“Cũng là do Thiệu Phong, trước kia hắn chưa làm pha chế rượu thì thường đi chung với tôi. Mà hắn có nhiều đàn em, bọn họ gọi hắn là lão đại nên là cũng kêu tôi là đại tỷ. Nhưng tôi không thích người ta gọi tôi như thế cho lắm.” “Thực ngon.” “Ngon thật không?” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc đang ăn. “Nhưng có hơi lạt.” Ngôn Nặc uống một ngụm nước Thiệu Đường mới mua. “Không phải chứ? Còn lạt sao?” Thiệu Đường nhìn bát của Ngôn Nặc sau đó nhìn lại chén mình, chắc là cô ấy không ăn lạt được. “Ăn ngon là được, tôi sợ chỗ này không hợp khẩu vị của cô.” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc đang say sưa ăn. “Cô làm gì nhìn tôi ghê vậy? Cô không ăn sao?” Ngôn Nặc bị Thiệu Đường nhìn đến ăn không được. “Tôi ăn xong rồi.” Thiệu Đường bưng chén mình lên cho cô xem. “Uống canh ngon không?” “Ăn uống nhiều rồi tôi phát hiện canh mới là tinh hoa của nghệ thuật ẩm thực.” “Thực sao?” Ngôn Nặc nhẹ nhàng uống một muỗng canh. “Được, uống thử đi.” Thiệu Đường giống như dâng bảo vật cho Ngôn Nặc. “Ngon lắm.” Ngôn Nặc nói xong lại uống thêm một ngụm nữa. “Ha ha, vậy là tốt rồi." Thiệu Đường chuẩn bị nói về sau muốn cùng cô ấy đi ăn nhưng tới đây hình như không thích hợp với cô ấy, dù sao cũng là tổng giám đốc. “Thực là tuyệt, tôi ăn xong rồi.” Ngôn Nặc đứng dậy chuẩn bị lấy ví tính tiền. “Để tôi trả.” Thiệu Đường ngăn Ngôn Nặc vội vàng đứng lên lấy tiền lẻ ra đưa phục vụ. “Cám ơn cô.” “Cô nói cám ơn tôi không thấy hợp với tính của cô lắm.”Thiệu Đường trả tiền xong lại nắm lấy tay Ngôn Nặc lần nữa. “Vậy không nói cám ơn nữa." Ngôn Nặc cảm nhận được mười ngón tay của Thiệu Đường, thực ấm áp, cảm giác bao lâu nay mà bản thân luôn tìm kiếm. “Tôi...Tôi có thể hôn tạm biệt cô không?” Thiệu Đường cùng Ngôn Nặc đi đến công ty đem ví của Ngôn Nặc trả lại cho cô ấy. “Cô đừng nghĩ tới.” Ngôn Nặc chưa bao giờ gặp người như vậy, hôn mà còn hỏi. “Tôi…thật…..thôi…. chào cô.” Thiệu Đường sờ sờ đầu ấp úng. Thiệu Đường đứng ở cửa nhìn Ngôn Nặc đi thẳng đến thang máy. Sau một lúc, Thiệu Đường như nhớ tới cái gì vội vàng đi vào công ty của Ngôn Nặc. Nhân viên bảo vệ thấy cô cùng tổng giám đốc đi cùng nhau cho nên cũng không ngăn lại trực tiếp cho cô đi vào. Đến văn phòng liền gõ cửa, chờ đợi. Nghe được tiếng Ngôn Nặc cho phép mới đẩy cửa ra rồi đi vào. “Sao? Mới cách đây 5 phút đã nhớ tôi.” Ngôn Nặc kinh ngạc hỏi. “Không có, tôi quên đưa cô cái này.” Thiệu Đường đưa kẹo cho Ngôn Nặc. “Cám ơn.” “Đừng nói cám ơn nữa.” “Mà buổi tối tôi có tiệc, chín giờ có thể đi rồi, cô đón tôi được không?” “Được! Tất nhiên là được! Nhất định tối sẽ đón cô." “Cô biết địa điểm không?” Ngôn Nặc cười. “A??? Không biết." Thiệu Đường xấu hổ quay người đi. “Khách sạn Thịnh thế. Chín giờ, nhớ rồi chứ?” “Rõ rồi! Khách sạn Thịnh Thế, chín giờ! Tối gặp sau." Thiệu Đường cúi người qua bàn của Ngôn Nặc, nhẹ nhàng hôn trán cô. “Yes, tôi thành công rồi, hắc hắc” Thiệu Đường la lên ở phòng Ngôn Nặc. Nhưng vừa lúc một vị thư kí vừa đi tới nhìn Thiệu Đường một cách ghét bỏ. ‘Ách” Thiệu Đường sờ mũi xấu hổ rời đi. “Tổng giám đốc, bên ngoài hình như có người mắc bệnh thần kinh. Nhìn cũng tuấn tú mà mắc bệnh tội thật." Vị thư kí kia đi vào phòng Ngôn Nặc. “Thật à.” Ngôn Nặc sờ trán mình, nhìn cô ấy vậy mà lại giống một đứa trẻ con. “Mà nếu Trương Ba có tới nói tôi đã đi họp." Ngôn Nặc cầm văn kiện thư kí đưa, rời văn phòng đi họp, thời gian ngắn ngủi cũng trôi qua liền đến tối. Thiệu Đường đứng ở cửa Khách sạn Thịnh Thế, nhìn đồng hồ hiện tại mới có tám giờ rưỡi nhưng bản thân lại nóng lòng muốn gặp cô ấy nên đã thong thả đến sớm. “Đường, sao cậu cũng ở đây?” Thiệu Văn cùng Vương Tuyết Nhu xuống xe phát hiện Thiệu Đường. “Tôi chờ người." “Ân, tôi biết là ai rồi, là chờ Nặc đúng không?" Vương Tuyết Nhu đoán được là ai. “Hắc hắc” Thiệu Đường cười hạnh phúc. “Chúng ta cùng vào đi.” Thiệu Văn lôi kéo Thiệu Đường cùng đi vào. “Có thể sao?” Thiệu Đường bị lôi lôi kéo kéo nên đành vào theo. “Được chứ, cậu mặc đồ công sở nên không sao đâu." Thiệu Văn cùng Tuyết Nhu kéo Thiệu Đường tiến vào khách sạn. “Cám ơn.” Thiệu Đường hiện tại đang ở buổi yến hội, thấy có người đang cùng Ngôn Nặc khiêu vũ liền hi vọng người đang ôm cô ấy là chính mình. “Cậu ở chỗ này đợi chút, tôi đi gọi Ngôn Nặc." “Được.” “Cô...” Ngôn Nặc kinh ngạc. “Chào." Thiệu Đường lúc này đột nhiên mạnh dạng hơn, làm cho Ngôn Nặc có chút ngây người. “Có thể mời cô nhảy không? Mỹ nữ?” Thiệu Đường vươn tay mời. “Chắc rồi.” Ngôn Nặc đưa tay để vào lòng bàn tay của Thiệu Đường. “Nhưng cô cũng không phải là dạng khiêu vũ này, cô biết thứ khác sao?” Ngôn Nặc cùng Thiệu Đường đứng ở sàn nhảy liền hỏi. “Không phải không biết chẳng qua tôi chỉ biết vài điệu nhảy đường phố thôi, nhưng tôi cũng không có thường nhảy mấy cái đó." Thiệu Đường sờ sờ cái gáy. “Thật a? Vậy tôi nên thưởng thức một chút vậy!” Ngôn Nặc khoát tay lên vai Thiệu Đường. “Nơi này? Bây giờ?” Thiệu Đường không tin được. “Như thế nào? Không muốn?” “Không, chỉ cần cô muốn, mọi lúc mọi nơi." Thiệu Đường chậm rãi theo nhạc.