Tiểu Hà Sơn

Chương 8

Nhị Nha cắn răng. Cái gì mà nở nụ cười gặp lại với kẻ thù, cái gì mà bạn học gặp nhau lưng tròng nước mắt, tất cả đều gạt người! Nếu ngược dòng về phía trước thì Chương Đào coi như là mối tình đầu của Nhị Nha. Nhớ lại năm thứ hai đại học, đại hội thể thao chiêng trống vang trời, tiếng pháo báo hiệu giờ khai mạc tới, giáo viên thông báo mỗi học viên nhanh chóng báo tên hạng mục mình tham dự, đặc biệt khoa tiếng Anh phải cử người tham gia, đừng có mỗi lần tổ chức đều đẩy một đống nữ sinh ra tham gia đội cổ động viên lừa người! Đại hội thể thao, đại hội thể thao là chủ yếu kéo đám thanh niên nam nữ rèn luyện thân thể khỏe mạnh, tư tưởng tích cực hướng về phía trước. Hôm đó Nhị Nha lên chậm, đợi đến khi lớp trưởng thông báo mỗi hạng mục, cái gì mà nhảy xa, chạy 50 mét, đều bị mọi người thi nhau giành lấy không còn một món, chỉ còn mỗi môm đẩy tạ với chạy dài 3.000 mét. Bạn học ồn ào khuyên, Đỗ Oản, đẩy tạ đi, chạy 3.000 mét không nổi đâu, chạy không nổi tới hết đường thì rất mất mặt, để lớp trưởng thi đi. Đẩy tạ thì con gái ném không tốt cũng chẳng sao, bình thường sức cậu cũng khỏe, không chừng còn có thành tích đó. Nhị Nha quay lại nhìn lớp trưởng đương nhiệm Chương Đào, Chương Đào cực kỳ phong độ xòe tay “Cậu cứ chọn, còn lại cái gì tôi thi cái đó” Nhị Nha nheo mắt, quyết định “Vậy đẩy tạ đi!” Chờ tới khi chính thức thi đấu, Nhị Nha phát huy đầy đủ sức lực ngày còn bé cùng bà ngoại khiêng cải trắng, dọn lu nước, trong học viện toàn những nữ sinh yếu ớt như liễu rũ trước gió, không hề bất ngờ cô giành được giải nhất. Mà trả giá cho việc giành giải nhất là: cánh tay trật khớp. Khi đó Chương Đào không đáng ghét như bây giờ, vẫn còn tính tình thiếu niên rực rỡ trong sáng tốt bụng, thấy cô xoay xoay bả vai đi chậm rì rì từ dưới sân lên “Cậu làm sao vậy?” Nhị Nha vẫn duy trì tư thế đẩy tạ, vẻ cứng ngắc “Trật tay” Chương Đào thở hồng hộc lấy tay chống lên eo, bảng số màu đỏ đính kim băng trước ngực, sau lưng lay động “Có thể động đậy không?” Nhị Nha thử giật giật, đau tới mức nước mắt đảo quanh trong mắt “Không thể” “Trời ơi, đi thôi đi thôi!” Chương Đào đỡ cô, kêu hai người trong lớp tới dìu cô tới phòng y tế. Chính từ khi đó, Chương Đào mới cảm thấy rung động và thích Đỗ Oản. Bạn nằm giường dưới hỏi Chương Đào, thích Đỗ Oản vì cái gì, Chương Đào nằm trên giường bắt chéo chân, xoay xoay quạt, ngẫm nghĩ. Thích vẻ ngoài của cô? Hừ… Lúc đó Đỗ Oản chỉ là người thích ăn uống đầy đủ, không hề có khoa học, cô lại lười như vậy nên hơi béo; bù lại làn da rất tốt, trắng trắng mềm mềm như ngó sen, nhưng mà, cũng không thật sự là đẹp. Suy nghĩ lâu thật lâu, Chương Đào nghẹn không tìm ra được câu trả lời. “Đúng vậy, thích cô vì cái gì?” Bạn giường dưới cười ha ha “Thích cô ấy ném tạ” Một vỏ lon rỗng ném xuống, Chương Đào cũng cười theo. Biết chuyện đó là có thật, những người tham gia bữa ăn sôi nổi bàn luận khen Đỗ Oản là “nữ trung hào kiệt”, “thâm tàng bất lộ”. Thấy sắc mặt Nhị Nha càng ngày càng lạnh, có vẻ chuẩn bị xoay người bỏ đi, Chương Đào đột nhiên duỗi tay ôm bả vai cô, hướng về phía mọi người nói “Đó chỉ là cách nói không chính thức. Bây giờ chính thức giới thiệu, cô ấy là sinh viên tiêu biểu của học viện tiếng Anh chúng tôi, tham gia diễn đàn hợp tác của Bộ ngoại giao, còn bắt tay với lãnh đạo Châu Phi” Mọi người rất nghiêm túc “A” lên, nhìn Nhị Nha với vẻ tôn trọng hẳn. Vừa dẫm xuống lại nâng lên tận mây xanh, Nhị Nha cực kỳ ngại ngùng. “Ôi anh đừng nói hươu nói vượn”. Cô giật bả vai muốn thoát khỏi tay Chương Đào đang ôm vai cô, giải thích với đồng nghiệp anh ta “Đó chỉ là trại hè do trường tổ chức…” “Ui trời, trại hè cũng vậy thôi, bắt tay là được”. Chương Đào không để cô giải thích, một tay ôm Nhị Nha đẩy cô vào ghế ngồi, một tay lôi kéo Diêu Huy, trong lòng mắng thầm cô là EQ thấp không hiểu chuyện. Sau khi ngồi xuống có người phục vụ đưa đồ ăn lên, trên bàn là những món ăn đẹp đẽ, ánh mắt Nhị Nha sáng lên. Cho thêm nước canh, đậu hũ bọc bên ngoài dồn thịt bỏ vào dầu chiên vàng óng. Món này cô từng ăn một lần lúc còn nhỏ, hình như là vào mùa hè, trong nhà chỉ có cô và bác dâu thứ ba. Khi đó cô mới từ Huyện thành về nhà Đỗ Kê Sơn, cả ngày không nói lời nào. Mơ hồ nhớ hình như là giữa trưa, cô tựa trên bàn làm bài tập, có một phụ nữ trẻ đẩy màn cửa bước vào, Nhị Nha nắm bút chì, ngẩng đầu nhìn bà với ánh mắt sợ hãi. Người phụ nữ mặc váy lụa màu xanh nhạt, sờ tay cô, dịu dàng hỏi “Con là Nha Nha?” Nhị Nha mặc bộ đồ hoa bà ngoại làm, yên lặng gật đầu. Người phụ nữ không giận vì cô không trả lời, kéo một cái ghế dựa qua ngồi, hỏi ý kiến cô “Dẫn con đi ăn món ngon, có được không?” Nhị Nha dừng bút đang làm bài lại, chợt ngẩng lên hỏi “Ăn cái gì?” Người phụ nữ trẻ bật cười, bà cười lên rất đẹp, so với mẹ cô còn đẹp hơn, giống như hoa đào nở rộ sau một đêm mưa xuân ở Huyện thành. Đó là lần đầu tiên Nhị Nha được dẫn đi ăn KFC, lần đầu tiên biết cái gì là coca. Bà nắm tay cô đi trung tâm thương mại nổi tiếng nhất trong thành phố, mua bong bóng cho cô, mua váy đẹp và kẹp tóc. Buổi tối về nhà, ông nội cô chỉ vào dì xinh đẹp hỏi cô, chơi một ngày có biết người đó là ai không? Đứa trẻ ngốc này, đây là bác dâu ba của con. Từ đó về sau, bác dâu ba trở thành người mà Nhị Nha mong chờ nhất mỗi ngày. Bà không có công việc, không giống như bác dâu cả với bác dâu hai bận rộn, mỗi ngày giữa trưa bà tới làm cho Nhị Nha với ông nội một bữa cơm trưa phong phú, có rất nhiều món ăn khiến Nhị Nha chờ không nổi, ông nội cho là cô ăn cơm không phép tắc, cô lại vội vàng nên trốn tới phòng bếp ngồi xổm bên chân bác dâu ba, bác dâu vớt một miếng đậu hũ vàng ruộm, béo ngậy cho cô ăn vụng. Nhân thịt trộn với đậu hũ, nấm hương, cắn xuống tầng tầng lớp lớp thấm nước canh tươi ngon, cô gái nhỏ thật lòng khen ngợi “Ngon quá”. Bác dâu ba dừng tay, cầm đũa trong tay rất lâu không nhúc nhích. Bà cúi mắt nhìn cô, giống như nhìn con mình “Bác ba còn có một anh trai nhỏ, chờ khi anh ấy nghỉ, bác dẫn anh ấy tới đây chơi với con, con sẽ không cô đơn” Nhị Nha trong miệng ngập thức ăn, gật đầu liên tục nói đồng ý. Nhưng mà nói xong câu này, mấy ngày sau không thấy bác dâu ba xuất hiện, Nhị Nha mong ngóng mấy ngày liền, bỗng nhiên có người nói với cô, về sau mẹ ba không tới nữa, bà mất rồi. Ngày đó Nhạn thành đổ cơn mưa thu, tối tăm làm người ta vô duyên vô cớ muốn khóc. Nhị Nha tựa vào cửa sổ căn phòng nhỏ của mình, cô cho là qua trận mưa này, mẹ ba vẫn vẫn che dù vàng, mặc một cái váy lụa màu xanh nhạt xuất hiện ở cửa. Thoáng cái đã qua mười mấy năm, lâu đến mức ấn tượng trong trí nhớ đều đã mơ hồ. Nhị Nha gắp một miếng, không một tiếng động cắn xuống. Da đậu hũ dày, nhân thịt cũng không có đậu hũ với nấm hương, hương vị không đúng, cô rũ mi, trong lòng mất mát. Ngoài dãy ghế lô trong đại sảnh. Hồ Duy, Mạnh Đắc, Bùi Thuận Thuận đang trò chuyện hăng say. Bởi vì công tác ba người tương tự, đề tài rất nhiều, một bữa cơm ăn rất vui vẻ. Trong bữa ăn nói tới hội nghị buổi chiều, Mạnh Đắc càu nhàu với Bùi Thuận Thuận “Cái anh Tống Cần này, thật sự thận trọng, mỗi ngày lải nhải dài dòng. Cậu có phát hiện là sau khi đổng sự Bí ra ngoài thì vẻ mặt anh ta cứng đờ” Bùi Thuận Thuận nghe xong cau mày “Hôm nay họp đứng ở chỗ cửa đó? Có hơi ấn tượng” Đeo mắt kính đứng nhìn trong hội trường, có gì gió thổi cỏ lay anh ta là người đầu tiên tiến lên. Lãnh đạo nào muốn đổi trà, cửa sổ gần ai mở lớn quá, là quá cẩn thận, quá ân cần. Bùi Thuận Thuận không thích người như vậy. “Trước kia anh ta vẫn phụ trách chuyện bản thảo, sau khi Hồ Duy được điều tới thì hai người chung phòng, không tránh được việc so kè nhau” Bùi Thuận Thuận lần này theo tới tham mưu tác chiến, tuổi không cách biệt với Hồ Duy nhưng cấp bậc lại cao hơn anh một bậc, ánh mắt liếc đầu vai Hồ Duy, có vẻ suy tư “Anh tuổi này thì không nên là…” Còn chưa nói dứt câu thì điện thoại Hồ Duy vang lên cắt ngang. Người gọi là Đỗ Hi. Thì ra là định dặn dò đừng quên mang thuốc cho Đỗ Kê Sơn, nghe nói Hồ Duy đang ăn cơm bên ngoài thì Đỗ Hi liền bảo không quấy rầy anh nữa, chỉ nói cho anh biết cao tốc có tai nạn giao thông liên hoàn, buổi tối ông phải tăng ca ở bệnh viện, anh đừng về trễ quá. Cúp điện thoại, Mạnh Đắc bĩu môi với Bùi Thuận Thuận “Ba cậu ta ở bệnh viện bận chân không chạm đất, còn làm như cậu ta là con gái, về nhà có gác cổng” Bùi Thuận Thuận hỏi “Ông là bác sĩ?” Mạnh Đắc gật đầu “Là một bác sĩ nổi tiếng ở trong bệnh viện, trước đây khi muốn lưu ý tới khoa nội, sắp xếp ông ấy thức trắng đêm, bọn đầu cơ cũng muốn đập đầu” Bùi Thuận Thuận nghe xong nghiêm nghị tôn trọng, miệng lẩm bẩm “Bác sĩ chính là vậy, thật sự rất mệt” Hồ Duy đút điện thoại vào túi quần, cười nói “Các anh ngồi đây, tôi đi toilet” Nhìn theo Hồ Duy đi xa, Mạnh Đắc mới bắt được cơ hội rót cho Bùi Thuận Thuận lý trà “Thuận Thuận, hai chúng ta cũng hơn mười năm không gặp, thật không ngờ cậu còn nhớ rõ tôi” Bùi Thuận Thuận cười “Cậu là bạn học cũ, tôi nhớ hồi cao trung cùng đánh bóng rổ với cậu. Lần hội nghị này tình cờ gặp, nếu không đúng là không biết được cậu đang ở đây, mấy năm rồi?” Mạnh Đắc nhìn Bùi Thuận Thuận như thế xa quê gặp người thân, thân thiết “Tốt nghiệp xong thì tới đây, bao nhiêu năm rồi” “Hồ Duy cũng là đến đây cùng thời gian với cậu?” Bùi Thuận Thuận rút một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ xoay xoay trong tay. “Cậu ấy đến sau tôi hai năm” “Theo lý thuyết thì tuổi của cậu ấy không phải ở cấp bậc này”. Nghe ý ám chỉ của Bùi Thuận Thuận, Mạnh Đắc tiếc nuối “Cậu ấy không phải sinh viên trường quân đội, đi lính mấy năm ở Thẩm Dương, được tiến cử tới, thật đáng tiếc. Dù sao thì chạy thế nào cũng chỉ là vòng quanh bên ngoài” Bùi Thuận Thuận nghe lời nói Mạnh Đắc ẩn chứa cảm giác tự cho mình hơn người, cười lạnh trong lòng. Thường thường thuộc khóa này coi thường giới khác, thạc sĩ coi thường chính quy, người đúng là có năm bảy loại người. Người dưới ánh mặt trời lăn lê bò toài trong bùn đất còn có thể hạ quyết tâm đọc sách, mới là người có tính kiên nhẫn. Bùi Thuận Thuận luôn khâm phục người như vậy. Nghĩ vậy, Thuận Thuận cúi mắt, tự nhiên thấy buồn phiền. Ứng Viên Xuân này trang trí có phong cách, toilet cũng trang trí cầu kỳ. Trúc xanh biếc làm bình phong, bồn nước rửa tay hình hoa sen. Hồ Duy đi từ bên trong ra, đối diện với người phục vụ “Tính tiền bàn 24”. Phục vụ lật bản ghi chép, lễ phép “Thưa, hóa đơn đã thanh toán”. “Thanh toán khi nào?” “Trước anh có một người đã đến thanh toán” Lòng Hồ Duy sáng như gương. Bữa cơm với Bùi Thuận Thuận này, nói là cùng bạn học Mạnh Đắc ôn chuyện, chỉ là sợ lời của Túy ông không phải trong rượu. Ba câu thì có hai câu nói về phương hướng của mình, hai người không thể không biết, lại giả bộ như không. Hồ Duy đút tay túi quần, vừa đi vừa nghĩ, mất hết hứng thú. Toilet là cuối dãy ghế lô, đi ra hành lang này mới tới đại sảnh. Đúng giờ ăn tối, các phòng đều ăn uống linh đình, âm thanh đing đang không dứt, đằng trước chỗ ghế lô có hai người đang đứng nói chuyện. Thì thầm gì đó. Người nam như ôm người nữ trong lòng ngực, một tay để bên tai, cúi đầu nói gì. Cô gái có hơi bối rối, hai tay khoanh lại. Thanh niên nam nữ yêu đương đều là như thế, việc này rất bình thường, Hồ Duy đi ngang qua, xuất phát từ lễ phép nên chỉ nhìn thoáng qua. Đi hai bước, anh nhăn mày, cảm thấy có điểm quen mắt. Vì vậy quay đầu lại. Vừa nhìn lại thì muốn mắng to! Hồ Duy mắng trong lòng, khá lắm, thay đổi y như con quỷ nhỏ! Hèn gì vừa rồi không nhận ra ngay! Chỉ thấy Nhị Nha bị Chương Đào vòng trong góc, tư thế hai người không biết là vừa hôn xong hay là sắp hôn. Hồ Duy yên lặng nhìn chằm chằm hai người, trong lòng đấu tranh dữ dội. Theo lý thuyết, thân phận của anh không có tư cách can thiệp quá nhiều. Nếu lỡ như người ta đang nói chuyện yêu đương, thì mình lại nhiều chuyện. Nhưng mà nghĩ lại, tốt xấu gì cũng là con gái, lại có quan hệ họ hàng, đã thấy, thì không thể mặc kệ. Nghĩ vậy, Hồ Duy đứng yên, nghiêm túc gọi cô “Đỗ Oản” Nhị Nha thình lình nghe tên mình, đầu óc “ong” lên một tiếng, bùm