Tiểu hạ

Chương 25 : Tiểu hạ

Chương 29   Thật ra nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, những việc xảy ra đều có điềm báo trước, chẳng qua do Tiểu Hạ quá ngốc nghếch nên mới không phát hiện ra.   Mùa xuân trôi qua, thời tiết trở nên nóng bức, lại đến mùa hè thuộc về Tiểu Hạ.   Mỗi ngày của Tiểu Hạ trôi qua vẫn đều rất vui vẻ, với thế giới này tràn đầy tình yêu. Bạch Tịch đi mấy tháng vẫn chưa có dấu hiệu trở về, Tiểu Hạ một mực chờ cô ấy xin lỗi nên không có gọi điện thoại trước, tính tình của cô rất tốt, nhưng thỉnh thoảng sẽ có những lúc cố chấp không ai hiểu được.   Dường như Phương quản gia gặp chuyện gì không vui, Tiểu Hạ thấy sắc mặt bà thường xuyên không tốt, quan tâm hỏi han: "Dì Phương, vì sao dì lại không vui ạ? Có phải nhà dì có chuyện gì không?"   "Không sao đâu." Nhìn gương mặt hồn nhiên của Tiểu Hạ, Phương quản gia muốn nói lại thôi, trong mắt lóe lên vẻ buồn bã.   Nhưng Tiểu Hạ không phải hiện ra điều gì cả, nụ cười vẫn cứ rực rỡ.   Phương quản gia đối xử với cô càng ngày càng tốt, không dữ dằn như trước nữa, khi dạy cô làm việc gì đó cũng đều rất kiên nhẫn, không động một chút là đả kích lòng tự tin của Tiểu Hạ. Những chi tiết này Tiểu Hạ đều không phát hiện ra, cô chỉ cảm thấy có một việc kỳ quái, là hiếm khi nhà lại đón tới mấy vị khách.   Tiểu Hạ ở đây đã gần một năm, trừ Mạnh Thanh Hòa và Hà An thì gần như không có bất kỳ vị khách nào. Cô thấy tò mò lại không dám hỏi nhiều, đi cùng Phương quản gia gặp khách.   Cô mặt đầy nghi ngờ nghe Phương quản gia giới thiệu cho mình bọn họ là ai, không hiểu ý bọn họ muốn gì, ánh mắt cô nhìn qua nhìn lại, nghiêm túc nghe Phương quản gia nói chuyện.   "Tiểu Hạ, đây là Lục tiên sinh và Lục phu nhân, cháu có thể gọi họ là chú Lục và dì Lục. Chú Lục là giáo sư đại học, dì Lục là họa sĩ, họ đã xem qua tượng gỗ cháu khắc, nói là rất thích tác phẩm của cháu."   Hai vị khách là một đôi vợ chồng trung niên rất hiền lành xứng đôi.   Phương quản gia tìm một cái cớ cho bọn họ tiện gần gũi trò chuyện, Tiểu Hạ nghe lời bà nói xong, có chút hiểu ra, cười vui vẻ.   Thì ra, bọn họ đến xem tượng gỗ của cô nha.   Nghĩ vậy, Tiểu Hạ nhiệt tình hàn huyên cùng chú Lục và dì Lục, sau đó dẫn bọn họ tới căn phòng cô hay ngồi khắc tượng gỗ. Bên trong có một số vật liệu gỗ cô mang về từ tiệm của Phong Lam và mấy cái thành phẩm làm được một nửa, còn có vài bản nháp cô tiện tay vẽ trên bàn. Cô giới thiệu cho họ tất cả không giấu giếm gì, nụ cười cao hứng trên mắt chưa hề dừng lại.   Tiểu Hạ là một người dễ chịu dễ gần, cô trò chuyện cùng chú Lục dì Lục hồi lâu, cuối cùng vui vẻ tiễn bọn họ đi. Phương quản gia thấy cô cũng không có bài xích, thử dò hỏi: "Tiểu Hạ, cháu thấy chú Lục và dì Lục là người như thế nào?"   Tiểu Hạ cao hứng nói: "Hai người họ rất tốt nha, chú Lục rất thú vị, dì Lục thì rất ôn nhu." Bọn họ là một đôi vợ chồng rất yêu nhau, Tiểu Hạ nhìn được trong mắt họ tình yêu dành cho đối phương. Hơn nữa, ánh mắt bọn họ nhìn cô rất ôn hòa, không thấy cô kỳ quái cũng không có sự thương hại.   Phương quản gia có thể nhìn ra cô rất thích bọn họ, trong lòng một bên vui mừng một bên ưu sầu.   Sau đó, Tiểu Hạ lại gặp lần lượt mấy cặp vợ chồng, mỗi lần gặp Tiểu Hạ đều thấy rất vui vẻ.   Không biết là do tính cách Tiểu Hạ quá tốt, hay do người Hà An tìm được quá thích hợp. Khi Cố Hành Chấp hỏi Phương quản gia, bà không thể đưa ra câu trả lời thích hợp, "Đến giờ đã gặp mấy đôi vợ chồng rồi, dường như Tiểu Hạ đều rất thích họ."   Bà nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Bà muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Hành Chấp, Tiểu Hạ rất ngoan ngoãn nghe lời. Để cô bé ở đây không phải tốt hơn sao?"   Đêm khuya, Tiểu Hạ thiếp đi. Bọn họ đứng ở sân viện, trong mắt người đàn ông là sự trong trẻo mà lạnh lùng.   Đúng vậy, cô thật ngoan ngoãn nghe lời, là một cô gái làm người ta yêu thích.   "Cô ấy là một cô gái tốt." Anh nói, "Nhưng chuyện này là chuyện đã sớm được an bài."   Đây đã là quyết định từ trước hôn lễ.   "Dì Phương, dì yên tâm, cháu đã hứa với hai người ấy sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."   Dù là cô không ở đây bên cạnh anh.   Phương quản gia không hiểu được tâm ý của Cố Hành Chấp, nhưng nhớ tới Tiểu Hạ, bà không nhịn được hỏi: "Hành Chấp, cháu không thích Tiểu Hạ sao?"   Nếu không thích, tại sao lại phải đối tốt với Tiểu Hạ, chỉ là trách nhiệm thôi sao?   Đêm khuya yên lặng, người đàn ông chậm rãi mở miệng, đôi mắt rũ xuống, thanh âm lạnh như băng: "Thích, thì sao chứ."   Đó chẳng qua chỉ là một loại dục vọng, sớm muộn sẽ có một ngày biến mất. Dừng lại kịp thời, sẽ tốt với cả hai người họ.   Tiểu Hạ có một giấc mơ không đẹp lắm, cô choàng tỉnh từ trong mơ, phát hiện căn phòng lớn như vậy chỉ có mỗi mình mình, sự sợ hãi ngập tràn dâng lên trong lòng.   "Anh trai?"   Đợi hồi lâu không thấy đáp lại, Tiểu Hạ nhanh chóng từ trên giường xuống, tìm kiếm bóng dáng Cố Hành Chấp khắp nơi. Anh đi từ dưới lầu lên, Tiểu Hạ mở cửa một cái thì thấy anh, kêu lên một tiếng nhào vào trong ngực.   Trong ngực cảm thấy ấm áp, trái tim cứng lạnh của anh có một tia mềm mại quét qua trong giây lát, nhưng rất nhanh lại biến mất không còn nữa.   Tiểu Hạ có vẻ tội nghiệp kể ra cảnh tượng trong mơ, không phát hiện ra sự ưu tư trong mắt người đàn ông. Mà có thể là nhìn thấy, cô cũng không hiểu được.   Sau khi Tiểu Hạ rời đi, đây là nơi chốn buồn bã nhất.   Ngày Tiểu Hạ bị đưa đi là một ngày đặc biệt.   Ở trên quyển lịch để bàn, cô dùng bút màu đỏ vẽ một hình trái tim quanh số ngày, chỉ là trí nhớ của cô không tốt, cũng không có ngày ngày xem lịch, nên hình vẽ xinh đẹp kia bị bỏ quên trong một xó xỉnh.   Sáng sớm, Tiểu Hạ miễn cưỡng ngồi trên ghế vừa lim dim vừa ăn sáng. Cố Hành Chấp đã đi làm, trước khi đi, anh hôn cô một lúc.   Cô nghĩ rằng hôm nay sẽ giống như ngày thường có lớp học, nhưng chờ mãi giáo viên cũng chưa tới. Không lâu sau, chú Lục và dì Lục cô đã gặp trước đây tới, bọn họ cười chào hỏi Tiểu Hạ, Tiểu Hạ cũng rất vui vẻ thân thiện hỏi bọn họ có muốn ăn sáng hay không.   Phương quản gia đơn giản thu thập qua hành lý của Tiểu Hạ, cũng chỉ là một ít đồ dùng lặt vặt hằng ngày Tiểu Hạ không muốn vứt đi, còn những thứ khác đã sớm chuẩn bị xong, bao gồm cả dao và dụng cụ khắc tượng gỗ của Tiểu Hạ, hôm qua bà đã để hết vào trong túi, đưa đi trước.   Phương quản gia nói: "Tiểu Hạ, cháu có muốn đến nhà chú Lục dì Lục chơi mấy ngày không?"   Dì Lục cũng nói theo Phương quản gia: "Tiểu Hạ, nhà dì rất đẹp, lần trước cho cháu xem hình rồi đó, cháu có muốn đi không?"   Tiểu Hạ nhớ tới hình chụp ngôi nhà mà dì Lục cho cô xem. Hai người họ ở ngoại ô, mua một mảnh đất tự xây một ngôi nhà. Căn nhà ấy đặc biệt xinh đẹp, từng chi tiết đều là tâm huyết bọn họ đổ vào suốt nhiều năm qua, trong sân có đình hóng mát còn có dòng suối nhỏ, đẹp như thế ngoại đào nguyên vậy. Dì Lục là họa sĩ, bản tính lãng mạn, trong nhà còn có rất nhiều đồ vật có ý nghĩa do bà sưu tập từ khắp nơi trên thế giới.   Tiểu Hạ động lòng, đến nhà dì Lục chơi vẫn tốt hơn là ở nhà phải học tập, sau đó cô đồng ý.   Một lúc sau cô mới nghĩ ra, ở trên xe cô hỏi Phương quản gia: "Dì Phương, nhà dì Lục hình như không quá xa, buổi tối chúng ta về nhà nhé."   Buổi tối mà không ở nhà, cô sẽ nhớ Anh trai.   Phương quản gia nhìn Tiểu Hạ ngây thơ, không thể nói ra sự thật, chỉ có thể lừa gạt cô trước: "Chúng ta đi chơi một chút đã, buổi tối tính sau."   "Được ạ." Tiểu Hạ phát giác một chút khác thường, nhưng vì có Phương quản gia đi cùng nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.   Đến Lục gia, sự chú ý của Tiểu Hạ rất nhanh bị phân tán. Cô vào xem phòng vẽ tranh của dì Lục cùng phòng giữ đồ sưu tầm, buổi chiều, mọi người còn cầm giỏ nhỏ đi xuôi theo dòng suối vào rừng hái rau củ dại. Tiểu Hạ rất dễ dàng thích một người, trải qua một ngày chung đụng, cô đã rất thân thiết với dì Lục.   Đến buổi tối, chú Lục xuống bếp nấu cơm, Tiểu Hạ và dì Lục giúp ông cắt thức ăn rửa rau. Ánh đèn sáng ngời, bầu không khí êm ả, nhất thời Tiểu Hạ đã quên đi những thứ khác. Phương quản gia nhìn nụ cười xán lạn của Tiểu Hạ, báo cáo tình hình cho Cố Hành Chấp.   Người đàn ông bên đầu kia điện thoại ừ một tiếng, sau đó nói: "Dì Phương, dì ở lại với cô ấy mấy ngày, chờ cô ấy thích ứng đã."   Lồng ngực Phương quản gia nhoi nhói đau, hỏi: "Hành Chấp, thật sự phải như vậy sao?"   Người kia trầm mặc hồi lâu.   "Dì Phương, ăn cơm thôi." Tiếng Tiểu Hạ đột nhiên vang lên, Phương quản gia hốt hoảng cúp điện thoại.   Xoay người lại, trên mặt bà cũng không có gì khác thường, Tiểu Hạ bưng chén đũa trong tay, cười gọi bà vào ăn cơm. Bữa tối, Tiểu Hạ ăn ngon lành, ăn xong lại giúp bà rửa chén.   Thời gian đã không còn sớm, Tiểu Hạ chơi tận hứng rồi lại thấy nhớ Cố Hành Chấp. Cô có chút mệt mỏi, nói với Phương quản gia: "Dì Phương, chúng ta về nhà đi, cháu buồn ngủ."   Thường ngày vào giờ này, Cố Hành Chấp đã về nhà, anh về nhà mà không thấy cô đâu, nhất định sẽ đi tìm cô.   Dì Lục nghe được lời Tiểu Hạ, ôn nhu hỏi: "Tiểu Hạ, hôm nay ở lại nhà dì một đêm đi, dì đã chuẩn bị cho cháu một căn phòng, chắc chắn cháu sẽ thích."   Tiểu Hạ có chút động tâm vì sự nhiệt tình của dì Lục, theo dì đi xem phòng. Cô bị dao động, nhưng nghĩ một chút rồi vẫn từ chối.   "Dì Lục, hay là hôm khác cháu lại đến chơi với dì, Anh trai còn ở nhà chờ cháu, cháu không thể quá ham chơi được."   Dì Lục nhìn về phía Phương quản gia, bà ôn nhu nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, dì nói chuyện với Hành Chấp rồi, đúng lúc cậu ấy cũng phải đi công tác, chúng ta ở đây chơi mấy ngày cũng không sao cả."   Rốt cuộc Tiểu Hạ cũng phát giác ra có gì đó không đúng, cô nghì ngờ nhìn Phương quản gia, nói: "Anh trai chưa hề nói sẽ đi công tác nha, dì Phương có phải dì đang gạt cháu hay không?"   Nhìn TIểu Hạ hồn nhiên, Phương quản gia do dự, chậm rãi nói ra sự thật: "Tiểu Hạ, cháu ở cùng chú Lục dì Lục chẳng phải rất vui vẻ sao? Sau này bọn họ làm cha mẹ cháu có được không?"   Tiểu Hạ không hiểu ý của Phương quản gia, nói: "Dì Phương, cháu không cần cha mẹ." Sợ dì Lục hiểu lầm, tiểu Hạ lại giải thích với dì ấy, "Dì Lục, không phải là cháu không thích dì đâu, cháu coi dì là bạn, rất thích dì, chỉ là cháu biết mình không có cha mẹ, cũng không cần người khác phải làm cha mẹ cháu."   Dì Lục cười ôn nhu, tỏ vẻ hiểu được ý cô.   Tiểu Hạ thấy dì ấy không tức giận, lại nói với Phương quản gia là muốn về nhà. Phương quản gia thấy Tiểu Hạ nghe không hiểu, dù rất khổ sở cũng không thể không nói ra sự thật tàn nhẫn.   "Tiểu Hạ, sau này cháu sẽ sống ở đây, không thể trở về."   Nụ cười của Tiểu Hạ đông cứng trên mặt, giống như nghe hiểu được lời của Phương quản gia, lại giống như không hiểu gì cả.   "Dì Phương, cháu không hiểu lắm. Sau này chúng ta dọn nhà tới đây sao? Anh trai cũng sẽ dọn tới sao?"   "Không phải, Tiểu Hạ. Là cháu chuyển nhà tới đây, sau này nơi đây chính là nhà của cháu."