Lúc Thiệu Đường nhảy thì mọi người đều đã tản ra. Thiệu Đường chuẩn bị quần áo bước ra làm mấy bước footwork. Giờ phút này nhìn Thiệu Đường thật nổi bật giữa không gian rộng lớn. “Cô thấy thế nào?” Thiệu Đường bỏ nón xuống hỏi Ngôn Nặc đang ở một bên ngẩn người. “Rất tuyệt, có thể dạy tôi không?” Ngôn Nặc đã tỉnh sau tiếng vỗ tay của mọi người. . “Lâu rồi không thấy Thiệu Đường nhảy, không nghĩ tới qua bao nhiêu lâu vẫn nhảy đẹp như thế." Thiệu Văn một bên nhỏ giọng nói với Tuyết Nhu. “Lần trước cũng nghe anh nói cũng không ngờ hôm nay lại được thấy tận mắt như vậy.” Vương Tuyết Nhu vừa rồi cũng bị động tác của Thiệu Đường làm ngẩn người. “Đúng vậy." “Vậy vừa nãy cô ấy nhảy gọi là gì? “Cái đó gọi là footwork, lúc trước khi anh học hai chân chứ dính vào nhau nên làm mình bị thương không biết bao nhiêu lần." “Vậy anh cho em xem với?” Vương Tuyết Nhu thấy Thiệu Đường như vậy đối với Ngôn Nặc thực hâm mộ. “Lúc này sao?” Thiệu Văn nhíu mày. “Đúng vậy, em thực ngưỡng mộ Thiệu Đường nha.” “Nhưng Thiệu Đường nhảy không đẹp bằng anh, nhưng anh sẽ nhảy cho em xem.” Thiệu Văn thấy Vương Tuyết Nhu có vẻ sùng bái Thiệu Đường liền cởi áo khoác đưa cô rồi sắn ống tay áo sơ mi lên “Đã lâu không nhảy hy vọng em thích.” “Ha ha, hình như tôi với cậu chưa có thử qua popping với locking nha.” Thiệu Văn nói nhỏ với Thiệu Đường. “Ha ha cậu muốn nổi bật giữa đám đông sao?” Thiệu Đường nói xong liền cùng Thiệu Văn nhảy. Hai người cùng nhảy tuy không đẹp nhưng cũng đủ thu hút Ngôn Nặc. “Đường, tôi với cậu hợp tác cũng tốt ha.” Thiệu Văn quay sang nói. “Ân, lâu rồi cậu cũng chưa nhảy mà có thể ăn ý như vậy." Thiệu Đường cùng Thiệu Văn vỗ tay hoan nghênh. “ha ha….thôi cậu lo đi tìm Ngôn Nặc đi.” Thiệu Văn nhìn Thiệu Đường nhưng ánh mắt lại theo hướng Ngôn Nặc. "Cám ơn." Thiệu Đường vỗ vỗ vai Thiệu Văn. “Cô thấy thế nào!” Thiệu Đường dùng sức vuốt tóc cho ngay ngắn lại. “Được a, nhưng cô xem này, thân thể cô toàn mồ hôi.” Ngôn Nặc lấy khăn tay cẩn thận lau cho Thiệu Đường. “Cám ơn." Thiệu Đường dùng tay quẹt trán mình. “Đừng lấy tay, bẩn quá.” Ngôn Nặc kéo tay Thiệu Đường ra cẩn thận lấy khăn giúp Thiệu Đường. “Hắc hắc” Thiệu Đường ngây ngô cười. “Nhảy lâu vậy, thật mệt a." “Vậy chúng ta ra ngoài một chút nha." “Được.” Thiệu Đường nắm tay Ngôn Nặc, mười ngón tay nhanh chóng đan vào nhau. “Cô thích nắm tay người khác vậy a?” Từ khách sạn đi ra Ngôn Nặc hỏi trong khi cô cảm thụ được độ ấm từ tay Thiệu Đường. “Không phải, trừ cô ra tôi chỉ nắm có một người. Bởi vì tôi cảm thấy làm như vậy tâm hai người sẽ gần nhau hơn! Mười ngón đan chặt sẽ bên nhau suốt đời a." Thiệu Đường càng nắm chặt hơn tay Ngôn Nặc. “Không nghĩ cô cũng biết nói những lời đó.” “Không phải lời nói trong một khoảnh khắc đâu, mà đấy là lòng tôi suy nghĩ vậy mà.” Từ sau khi chị ấy rời khỏi, chính mình không nghĩ sẽ tìm một người khác. “Ừ." “Nặc, cô đi xe đến sao?” “Đúng a! Như thế nào?” Thiệu Đường đột nhiên hỏi làm Ngôn Nặc tò mò. “Vậy lên xe đi nhanh đi." Bởi vì khi Ngôn Nặc mặc lễ phục thì Thiệu Đường cảm thấy cái váy có hơi hở ở trên nên trên đường từ khách sạn ra có rất nhiều người nhìn cô ấy. “Ân. Nhưng tôi muốn đi dạo thêm một chút." “Thời tiết lạnh như vậy, cô khoác thêm áo vào." Thiệu Đường cởi áo khoác mặc lên cho Ngôn Nặc. “Gần đây cô có vẻ rãnh.” Ngôn Nặc phát hiện dạo gần đây ngày nào cũng gặp Thiệu Đường. “Chủ của tôi mới tuyển thêm hai người nên tôi được nghỉ nửa ngày.” “Vậy sao? Tiêu Nam keo kiệt như vậy cũng có thể mướn thêm người?” Ngôn Nặc không tin hỏi. “Cô biết Tiêu Nam.” “Biết chứ, hắn cùng Ngôn Hằng là bạn bè tốt nhiều năm, chúng tôi cũng thường gặp mặt! Chỉ là lâu rồi không gặp không nghĩ tới hắn thay đổi nhiều như vậy." “Lí Hàm ép hắn ta đấy, chứ keo kiệt vẫn là keo kiệt thôi.” Thiệu Đường nói. “Hình như Lí Hàm không thích tôi.” Ngôn Nặc nhớ tới lúc mình đi mua quần áo, mà Thiệu Đường giúp mình tìm thì có một người con gái luôn hầm hừ nhìn mình. “Hắc, chắc tại cô ấy...” Thiệu Đường cũng không biết nói gì, vì không có khả năng nói ra tính tiểu thư của cô! “Chắc cô ấy không thích tính điêu ngoa của tôi." Ngôn Nặc gặp Thiệu Đường không nói nên lời liền suy đoán. “Hắc” Thiệu Đường xấu hổ. “Kỳ thật tôi cũng không biết, vì khi đó gặp các cô là không vừa mắt, đại khái là vì Thiệu Văn, vả lại trước đó tôi gặp cô ở hoàn cảnh không được tốt lắm." “Ân, khi đó tôi trông có vẻ không được phong độ lắm.” Thiệu Đường nhíu mày. “Đâu có, cô vẫn toát ra khí chất lưu manh mà." “Vậy sao?” Thiệu Đường ngả ngớn. “Chính là động tác này đây! Về sau không được cùng người khác như vậy nha." “Biết rồi, về sau tôi chỉ đối với cô mới vậy thôi, vậy cô vừa lòng chưa?” Thiệu Đường đặt tay lên vai. “Để tôi xem biểu hiện của cô về sau đã!” “Tôi như vậy mà cô vẫn còn xem lại sao?” Thiệu Đường đưa mười ngón tay đan vào nhau lên. “Đương nhiên, chẳng lẽ cô bẻ từ thẳng thành cong không cần thời gian sao?” Ngôn Nặc dừng lại hỏi Thiệu Đường. “Tôi không nghĩ đem cô bẻ cong đâu a, đơn giản vì cô vốn thuộc về tôi mà! Đồng ý với tôi không?” Thiệu Đường đối mặt nhìn Ngôn Nặc tay phải nhẹ nhàng cầm tay Ngôn Nặc.