Tiểu hạ
Chương 16 : Tiểu hạ
Chương 16
Nếu Bạch Tịch có mặt ở đó, nhất định sẽ hung hăng mắng Tiểu Hạ là đồ ngu xuẩn.
Lúc mắng cô ấy sẽ không có chút nhượng bộ nào, không như Phương quản gia còn giữ cho Tiểu Hạ một chút thể diện. Cô ấy nhất định sẽ nói: Tại sao có thể có người ngu xuẩn đến vậy, nói cậu là kẻ ngốc thì cậu đúng là kẻ ngốc.
Khi còn bé hai người túm tụm một chỗ xem tivi, một đám con nít xem cảnh nhân vật chính xả thân cứu người liền cảm động đến chảy nước mắt ầm ầm, Bạch Tịch thì xem thường: “Chưa thấy ai ngu ngốc như vậy, đem người xấu đánh cho nằm luôn không được sao?”
Nhiều cách như la lên, ném đồ đạc này kia sao không làm, hết lần này tới lần khác dùng thân thể mình để ngăn cản, không phải ngu xuẩn thì là gì?
Tiểu Hạ không nghe được lời Bạch Tịch mắng cô, cô nằm trên giường bệnh, rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Vết dao nằm ở phía sau lưng, may mà bị đâm không sâu lắm, Tiểu Hạ ngất đi có lẽ là vì kinh sợ quá độ, lúc khâu vết thương còn tiêm thuốc mê, có lẽ phải ngủ một lúc lâu mới có thể tỉnh lại.
Tiểu Hạ ngủ say, gương mặt an tĩnh xinh đẹp.
Cố Hành Chấp ngồi ở mép giường, một lúc sau mới đứng dậy. Ngoài cửa, Tiểu Lan uể oải đứng dựa tường, Hà An yên tĩnh đứng chờ, “Cố tổng.”
Anh liếc mắt nhìn Tiểu Lan: “Là cô mang cô ấy tới.”
Tiểu Lan cả người lập cập, giọng nói run rẩy: “Ông chủ, thật xin lỗi, là phu nhân muốn gặp ngài, tôi mới dẫn cô ấy tới đây, tôi không biết sẽ như vậy, tôi thật sự không cố ý.”
“Là lỗi của tôi.” Hà An lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, cảm xúc trào dâng khác thường.
Là anh ta không nhìn thấy người muốn tấn công, cũng là anh ta không để ý đến những người xung quanh. Trước giờ anh ta rất cảnh giác, nhưng Tiểu Hạ lại phản ứng nhanh hơn, cứ bất ngờ như vậy mà lao tới, khiến anh ta muốn cản cũng không cản được.
Cố Hành Chấp làm sao có thể để chính mình xảy ra chuyện gì, chỉ có Tiểu Hạ là cái gì cũng không biết.
“Cô đi đi, sau này không nên xuất hiện nữa.”
Im lặng một chút, người đàn ông mở miệng, nói với Hà An: “Điều tra xem, lần này lại là ai ra tay.”
Nói xong, anh trở lại phòng bệnh, chờ đến khi Tiểu Hạ tỉnh lại cũng không rời đi.
Nếu như lúc đó Tiểu Hạ không ngoái lại nhìn, cô sẽ được đưa đi trước khi rơi sâu vào vũng bùn lầy này. Đầu óc Cố Hành Chấp cực kỳ tỉnh táo, anh biết rõ yêu hay không yêu đều là huyễn hoặc con người .
Có lẽ do nhìn Tiểu Hạ đang nằm trên giường bệnh kia, anh đưa ra một quyết định khác.
Vài tiếng sau, Tiểu Hạ tỉnh lại.
Nhìn thấy người đã lâu không gặp, cô lại quay đầu đi. Tiểu Hạ gần như không có vẻ tức giận, dù cô vẫn nhớ Cố Hành Chấp lừa mình.
“Có đau không.” Anh hỏi.
Tiểu Hạ vốn không muốn trả lời anh, tuy nhiên cô do dự một hồi lại nói: “Không đau.”
“Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.” Anh biết Tiểu Hạ ngốc, nhưng không ngờ cô lại ngốc đến mức này.
“Em không ngu ngốc.” Cô yếu ớt phản bác, ấm ức đến mặt mũi đỏ ửng. Cô chỉ hơi ngốc một chút thôi, chứ đâu có ngu ngốc đến vậy.
Cô biết mình không thông minh, nhưng lại vẫn muốn hỏi anh: “Anh ghét em có phải không?”
Cô không gọi Anh trai, cũng không nhìn anh, vùi mặt vào trong gối. Trước khi gặp anh hôm nay, cô tuyệt đối không nghĩ rằng anh ghét cô, trước đây anh đối xử với cô rất tốt, cô một chút cũng không cảm thấy rằng anh ghét mình.
Con người sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay như vậy, cô không hiểu được, lại vì bị người mình thích ghét bỏ mà khó chịu.
“Tôi không ghét em.” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung của cô, “Đừng khóc, Tiểu Hạ.”
Nghe được những lời như trong mộng, Tiểu Hạ không nhịn được nghẹn ngào lên tiếng, cô ngẩng đầu lên, nước mắt rơm rớm nhìn người trước mặt.
“Có thật không?” Cô hỏi.
“Ừ.”
Có được câu trả lời xác định, Tiểu Hạ hít mũi một cái, nói: “Anh trai, em đói, tụi em chờ anh rất lâu, vẫn chưa ăn gì.”
Tiểu Hạ ở bệnh viện hai ngày, sau đó tung tẩy vui vẻ trở về nhà. Sau khi về đến nhà, cô tìm Tiểu Lan, Phương quản gia nói cô ấy đã xin thôi việc.
“Dì Phương, Tiểu Lan bị đuổi việc không phải vì cháu chứ.”
Cô len lén hỏi Phương quản gia, bà nói thật: “Tôi tìm cho cô ấy một công việc khác, đãi ngộ rất tốt, con bé thật sự không thích hợp làm ở đây nữa.”
Phương quản gia nghĩ rằng Tiểu Hạ sẽ ồn ào tìm cách muốn gặp Tiểu Lan, nhưng cô lại chỉ đề nghị gọi điện thoại cho Tiểu Lan.
Cô nói xin lỗi Tiểu Lan trong điện thoại: “Thật xin lỗi, vì chị mà em không thể làm việc ở đây được nữa.”
Tiểu Lan cũng cảm thấy áy náy: “Tiểu Hạ, chị không sao là tốt nhất rồi, nếu như em không dẫn chị đi, chị cũng sẽ không bị thương.”
Cuối cùng hai người không biết là ai nhận lời xin lỗi của ai, Tiểu Hạ cũng không đi theo Cố Hành Chấp đòi phải đem Tiểu Lan trở về.
Đối với chuyện mình bị thương Tiểu Hạ không hề để ý, cô không thật sự sợ đau, trừ mỗi buổi tối muốn nằm ngủ ra, dường như chuyện này đối với cô cũng không ảnh hưởng gì.
Cố Hành Chấp mỗi đêm cũng sẽ trở về, mọi chuyện dường như trở lại như cuộc sống trước kia, chính Tiểu Hạ cũng không cảm thấy có gì thay đổi, ký ức về những ngày đã qua cũng quên đi rất nhanh.
Sau đó, Tiểu Hạ cũng quên nói với anh chuyện cô thích anh.
Sau khi Tiểu Lan đi, Tiểu Hạ không có ai bầu bạn bên cạnh, may mà trong khoảng thời gian này Bạch Tịch không còn bận rộn nữa, thường xuyên đến thăm Tiểu Hạ.
Phương quản gia khá thích cô gái thông minh như Bạch Tịch, thấy cô ấy cùng Tiểu Hạ qua lại thân cận cũng không nói gì nhiều, nếu Tiểu Hạ có thể học được một chút thông minh, vậy thì càng tốt. Có lẽ bà đã quên rằng Tiểu Hạ cùng Bạch Tịch quen biết hơn mười năm, nếu có thể học được Bạch Tịch mà thông minh hơn một chút, Tiểu Hạ cũng không đến nỗi làm những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Bạch Tịch biết chuyện Tiểu Hạ bị thương, đúng như dự đoán quở mắng Tiểu Hạ, Tiểu Hạ biết là cô ấy lo lắng, cũng không để trong lòng, đòi Bạch Tịch dẫn cô ra ngoài ăn đồ ăn ngon.
Bạch Tịch dường như có tâm sự, Tiểu Hạ thấy cô ấy không nói thì cũng không hỏi.
Cô ăn say mê, còn không quên kêu đồ ăn cho hai người đi theo bọn cô. Sau khi Tiểu Hạ bị thương, Phương quản gia không cho phép cô ra ngoài một mình, ra khỏi nhà phải có người đi theo, Tiểu Hạ không biết đó là vệ sĩ, cũng không cảm thấy không tự do, muốn đi đâu cũng nói cho Phương quản gia biết một tiếng, bà cũng không đến mức không cho cô đi.
“Chị họ, sao chị lại ở đây?
“Chị, chị, chị họ.”
Tiểu Hạ cùng Bạch Tịch đang ăn cơm giữa chừng, có hai cô gái trẻ đi tới, một người vóc dáng cao gầy tướng mạo lộng lẫy, một người hơi tròn cúi đầu không thấy rõ mặt. Tiểu Hạ ngơ ngác nhìn một lúc, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng một lúc lâu cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Nhờ Bạch Tịch nhắc nhở, cô mới chào hỏi, còn muốn hỏi các cô ấy là ai, nhưng các cô ấy dường như không có ý định nói chuyện phiếm, cáo từ một tiếng, rời đi.
Tiểu Hạ không nhớ ra hai người họ là ai, không ngờ sau đó ở nhà vệ sinh nghe được các cô nói chuyện, mới biết hai cô là em gái của Anh trai.
Lúc đó, cô đang ở trong phòng vệ sinh kéo khóa kéo của váy, nghe được các cô nói chuyện, muốn đi ngoài chính thức chào hỏi lần nữa, nhưng Phương quản gia luôn bắt cô mặc váy đẹp mà không quá thoải mái, khóa kéo của váy không biết bị kẹt ở đâu, cô kéo nửa ngày cũng không lên.
Nghe tiếng, bên ngoài dường như không chỉ có hai người.
“Hành Lộ, đó chính là chị dâu của cậu?” Một người tò mò hỏi.
“Đúng vậy, đó chính là vợ của Cố Hành Chấp, nghe nói đầu óc không được bình thường.” Cố Hành Lộ dửng dưng nói.
“A, có thật không? Không nhìn ra nhỉ, dáng dấp lại rất là đẹp rất xứng đôi với anh cậu. Chỉ là, tại sao anh cậu lại kết hôn với người như vậy?”
Tiểu Hạ đột nhiên kéo dây khóa lên ngay lập tức, nhưng không đi ra ngoài ngay. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được những lời này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nếu bây giờ đi ra ngoài, các cô ấy sẽ giật mình chứ? Cô nào có không bình thường, ngay cả chuyện nếu đi ra ngoài bây giờ thì không thích hợp cô cũng biết. Cô bất mãn chọt chọt vách tường, tại sao lúc nào cũng có người nói cô như vậy.
Tiểu Hạ vốn không tính đi ra ngoài, sau đó lại nghe được các cô ấy nói.
“Ai mà biết Cố Hành Chấp sao lại lấy người như vậy.” Cố Hành Lộ căm ghét, “Anh ta là loại người lòng dạ độc ác, đối với người thân cũng ra tay được, cưới ai về cũng dọa người ta sợ chạy mất.”
“Chị gái, chị, chị đừng nói nữa.” Cô gái hơi tròn kéo Cố Hành Lộ, bị Cố Hành Lộ hất ra một cái, “Cô là đồ cà lăm lại quản tôi nói gì ..”
Cô ta vừa quay đầu lại, thấy Tiểu Hạ đứng ở phía sau, lời nói còn sót lại bị nuốt trở vào.
Tiểu Hạ bày vẻ mặt cứng nhắc hiếm có, nghiêm túc nói: “Cô không được nói anh ấy như vậy.”
Lòng dạ độc ác dùng để miêu tả người xấu, sao có thể dùng cho Cố Hành Chấp được.
Cố Hành Lộ hốt hoảng cúi đầu xuống, nhận sai: “Thật xin lỗi, chị dâu, em là đang nói hươu nói vượn, sau này sẽ không nói bậy bạ như vậy nữa.”
“Ừ.” Tiểu Hạ bắt chước Cố Hành Chấp gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Cố Hành Lộ thấy cô không truy cứu, gấp gáp sai cô gái tròn tròn đuổi theo Tiểu Hạ: “Cô đi nhanh nói với chị ấy, lúc về đừng nói cho Cố Hành Chấp lời chúng ta vừa nói.”
Cô ta không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, đến khi mọi người đều đi hết, mới phát hiện ra hai chân mềm nhũn.
Bạn cô ta hỏi: “Cậu sao rồi, không phải sợ anh cậu đến vậy chứ?”
Cố Hành Lộ vì bản thân lúc nãy nhanh mồm mà hối hận, đâu chỉ là sợ, bất kỳ ai hiểu anh đều cũng sẽ sợ hãi.
Bạch Tịch nhìn Tiểu Hạ tức giận quay lại, hỏi cô làm sao, Tiểu Hạ lắc đầu một cái nói không sao, không nói cho cô ấy chuyện vừa mới xảy ra ở nhà vệ sinh.
Cô vừa mới đồng ý với cô gái nói lắp, sẽ không đem chuyện vừa rồi nói cho người khác biết. Cô luôn luôn giữ đúng lời hứa, đã nhận lời rồi nhất định sẽ làm được, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi bực bội.
Tại sao có người có thể nói Anh trai như vậy? Rõ ràng anh tốt như thế.
Cơn giận của Tiểu Hạ tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau đó Bạch Tịch đưa cô đi dạo phố, mua thú bông cho cô, cô rất nhanh đã quên đi đoạn nhạc đệm này, về đến nhà đã lấy lại nụ cười.
Buổi tối, Cố Hành Chấp trở về, Tiểu Hạ đang ôm thú bông ở trong phòng xem phim, cười đến khóe mắt cong cong.
“Anh trai, anh đã về rồi.” Cô giơ thú bông lên khoe với anh, “Đây là Tịch Tịch mua cho em.”
Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhìn đến lưng của cô.
“Có muốn thay băng không.”
Cô ngoan ngoãn đáp: “Thay.”
Bộ phim đang đi vào cao trào, cô đáp một tiếng, rồi tập trung nhìn lên xem phim.
Tiểu Hạ thích xem hài kịch, phim quá phức tạp cô xem mệt mỏi mà lại không hiểu lắm. Hài kịch phần lớn đều sẽ có một kết thúc mỹ mãn, Tiểu Hạ thích nhất một kết cục đại đoàn viên.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhân vật nam nữ chính trong phim ôm nhau thật chặt, Tiểu Hạ chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn qua người bên cạnh.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
4 chương
32 chương
226 chương