Tiêu Dao
Chương 64
Tiên Cụ bước vào Lôi môn, phảng phất bước vào một thế giới kỳ dị, mặt đất là những tảng đá hình dạng quái lạ, trời cao đầy màu sắc khác nhau, trời và đất cách nhau rất gần, dường như chỉ cẩn nhảy lên là hái được sao trên trời. Trời và đất được vô số đạo thiểm điện nối với nhau, tiếng động ầm vang xa xăm mơ hồ nhưng rung động trong lòng mãi không thôi.
Tiên Cụ tay phải nắm thanh đao chưa từng rời bỏ, cặp cánh thép dang rộng, dấu ấn ở mi tâm nhìn thấy rõ hẳn lên. Hắn hiểu nguy hiểm ở ngay bên mình, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, thậm chí có thể lấy tính mạng của hắn ngay lập tức.
Hắn tránh né thiểm điện chạy vào trung tâm, nhìn khắp bốn phía nhưng không phát hiện ra Sát Lệ. Hắn hét to:
- Sát Lệ, đừng có mà lén lén lút lút nữa, mau đường đường chính chính ra đây so tài cùng ta.
- Đừng vội, hãy chuẩn bị để nghênh tiếp ta cho tốt nào.
Giọng nói vọng lên từ dưới đất.
Lúc này, mặt đất đột nhiên nứt ra, từ vết nứt bắn ra vô số đá vụn. Tiên Cụ cầm đao chém nát toàn bộ, sau đó trên cao thiểm điện càng lúc càng mạnh khiến đá tảng ào ào đổ xuống. Tiên Cụ dùng đao cùng sấm sét đánh cho tan tành, nhưng trên dưới cùng tấn công làm hắn đối phó không kịp, cuối cùng sử dụng huyễn thuật phòng hộ mạnh nhất của Lôi tộc, Từ Bi Lôi Quang. Luồng ánh sáng này bọc lấy thân thể hắn, không để đá làm bị thương, đồng thời hắn vẫy cặp cánh thép bay lên bầu trời sát phía trên đầu, vung một nhát đao chém bầu trời thành hai nửa, đám đá tảng không rơi xuống nữa. Thì ra đó không phải bầu trời mà là huyễn thuật chống đỡ, đao này của Tiên Cụ đã chém nó làm đôi.
Ở bên dưới chỗ nứt sâu nhất rộng nhất, Sát Lệ toàn thân ánh điện chớp và đá vụn vây quanh chầm chậm bay lên trên mặt đất. Khuôn mặt gã vẫn rõ ràng từng góc cạnh như lấy dao khắc nên, tay phải hắn cầm một thanh cự phủ có hình như tia sét. Tiên Cụ vừa nhìn đã nhận ngay ra đây chính là binh khí có linh lực mạnh nhất trong truyền thuyết về Lôi tộc, Lôi Ngục Thần Phủ. Nhưng đã rất lâu rồi nó bị Thần Vương phong ấn dưới Lôi Công Địa Ngục, sao lại có thể nằm trong tay Sát Lệ? Tiên Cụ nghĩ mãi chẳng ra.
- Tiên Cụ, trông thấy Lôi Ngục Thần Phủ, còn không mau tới bái lạy à?
Sát Lệ ngạo mạn lên tiếng. Lôi Ngục Thần Phủ này là thánh vật của Lôi tộc, chỉ có tinh linh Vương tộc vĩ đại nhất trong Lôi tộc mới có tư cách sở hữu.
- Sát Lệ, ngươi căn bản không có tư cách cầm Lôi Ngục Thần Phủ, đừng có làm ô danh nó và Lôi tộc chúng ta, mau trao trả cho ta.
- Chuyện đùa, Lôi Ngục Thần Phủ đã là thánh vật của Lôi tộc, hôm nay ngươi trông thấy không quỳ lạy mà còn nói lời cuồng ngôn, đích thực đã làm ô nhục nó. Đấy là Tiên Cụ, kẻ cho mình là Vương tộc tinh linh Lôi tộc một dạ trung thành cơ đấy.
- Đã rất lâu rồi, Lôi Ngục Thần Phủ bị Thần Vương phong ấn dưới Lôi Công Địa Ngục để bảo vệ thi thể của Vương tộc tinh linh Lôi tộc các đời. Bởi vì Lôi tộc chúng ta đều một dạ trung thành nên Thần Vương mới ban cho ân điển ấy, ngươi làm sao có được nó?
Tiên Cụ có phần giận dữ.
- Ta đã hủy thánh địa của các ngươi, cũng chính là Lôi Công Địa Ngục, có điều hãy an tâm, ta không hề động đến những thi thể đã chết rồi đó, chỉ đến để lấy Lôi Ngục Thần Phủ bị phong ấn bên trong thôi.
- Không thể nào, với linh lực của ngươi không thể đả khai được phong ấn của Thần Vương.
- Chớ quên rằng lão đã chết rồi, linh lực lưu lại cũng sẽ yếu đi.
- Ngươi xâm nhập thánh địa của Lôi tộc, trộm đi thánh vật của Lôi tộc, tội đáng muôn chết.
Tiên Cụ nghiến răng nói.
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh để thi hành án tử hình của ta không đã. Tới đây đi Tiên Cụ, sức mạnh của Lôi tộc quá ư ngu xuẩn.
Sát Lệ khinh miệt.
Tiên Cụ xông tới Sát Lệ nhanh như chớp, mỗi một bước chạy đều tạo ra vô số thiểm điện, khi còn cách Sát Lệ ba trượng thì dừng lại. Tiên Cụ ở vị trí này chém xuống một đao, một ngọn phích lịch có linh lực siêu cường từ đao phát ra cắt thẳng tới Sát Lệ, tất cả những gì nó đi qua đều bị cắt thành hai nửa.
Mắt thấy phích lịch sắp chém trúng Sát Lệ, gã chỉ liếc Tiên Cụ một cái rồi bằng tốc độ cực nhanh giơ Lôi Ngục Thần Phủ ra chặn đòn tấn công của Tiên Cụ, không chỉ phá được đòn thế mà còn đẩy phích lịch bật lại. Tiên Cụ nhất thời ngây ra kinh ngạc, suýt nữa tránh không kịp bị huyễn thuật của chính mình đánh trúng.
- Dùng huyễn thuật của Lôi tộc tấn công thánh vật của Lôi tộc, bất trung, bất hiếu, không biết tự lượng sức.
Sát Lệ cười khẩy.
- Đê tiện!
Tiên Cụ căm giận mắng một câu. Lôi tộc luôn luôn là một dạ trung thành, bởi vì trung thành mà linh lực của bọn họ biến thành cường đại, nhưng dùng huyễn thuật của Lôi tộc công kích thánh vật chính là bất trung, vậy linh lực tự nhiên bị đẩy trở lại. Đây không phải là linh lực thực của Lôi Ngục Thần Phủ, linh lực của nó thì Sát Lệ vẫn chưa sử ra.
- Sự bất trung của ngươi đã làm Lôi Ngục Thần Phủ tức giận rồi, nó muốn ngươi phải trả giá đắt, hoặc giả ngươi tự mình chết đi để tạ tội.
Sát Lệ chém xuống một búa. Tiên Cụ căn bản không thể tránh được, bởi vì Lôi Ngục Thần Phủ quá hiểu sức mạnh của Lôi tộc.
Tiên Cụ dùng đao chặn lại một phần linh lực của Lôi Ngục Thần Phủ, nhưng vẫn bị đánh văng tới đám đá vụn. Nếu như không dùng đao chặn lại, hắn đã sớm thành hai mảnh rồi.
- Ta đã nói rồi, sức mạnh của Lôi tộc là sự ngu xuẩn. Chính bởi vì các ngươi một dạ trung thành nên mới rơi vào tình huống như hôm nay.
- Ngươi đang diễn kịch à, nếu muốn cùng ta so tài công bằng nghiêm túc thì hãy bỏ Lôi Ngục Thần Phủ xuống, Lôi Đình quyết của ngươi chẳng phải lợi hại lắm sao? Ngươi chẳng phải tự xưng làm Lôi thích khách sao?
Tiên Cụ bị đánh xuyên sâu vào lớp đá tới năm trượng, hắn từ trong đó nhìn ra thấy như một đường hầm, tiếng nói cứ vang vang trong đó.
- Ta vừa xong chỉ chơi đùa với ngươi thôi, đồng thời chứng minh rằng Lôi Ngục Thần Phủ có lợi hại hay không, quả nhiên là danh bất hư truyền. Bây giờ mới tới lúc chúng ta thực sự so tài.
Sát Lệ nói đoạn để Lôi Ngục Thần Phủ sang bên, dùng huyễn thuật phát ra mấy đạo thiểm điện đánh vỡ đống đá đang vây lấy Tiên Cụ ra. Tiên Cụ từ bên trong ngã ra đất, vết thương không quá nặng.
Tiên Cụ dùng đao chống cho thân thể đứng dậy, máu nơi tay phải theo cánh tay chảy tới khối bảo thạch lục sắc trên đao. Tiên Cụ nhớ lại bên trong bảo thạch chứa đựng cả máu của phụ vương từng cứu hắn một lần, nhưng hôm nay chỉ còn máu của bản thân.
- Tiên Cụ, tiếp chiêu đi, để ngươi biết thế nào là Lôi thích khách danh bất hư truyền.
Sát Lệ nói rồi phóng tới Tiên Cụ như thiểm điện. Tiên Cụ tránh sang bên, nhưng hắn chỉ có thể tránh được thiểm điện mà để sót Sát Lệ. Một chưởng của Sát Lệ đã đẩy hắn vào giữa vòng thiểm điện, giáp sắt trên người hắn bị đánh rách toạc.
- Lôi Đình quyết của ngươi đâu? Sử dụng đi chứ.
Sát Lệ đắc ý nói.
- Lôi!
Tiên Cụ đứng dậy lần nữa, lần này thương thế rất nặng, uy lực của thiểm điện quá mạnh nhưng hắn vẫn gắng gượng thân thể đánh ra Lôi Đình Quyết. Trời cao đánh xuống vô số thiểm điện, sấm rung chớp giật hướng thẳng xuống Sát Lệ.
- Đây chính là Lôi Đình quyết của ngươi à? Để cho ngươi thấy đâu là Lôi Đình quyết đích thực.
Sát Lệ dễ dàng tránh khỏi thiểm điện oanh kích, sau đó nhảy lên trên thiểm điện.
- Lôi Đình quyết!
Uy lực của thiểm điện mạnh hơn, tiếng sấm vang rền hơn, Lôi Đình quyết với tốc độ nhanh hơn phóng thẳng xuống Tiên Cụ. Lần này Tiên Cụ chỉ có thể dùng đao để bảo vệ đầu, nếu như không có thanh bảo đao gắn bó từ khi sinh ra bảo vệ, hắn đã bị đánh chết rồi. Hắn đã bị đánh xuyên sâu xuống mười mấy trượng dưới mặt đất, trước khi bị mất đi ý thức, hắn chỉ kịp nhìn thấy bầu trời rộng vẻn vẹn bằng cái bát.
Sát Lệ đứng ngay trên miệng hố mới này, hất một hòn đá nhỏ xuống. Sau đó hòn đá dọc theo hố rơi mười mấy trượng chạm lên mình Tiên Cụ. Tiên Cụ không phát ra một âm thanh nào. Sát Lệ mỉm cười:
- Chết đi dễ dàng như vậy à, lực lượng Lôi tộc đích thị là ngu xuẩn.
Ở trong đám đá vụn dưới đất mười mấy trượng, có cảm giác xung quanh là một mảng tối đen, còn thấy lạnh nữa. Hắn loáng thoáng nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ văng vẳng bên tai:
- Tiên Cụ, Tiên Cụ, Tiên Cụ. Ngài vẫn còn sức mạnh, chỉ cần đấu chí và lòng trung của ngài kích phát, nó mới đáng gọi là cường đại. Đây là lần Thuế Biến thứ ba của ngài.
Tiên Cụ nhìn thấy dường như là một thần thú đằng sau âm thanh đó, trong mờ ảo hình ảnh của chín chiếc đuôi đặc biệt rõ ràng.
Tiên Cụ mở mắt ra, đó là Cửu Vỹ, là thần thú của Lôi tộc Cửu Vỹ. Hình ảnh trước mắt càng lúc càng rõ, trên thân thể càng lúc càng có sức lực, nó muốn đánh bại Sát Lệ, bày tỏ lòng trung thành với chủ nhân.
Một tiếng nổ vang lên, Sát Lệ vừa định bỏ đi chợt quay đầu lại nhìn thấy từ dưới đất vươn ra chín chiếc đuôi kỳ quái, sau đó đá tảng vỡ tung, Tiên Cụ xuất hiện ở trung tâm, chín chiếc đuôi tựa như mọc từ trên người hắn, nhưng đó không phải là thực thể mà là linh lực huyễn hóa ra.
“Đây là cái gì?” Sát Lệ trong lòng thầm nghĩ. “Linh lực cường đại trên mình Tiên Cụ lúc này đến từ đâu? Chín chiếc đuôi do linh lực huyễn hóa ra đó là chuyện gì?“
- Sát Lệ, đây mới là Lôi tộc đích thực, ngươi vĩnh viễn không thể đạt tới được. Ta còn muốn thử xem Lôi Đinh quyết của ngươi thế nào.
Lúc này tiếng nói cùng động tác của Tiên Cụ giống như một con thú vụng về, nhưng hùng hồn đầy uy lực.
- Lần này ta đánh cho ngươi tới tâm của lòng đất luôn.
Sát Lệ nhảy lên, dùng hết nguồn linh lực mạnh nhất sử ra huyễn thuật.
- Siêu Cường Lôi Đình quyết!
Tốc độ và uy lực lần này đều tăng lên mấy lần, hắn nhìn thấy Tiên Cụ chẳng ngờ vẫn bất động, cũng không dùng đao cản lại, trong lòng thoáng mừng, nhưng nhìn ánh mắt tự tin của Tiên Cụ, tâm lý trong nháy mắt lại nguội lạnh đi.
Tiên Cụ không ngờ dùng chính chín chiếc đuôi để chống đỡ Siêu Cường Lôi Đình quyết. Sát Lệ nhất thời ngớ người ra, chín chiếc đuôi này rõ ràng là dùng linh lực để huyễn hóa ra, sao lại có khả năng chống cự với đòn tấn công mạnh đến thế.
- Sát Lệ, tới lượt ta rồi.
Tiên Cụ nói đoạn, đao trong tay phải cắm vào đất, sau đó tay trái đánh xuống đất mấy chục cái, vừa đánh vừa hét lớn:
- Thiên Địa Lôi Đình quyết!
Nhất thời, trời long đất lở, trên trời dưới đất không nơi nào tránh được. Sát Lệ dùng toàn bộ linh lực phòng hộ để giữ tính mạng, nhưng vẫn mất đi cánh tay trái.
- Ngươi thua rồi.
Tiên Cụ nói.
- Không thể, ta không thể thua được.
Sát Lệ không thể chịu đựng được nỗi đau đớn trong lòng, không dám tin rằng chuyện trước mặt là sự thật. Gã sao có thể bị thứ sức mạnh ngu xuẩn đó đánh bại chứ, gã không chịu nổi sự sỉ nhục này, mắt trợn lên:
- Ta còn có một chiêu cuối cùng.
Sát Lệ nhảy sang bên, tay phải nắm lên Lôi Ngục Thần Phủ.
- Nó là khắc tinh của ngươi, hôm nay ngươi phải chết ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
487 chương
11 chương
15 chương
44 chương