“Đúng vậy, dục tốc bất đạt, Đường Đường ngày nay không giống với chị Hinh lúc trước. Con người nó không chịu nổi kích thích huống chi là lần này chuyện lớn như vậy! Người bình thường còn chịu không nổi đã vậy ông còn…” Thiệu Hoa không nói tiếp. “Các người đã sớm biết con bé là con tôi phải không?” Lí Kiền trừng mắt nhìn Thiệu Hoa. “Biết chứ! Lúc nhìn thấy con bé đeo mặt ngọc kia tôi đã đoán được con bé cùng ông ắt có quan hệ.” Thiệu Hoa nói thẳng. “Biết sao? Thế nào lại không nói cho tôi?” Làm hại chính mình suy nghĩ rằng trên đời này chẳng còn ai là người thân. “Ông không có hỏi tôi nha với lại ông với chúng tôi là người hai thế giới khác nhau, tôi sợ Đường Đường với không tới.” Thiệu Hoa khinh bỉ. “Anh vẫn còn hận tôi sao?” “Bây giờ đã qua nhiều năm rồi cũng không còn oán hận, nếu ông muốn nhận lại Đường Đường thì phải nghe tôi.” “Anh đừng quên con bé là con của tôi.” Lí Kiền cắn răng nói. “Con ông như thế nào? Ông cũng đừng quên nó đang gọi tôi là lão cha. Ông cảm thấy tôi với ông ai thân hơn?” Thiệu Hoa cực tự tin về điểm này. “Anh, năm đó là tôi không đúng, là tôi sai. Chẳng lẽ anh muốn Lí thị chúng ta về sau không có ai thừa kế sao?” “Là ông năm đó động đến Thái Hướng sao, chính là ông.” “Anh tôi xin lỗi." Lí Kiền hối hận nhìn Thiệu Hoa. “Chị dâu.” Lí Kiền cầu Thiệu Hoa không thành liền đi nhờ Lí Phiêu. “Tôi sẽ cố gắng giúp được chứ.” Lí Phiêu biết nhiều năm vậy Thiệu Hoa buông bỏ cũng không dễ dàng. “Cám ơn chị dâu.” ♚♚♚ “Không ngờ Đường cũng biết lái xe.” Ngôn Nặc nắm lấy dây an toàn nhìn người bên cạnh mặt không chút biểu tình chỉ chăm chăm lái xe. Trong lòng cũng thầm mừng vì may mắn ở đây là đường cao tốc. Không biết đi bao lâu, xe đột nhiên dừng lại. Thiệu Đường lúc này vẫn là không có chút biểu tình gì, nhìn xem bốn phía thì nhận đây là nông thôn. “Đường…” Ngôn Nặc gọi thử. Thiệu Đường không lập tức trả lời cô mà từ từ bước đi kéo Ngôn Nặc theo. “Nặc em biết không? Trước giờ tôi đều mong có một người tới cô nhi viện đón tôi trở về. Dù là không giàu có cũng được, dù không nuôi nổi tôi cũng được, nhưng tôi chờ đã biết bao nhiêu năm vẫn không có ai tới đón tôi, dần dần ở cô nhi viện tôi cảm nhận được tình cảm cứ như ruột thịt vậy, đó chính là lão cha cùng mẹ nuôi. Hiện tại tôi rất rối, ông ta đột nhiên xuất hiện rồi lấy ADN của tôi đi xét nghiệm rồi nói ông ta là ba tôi? Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được.” “Đường.” Ngôn Nặc mắt đã ngấn lệ nhìn Thiệu Đường không biết nên nói cái gì. Chỉ biết ôm Thiệu Đường chậm rãi vuốt lưng cô. “Nặc, tôi không muốn nhận lại ông ta, tôi không cần ba.” Thiệu Đường ôm Ngôn Nặc khóc. “Nói không chừng ba Đường có nỗi khổ thì sao?” “Cái gì khổ? Tôi không cần biết, dù sao tôi cũng không muốn.” Thiệu Đường nổi tính trẻ con. “Được, được rồi! Chúng ta không tiếp nhận ông ta.” Ngôn Nặc không biết nên sinh khí hay nên an ủi một đứa trẻ. “Em về sau đừng bức tôi nữa! Hứa đi." “Được rồi! Không ép Đường nữa.” “Hắc hắc…” Thiệu Đường lau nước mắt đi ôm Ngôn Nặc hôn, làm cho Ngôn Nặc trên mặt đều là nước mắt của mình. “Đường.” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường biến hoá khôn lường, vừa nãy khóc trong lòng mình vậy mà bây giờ mặt mày tèm nhem như con mèo. “Tôi đói.” Thiệu Đường bĩu môi. “Bây giờ Đường cũng biết đói bụng sao?” “Đường đại tỷ, thực không ngờ cô rời đi hai năm rồi mới đến tìm bọn này.” Một đám người trách Thiệu Đường. “Thực xin lỗi, tôi tự phạt tôi một ly.” Thiệu Đường giơ ly lên. “Một ly? Không được nha.” Tiểu Chí bất mãn nói. “Được, các người nói như vậy, tôi mời mỗi người một li.” Ngôn Nặc nghe thấy không mở miệng ngăn cản kịp đành nói vào. “Yên tâm tôi không sao.” Thiệu Đường an ủi Ngôn Nặc. “Chị dâu cô yên tâm đi, Thiệu Đường tửu lượng tốt lắm! Trước tôi kính người.” A Vĩ không cho Thiệu Đường cơ hội phản kháng trực tiếp mời. “Được.” Thiệu Đường đứng lên đi đến bên cạnh A Vĩ uống một li. “Phong cám ơn cậu! Các người nữa!" Thiệu Đường giơ chai rượu lên đổ vào miệng. “Chai rượu đó không nhẹ nha.” A Vĩ nhìn Thiệu Đường há hốc mồm. “Các người đừng cậy nhiều người ăn hiếp một người được không?” Ngôn Nặc thấy Thiệu Đường như vậy trực tiếp nói với mọi người. “Tôi không sao, tôi không bao giờ say đâu, Đúng không?” Thiệu Đường nhướng mày nhìn bọn họ. “Đương nhiên.” Thiệu Văn trả lời ngay. “Uống ít thôi." “Không được, hai năm không gặp! Tôi muốn cùng bọn họ uống không say không về được không?” Thiệu Đường hướng Ngôn Nặc hỏi. “Ách, không phải chứ, đây là Đường đại tỷ sao?” Mọi người nhìn Thiệu Đường với ánh mắt ngạc nhiên. Thiệu Phong nhìn Thiệu Đường như vậy, liền cầm rượu lên uống không ngừng. p/s: haha có ng thất tình Đường Đường nữa đó nha. Đường Đường vậy mà trai gái ăn thông hết lun ghia ghia...