Tiêu Dao

Chương 63

Tế Qua bước vào trong Tuyết môn, cảnh sắc trước mắt khiến hắn kinh ngạc, màu trắng của tuyết phủ đầy núi khiến ngọn nào cũng như bị tuyết chôn vùi, mỗi một cây cao đầy tuyết đều khiến hắn cảm thấy thân quen. Đây chính là nơi hắn và tỷ tỷ cùng lớn lên, Tuyết Ẩn đảo. Tế Qua cứ như vậy bước tới ngắm nhìn, nhớ lại khi phụ vương thường ở nơi đây dạy hắn và tỷ tỷ luyện tập huyễn thuật, vậy mà sau này phụ vương bị Thần Vương sát tử bởi số mệnh của tinh linh Vương tộc. Sau đó bản thân bị Thú Lang cắn trúng, hơn nữa còn để Thú Lang tiến vào thân thể không cách nào tự khống chế, tỷ tỷ phải tự cắt cặp cánh của mình vì hắn. Ở Tuyết Thần Quật không hiểu đã phải giam mình bao lâu, Tế Qua mới gặp được Trần Phong, cuối cùng lòng chân thành của Trần Phong và cái chết của tỷ tỷ đã đổi lấy được tâm trí tinh linh Tuyết tộc của hắn. Tế Qua nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy có phần buồn bã, hoặc giả còn có nỗi buồn lớn hơn đè nén lên bề ngoài lạnh lẽo của hắn. Hắn nhớ tới phụ vương, nhớ tới tỷ tỷ, nhưng tất cả những điều này tựa hồ đều đã không thể nữa rồi. - Tiên Hạo, ngươi chọn nơi này để quyết chiến là có ý gì? Bốn chiếc cánh băng của Tế Qua đã biến thành roi băng vung múa giữa không trung. - Ta chỉ để ngươi nhớ lại một số sự tình, có lẽ đến ngày mai, ngươi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa rồi. Tiên Hạo xuất hiện bên trong một khối hàn băng, khối hàn băng này không phải đông kết từ nước, mà là không khí. - Ta là Vương tộc tinh linh Tuyết tộc duy nhất, không thể thua ngươi được. - Tốt, vậy để ta xem ngươi đạt được tới trình độ nào rồi. Bạch sắc trường bào của Tiên Hạo chứa đầy gió tuyết, mái tóc trắng trong nháy mắt mọc dài ra, toàn bộ Tuyết Ẩn đảo dưới linh lực của hắn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tế Qua gọi ra vô số tuyết hoa rơi lên khắp Tuyết Ẩn đảo đang chấn động, mỗi một bông hoa tuyết đều chứa linh lực của Tế Qua, nặng tựa ngàn cân, nén cho Tuyết Ẩn đảo dần dần khôi phục được sự bình ổn. - Không cần phải lãng phí thời gian và linh lực ở nơi này nữa, điều chúng ta phải làm thú vị hơn nhiều. Tiên Hạo nói rồi thu hồi linh lực, toàn bộ Tuyết Ẩn đảo tĩnh lặng trở lại, sau đó bay lên không trung, không khí xung quanh dần dần ngưng kết. Tế Qua có thể nghe thấy âm thanh kết băng. Mới nhìn thì thấy giống với hàn khí mà băng thú tán phát, thực ra không phải vậy, bởi vì bên trong ngoại trừ không khí bị đóng băng, còn có thể tấn công mà không bị nhìn thấy. Tế Qua hiểu điều này, trước tiên triệu hồi Tuyết phòng hộ, sau đó lợi dụng hàn khí ấm áp hơn một chút ngăn cản sự đóng băng của không khí, đồng thời hắn biến tuyết hoa thành binh khí, từng bông từng bông hoa tuyết kích thẳng vào tâm tạng Tiên Hạo. Nhưng Tiên Hạo được băng trong không khí bảo vệ, căn bản không bị thương, tuy thế Tế Qua không hề dừng lại, bởi vì hắn muốn tạo ra một lỗ hổng ở đó. Lần chiến đấu ở vùng ngoài Tam giới, Tế Qua chưa hề phát hiện ra Tiên Hạo có linh lực như vậy, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, cuối cùng dùng biện pháp gì mới có thể luyện được linh lực cao cường đến thế, điều này khiến Tế Qua không sao hiểu nổi. Tế Qua cảm giác sức ép tới mình càng lúc càng mạnh, bởi vì không khí gần hắn đang kết băng. Linh lực của hắn không thể tiếp tục giằng co cùng Tiên Hạo, nhưng Tế Qua không chịu bỏ cuộc, vẫn dùng toàn bộ linh lực kháng cự lại tất cả. Dần dần, hắn cảm thấy không gian càng lúc càng nhỏ lại, thân thể bị dồn ép, chân tay dần dần không cử động được nữa. Lúc này Tế Qua nhìn thấy Tiên Hạo từ đầu luôn nhắm mắt chợt mở to mắt ra, sau đó cất tiếng cười cuồng vọng, nghe thấy cả tiếng vỡ nát giữa không khí xung quanh. Tế Qua cảm giác được băng trong không khí đã bị thu hồi, nhưng đây là vì lý do gì? Tế Qua không hiểu nhìn Tiên Hạo đang từ từ hạ xuống đất, đợi đáp án từ gã. Nếu như tình trạng vừa xảy ra cứ tiếp diễn, có thể nghiền nát Tế Qua thành bột giữa không trung, nhưng tại sao lại dừng tay, lẽ nào mục đích của Tiên Hạo không phải là giết Tế Qua? - Tiếp chiêu đi, Tế Qua! Tiên Hạo tiếp đất, sau đó hét lên một tiếng: - Loạn Tuyết Phân Phi! - Loạn Tuyết Phân Phi! Tế Qua nhìn thấy vô số tuyết hoa Tiên Hạo triệu hoán ra đều bay tới mình, hơn nữa còn dùng huyễn thuật của chính tinh linh Tuyết tộc, giữa lúc bất ngờ, bèn dùng huyễn thuật đồng dạng để chống lại. Tuyết cả hai triệu hồi ra va chạm giữa không trung, có chỗ cùng nhau thành bột tuyết, có nơi tuyết hoa Tiên Hạo triệu hồi xuyên qua tuyết của Tế Qua triệu hồi, đánh trúng thân thể Tế Qua. Hắn không dám tin rằng Tiên Hạo lại có thể phát huy huyễn thuật đơn giản của Tuyết tộc tới uy lực lớn như thế, bị tuyết hoa đánh trúng lùi lại mấy trượng, thổ huyết. - Băng Đao Tuyết Nhận! (dao băng lưỡi tuyết) Tiên Hạo sử dụng liền sau đó huyễn thuật của Tuyết tộc, vô số dao băng lao thẳng về hướng Tế Qua. - Băng Đao Tuyết Nhận! Tế Qua tuyệt đối không thể để người ngoài vũ nhục tinh linh Tuyết tộc, do đó dùng huyễn thuật tương đồng nghênh tiếp. Lần trước hắn dùng Loạn Tuyết Phân Phi đã hiểu được linh lực của Tiên Hạo, do đó lần này Băng Đao Tuyết Nhận không hề dùng linh lực ngạnh tiếp. Băng Đao Tuyết Nhận dùng huyễn thuật huyễn hóa ra hai loại binh khí một trước một sau tấn công đôi phương. Bình thường mà nói, băng đao đi trước, tuyết nhận theo sau. Băng đao có thể đâm vào thân thể đối thủ, tuyết nhận đi ngay sát sau, nó không có lực sát thương trực tiếp nhưng có thể theo đao băng sau khi đâm vào thân thể rồi phát huy lực sát thương. Tế Qua đối mặt với Băng Đao Tuyết Nhận mà Tiên Hạo sử ra đã nghịch chuyển huyễn thuật này, để tuyết nhận đi trước, băng đao theo sau, như vậy tuyết nhận có thể ngăn trở sức mạnh của băng đao từ Tiên Hạo, sau đó lại dùng băng đao va chạm cùng băng đao của Tiên Hạo rồi cùng nhau thành bụi tuyết. Tuyết nhận không có băng đao đi trước chạm phải thân thể không có vết thương của Tế Qua trong nháy mắt là bị tan ra. - Huyễn thuật của Tuyết tộc ngươi làm sao biết được? Ngươi là ai? Tế Qua hỏi. - Ta là Tuyết thích khách, đương nhiên vô cùng hiểu Tuyết tộc các ngươi, huyễn thuật Tuyết tộc đơn giản này ta sao lại có thể không biết chứ? Tiên Hạo dửng dưng. - Không thể nào, huyễn thuật của Tuyết tộc chỉ thích hợp cho tinh linh Tuyết tộc luyện tập, hơn nữa ngươi có thể đẩy huyễn thuật Tuyết tộc đơn giản tới cảnh giới đó, chỉ có tinh linh Tuyết tộc thuộc Vương tộc mới làm được, lại còn phải trải qua nỗ lực chẳng tầm thường nữa. Tế Qua hiểu rằng nếu muốn đạt tới cảnh giới như Tiên Hạo vừa rồi, bản thân mình chí ít cũng phải luyện trên hai năm. - Sự thật sờ sờ ngay trước mắt, ngươi còn có điều gì không tin sao? Tiên Hạo mỉa mai. - Ta không tin, đây không phải sự thật. Tế Qua không phải không hiểu. Thân là tinh linh Vương tộc cuối cùng sao có thể thất bại trong tay một kẻ ngoại nhân, hơn nữa lại còn dùng chính huyễn thuật Tuyết tộc. Đó là một sự sỉ nhục vô cùng lớn đối với hắn. - Ta bất kể đó là loại sức mạnh gì, ngươi làm được, ta cũng làm được. Nhưng còn ngươi, Tiên Hạo, ngươi rốt cuộc là ai? - Đánh bại ta đi rồi ta sẽ nói cho ngươi nghe tất cả. Tiên Hạo mỉm cười thần bí. Tế Qua điên cuồng múa bốn ngọn roi băng, uy lực không gì đương cự nổi, xông thẳng tới Tiên Hạo. Tiên Hạo cũng không dám bất cẩn, bởi vì bốn ngọn roi băng này không chỉ đơn thuần thuộc về Vương tộc tinh linh Tuyết tộc mà là chỉ mình Tế Qua mới có. Tiên Hạo hai tay nắm một cái, trong tay xuất hiện hai thanh băng kiếm. Tế Qua không hiểu tại sao đến lúc này gã còn không chịu dùng binh khí thực sự, hắn càng lúc càng cuồng nộ. - Tiên Hạo, lấy binh khí đích thực của ngươi ra, thế này chỉ tốn thời gian thôi. Đánh được khoảng một trăm hiệp thì Tế Qua nói. - Được, vậy thì cho ngươi thấy huyễn thuật và binh khí lợi hại nhất của Tuyết tộc. Băng kiếm trong tay Tiên Hạo không hiểu sao bị vỡ thành mấy mảnh. Gã hiểu rất rõ, đối mặt với bốn ngọn roi băng độc nhất vô nhị này của Tuyết tộc, nhất định phải dùng toàn lực. Tế Qua thấy trước mắt lóe sáng. Tiên Hạo bị một luồng tuyết quang với linh lực siêu cường bao phủ. Thứ ánh sáng này khiến cho Tế Qua lùi lại rồi vẫn phải che kín mắt, qua khe ngón tay hắn nhìn thấy giữa màn tuyết quang cường liệt xuất hiện một cây thần trượng. Ký ức của hắn mau chóng trở về lúc còn nhỏ, hắn nhớ cây thần trượng này chính là do Thần Vương tặng cho phụ vương, có tên gọi là Băng Phách Tuyết Hồn trượng, có thể dùng để sử ra huyễn thuật mạnh nhất của Tuyết tộc, Băng Phách Tuyết Hồn. - Đây là thần trượng của phụ vương, ngươi lấy được ở đâu? Khi Tế Qua tự tay chôn cất phụ vương, cây Băng Phách Tuyết Hồn trượng này cũng được chôn theo, nhưng hôm nay thanh thần trượng này lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, tự nhiên thấy kinh ngạc vô cùng. - Ta đã nói, đả bại ta rồi ngươi sẽ biết tất cả. Tay của Tiên Hạo giơ cao thần trượng, sử dụng huyễn thuật mạnh nhất của Tuyết tộc. Huyễn thuật này Tế Qua chỉ được nghe nói mà chưa từng nhìn thấy. Ngay cả khi phụ vương còn tại thế, ông cũng không thể triệu hồi được. Lần này Tế Qua cuối cùng cũng được nhìn thấy, gọi là Băng Phách Tuyết Hồn chính là dùng tinh chất của băng và tuyết để tạo ra Băng Tuyết Dị Thú. Băng Tuyết Dị Thú là thần thú cổ xưa nhất của Tuyết tộc, phải từ lúc khởi thủy của Băng tộc. Có một vị trưởng lão Băng tộc đã từng trốn dưới băng ngục vạn tầng thoát khỏi ngàn năm số mệnh của Thần Số Mệnh, Băng Tuyết Dị Thú là thần thú ở cùng với ông, linh lực có thể sánh với Vu Long của Thương Xá và Kim Sí Đại Bằng của Châu Tế, chẳng qua nó đã chết cùng lúc với trưởng lão Băng tộc đó rồi. Tế Qua nhìn thấy Băng Tuyết Dị Thú hồi sinh giữa tinh chất của băng tuyết, trông giống như một con sư tử, nhưng trên đầu còn có hai chiếc sừng băng, trên lưng có một đôi cánh băng. Tế Qua bị luồng linh lực cường đại này đẩy lùi về sau mấy trượng. Sau đó vô số lao băng đâm về phía Tế Qua, Tế Qua chỉ còn cách sử dùng huyễn thuật phòng hộ mạnh nhất của hắn, Băng Tỏa Hồi Thiên quyết. Bốn ngọn roi băng mang theo hắn mau chóng xoay tròn, trời đất thành một mảng hỗn độn, toàn bộ lao băng đâm về phía hắn đều bị xoáy tròn vào không biết đi đâu, còn cả núi trên Tuyết Ẩn đảo cũng đều bị cuốn vào giữa rồi nát thành bụi. Nhìn thì tương tự như gió của Ngự Nô, thực ra trong đó một chút gió cũng không có, chỉ có tuyết. Nhưng bất kể trời đất biến đổi ra sao, Băng Tuyết Dị Thú và Tiên Hạo trên mình nó vẫn bất động tại chỗ. Tiên Hạo cười lạnh một tiếng cưỡi Băng Tuyết Dị Thú xông vào trong Băng Tỏa Hồi Thiên quyết của Tế Qua. Tế Qua không ngờ được chúng lại có thể dễ dàng tiến vào thế. Tiên Hạo vung thần trượng đánh vào ngực Tế Qua, Băng Tỏa Hồi Thiên quyết bị phá, linh lực của Tế Qua cạn kiệt, ngã xuống đất, màu đỏ của máu tô điểm lên sắc trắng của tuyết, đẹp đến lạ thường.