Tiểu Hắc Thỏ
Chương 3
Huyện thái gia, Chử Thiếu Kiệt, tiểu hắc thỏ, huyện Dư Cầu
Bên người Huyện thái gia thêm một tiểu hắc thỏ gầy nhom nhom, đi đâu cũng mang theo, ăn cơm đặt trên đùi, nghe diễn ôm vào lòng, dạo phố đặt trên vai, ngay cả đi tìm cô nương* cũng không rời tay, huyện Dư Cầu không lớn, người quen biết Huyện thái gia, đều biết hắn nuôi một tiểu thỏ sủng.
*cô nương: cô nương trong kỹ viện ấy.
Mà nói tiểu hắc thỏ kia thực sự không dễ nhìn, vừa gầy vừa ngốc, phản xạ trì độn, lại còn ăn nhiều, quan sát kĩ, phát hiện nó mù mắt què chân, Huyện thái gia thường xuyên phải đưa nó đến nhà Trần bá hán trị trị thương, lại tăng thêm một món tiền.
Huyện thái gia đối tốt với một cái tiểu hắc thỏ như vậy, người bên cạnh không thể lý giải, người nịnh hót lại nhờ vào thời cơ đó, ngày ngày đưa vào viện phủ đủ loại thỏ da lông bóng mượt, tứ chi mập mạp, Tam bá vì không hiểu rõ tình hình đều nhận hết, thả ở đằng sau viện, chờ Huyện thái gia về nhìn xem.
Ngày này, Chử Thiếu Kiệt vừa mang theo tiểu hắc thỏ ra ngoài đi vòng vòng về đến phòng, Tam bá vội vàng đến, trên tay toàn là lông tơ, “Đại nhân, ngài cuối cùng cũng về rồi.”
Chử Thiếu Kiệt buồn cười hỏi: “Tam bá, ngươi đi đâu về vậy, sao lại cọ cả người toàn lông mao thế?
Tam bá vỗ tay một cái, “Đại nhân, ngài ra sân sau mà xem, trong đó có rất nhiều thỏ, đều là mấy môn hộ trong thành đưa tới, không có ngài phân phó, ta xử lý không được, đàng phải tạm thời lưu lại chúng nó.”
“Thỏ?”
Chử Thiếu Kiệt đỡ cái mông của tiểu hắc thỏ, ôm nó vào trong ngực như ôm đứa nhỏ mà mang đi, trong hậu viện thực đúng là có không ít thỏ đâu, cao thấp mập yến gầy, còn có trên tai trên cổ đều đeo vòng hoa, trang phục con nào con nấy cứ như tham dự tuyển phi của hoàng đế.
Cả vườn đầy khí tức của thỏ xa lạ khiến tiểu hắc thỏ nóng nảy bất an, Chử Thiếu Kiệt nhu nhu đầu nó, “Vật nhỏ, ngươi không thích?”
Nó hừ hừ kêu ra tiếng, Chử Thiếu Kiệt nói: “Tam bá, những con thỏ này đến từ chỗ nào thì đưa về nơi đó đi.”
Tam bá nhìn cả vườn thỏ, nói thầm bất kì con nào trong kia, cũng đều đáng yêu hơn một đoàn đen thùi lùi trong ngực ngài kia nhiều, cơ mà đại nhân yêu thích, ông cũng không dám chống đối, bấy giờ mới thu thập cả vườn thỏ, đánh xe ra ngoài vòng theo lối cũ mà trả cho người ta.
Chử Thiếu Kiệt nói: “Cao hứng được chưa?
Hắn biết đến nhiều động vật có linh tính, chỉ không biết hắc thỏ trong lồng ngực hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn không. Móng vuốt nhỏ nhấc lên nhẹ nhàng vỗ vỗ trên ngực hắn, Chử Thiếu Kiệt nghĩ vật nhỏ này vô cũng có khả năng nghe hiểu rõ ràng.
Hắc thỏ trở thành độc sủng duy nhất trong nhà Huyện thái gia, Chử Thiếu Kiệt mấy năm này không phải không nghĩ tới mua vài con thỏ về nuôi, mà chính là cảm giác không đúng, trước kia nuôi thỏ chỉ được mấy ngày đã đem trả lại, một thời gian qua, liền bẵng đi.
Hắn cảm thấy hắc thỏ cùng mình có duyên, liếc mắt một cái là chọn trúng.
Chử Thiếu Kiệt tận tâm tận lực chiếu cố tiểu hắc thỏ mấy ngày, tiểu tử cuối cùng cũng coi như là dỡ xuống phòng bị với hắn, miễn cưỡng chịu vùi trong lồng ngực hắn mà nũng, có lúc sẽ ngoan ngoãn làm nũng, tình huống này xảy ra rất nhiều, tình cờ ôm lấy ngón tay hắn liếm liếm như liếm củ cảu, chảy xuống một xuyến nước bọt ướt nhẹp.
Đôi mắt bị đâm thương tổn của nó còn chưa hồi phục, bóng tối vô tận làm nó bất an, chỉ có ngửi được khí tức của Chử Thiếu Kiệt, mới làm nó cảm thấy xung quanh an toàn, sẽ không xuất hiện bất cứ thứ gì thương tổn nó.
Tiểu hắc thỏ thời khắc dán Chử Thiếu Kiệt, nó yêu thích quả tươi trồng trong vườn rau của trạch viện, cũng bởi vậy, Chử Thiếu Kiệt thay đổi thói quen dùng cơm bên ngoài, trong nhà ngoại Tam bá quán xuyến việc nhà, mới tuyển thêm một vị đầu bếp.
Ngày của một người một thỏ trôi qua rảnh rỗi tản mạn, Chử Thiếu Kiệt tự mình xuống vườn hái lá non cho hắc thỏ, ăn ngon uống mát cung dưỡng nó, hơn nửa tháng sau, bộ lông thỏ cuối cùng cũng coi như có chút sáng rõ, nhan sắc đen tuyền, lớn thêm một chút, không giống như ban đầu khi cứu nó về, gầy gò đơn bạc mệt mỏi chờ chết.
Tính cách hắc thỏ không hoạt bát, hai mắt có thương tích, hành động thì nhiều bất tiện.
Trong vườn rau, Chử Thiếu Kiệt đặt hắc thỏ ở cách xa khoảng mười bước chân, nam nhân cao lớn ngồi xổm ở đầu kia, dụ dỗ nói: “Vật nhỏ, mau đến chỗ ta.”
Thỏ khiếp đảm, trong cả toà nhà ngoại trù phòng ngủ của Chử Thiếu Kiệt, nơi nó thích nhất chinh là vườn rau này, nó có thể ở trong hang đất cả một ngày, không động đậy một chút nào.
Chử Thiếu Kiệt phát hiện nó quá an tĩnh, nghĩ đủ mọi biện pháp trêu đùa cho nó vui vẻ một chút.
Lỗ tai hắc thỏ run một cái, móng vuốt thử thăm dò đi về phía trước một bước, không vài giây, liền rụt lại, yên lặng vùi dưới tầng lá rau dưa, khẽ kêu một tiếng.
Chử Thiếu Kiệt thập phần kiên trì, ngay đến cả Tam bá cũng không hiểu nổi, Huyện thái gia cư nhiên có thể để tâm đến một con thỏ như thế.
Hắn nói: “Lại đây, thỏ con?”
Hắc thỏ liếm liếm móng vuốt bất động, đầu lại chếch về hướng Chử Thiếu Kiệt.
Nó rất hoang mang, không hiểu vì sao người kia phải gọi nó bò qua. Hắc thỏ kỳ thực không thích bò, chân trái của nó què rồi, bò khập khiễng cũng khiến nó nhụt trí thất lạc.
Bởi vậy cho dù Chử Thiếu Kiệt gọi nó thế nào, nó cũng sừng sững không bò, trong bóng tối vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của người kia, nó thoả mãn mà liếm lông liếm móng vuốt, giằng co không đến nửa canh giờ, Chử Thiếu Kiệt lại đây ôm nó, đỡ trong lòng bàn tay vò loạn.
“Vì sao lại không chịu bò hử?”
Hắc thỏ dùng chân không què của mình dẫm một cái trên lòng bàn tay hắn, tìm một tư thế thoải máu nằm xuống, cũng rất có mùi thị sủng mà kiêu.
Nhìn ra phản ứng của nó Chử Thiếu Kiệt thấp giọng bật cười: “Vật nhỏ này.”
Lại nóiL “Ta còn không biết tên của ngươi là gì, hắc hắc? Tiểu hắc?”
Hắc thỏ không nhẹ không nặng gặm một cái trên miệng hổ của hắn, đừng khinh nó vừa mù vừa què, tên chữ vẫn là có đấy, chỉ là…
Dù nói cho Chử Thiếu Kiệt, hắn cũng chẳng nghe hiểu.
Đương sủng hắc thỏ, trước kia, nó được cùng Chử Thiếu Kiệt đi nha môn làm việc.
Sắc trời âm u mịt mùng, bên trong phòng phải đốt đuốc, nó an tĩnh ngồi cạnh nghiên mực, không lâu, liền nghe được tiếng cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, sấm chớp nổ ùng oàng, đương ban ngày ban mặt, mà may đen che khuất mặt trời, cơ mà nó chỉ là con thỏ mù, ở bất cứ thời điểm nào cũng chỉ toàn vô tận tăm tối.
Một tia chớp rạch ngang phía chân trời phía xa, Chử Thiếu Kiệt lòng hơi trầm xuống, nhanh tay đón được hắc thỏ chấn kinh nhảy vào lồng ngực mình.
Hắc thỏ không chịu nổi kinh hãi, lông tơ trên người sống chết run rẩy, Chử Thiếu Kiệt đặt bút lông trên tay xuống, chuyên tâm an ủi thỏ.
Nhờ ánh lửa, Chử Thiếu Kiệt lần đầu tiên quan sát đôi mắt nó, hình dáng no tròn, trên đồng tử sủng nước, đen tựa màu diệu thạch, lại mất đi ánh sáng lộng lẫy vốn có, như là đương khóc.
Hắc thỏ không biết Chử Thiếu Kiệt đang quan sát nó, thời điểm bị đối phương ôm lấy, mũi ẩm ướt kề sát trên cổ hắn, nó hắt hơi một cái, một trận mê muội tập kích nó.
Nó bỗng nhiên nghĩ, nếu như có thể biến thành người giống hắn thì tốt rồi, nó muốn tận mắt xem, cũng muốn chạm chạm vào ân nhân cứu mạng trước mắt này, không biết làm sao vừa mới đưa vươn người, có móng vuốt vung chạm vào hai Chử Thiếu Kiệt.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
11 chương
166 chương
116 chương
266 chương