rất lâu trong lòng xem như vào giờ phút này đã được tháo gỡ. "Xem ra cháu đã nghĩ thông suốt~" Trên mặt Cảnh Diệt lộ ra thần sắc vui mừng. "Cháu yêu em ấy, vẫn luôn là vậy." Tiểu mao cầu nhón chân sau lên, hai tiểu móng vuốt treo lên người Vương Chỉ Hinh, đưa ra cái lưỡi tỉ mỉ liếm môi cô. "Ô ô ô~~~" Như là hồi đáp lại Vương Chỉ Hinh, cô lớn tiếng kêu lên như vậy.