Tiêu Dao Xuân Diệu FULL
Chương 36
Quân doanh không có nữ, thật ra là có vị kia, Viễn đại tướng quân, nàng thân phận thế nào chứ có thể cho người khác tư trang của mình sao, Tiêu Dao Du liền trễ môi liếc xéo nhìn...ok, ok, cứ cho là nàng đồng ý mang y phục của mình cho đi! Nhưng ta nói Tiêu Dao Du ngươi thân cao hơn thước tám như thế nào bận vừa y phục của người ta, vì vậy biên chế vào quân y liền ném cho nàng bộ quân phục nam nhân, Tiêu Dao Du nhìn đến liền bộ dạng sống chết không chịu thay, cưỡng chế nàng liền khóc la inh ỏi, người chỉ huy đành mặc kệ nàng vận trang phục bán nam bán nữ rách nát te tua đi khắp quân doanh hành việc trị thương cho binh sĩ.
Người chữa bệnh đều là quân nhân đều không có nghĩ nhiều, ngược lại Tiêu Dao Du ở doanh trại lại rất được hoang nghênh, binh lính đối nàng rất yêu thích, không nhắc đến bộ phận kia quân y xem Tiêu Dao Du thật tôn lên thần thánh chỉ cần bệnh đến liền bách chửa bách khỏi, một đám người luôn túc trực ngày đêm bám lấy Tiêu Dao Du, chỉ cần là từ nàng nói ra đều lập tức trở thành lời vàng ý ngọc cẩn thận ghi chép.
Cho dù thân luôn có người kè kè bên cạnh, Tiêu Dao Du vẫn cái vĩ nhân tính toán suýt bốn lần thành công trốn thoát, lần thứ nhất rời được khỏi doanh trại, thần thứ hai ra được khỏi quân biên, lần thứ ba băng qua được một con sông.
Lần thứ tư chính là hiện tại nàng leo lên nửa ngọn núi a!
Tiêu Dao Du bị trói thành một đoàn bánh Tét cả người nhem nhuốc ngồi giữa chính doanh đối một đám người chăm chăm nhìn mình.
Sau lưng nàng một nhóm tướng sĩ đang quỳ gối hướng người đứng giữa đại doanh tham kiến:
"Tướng quân, quân pháp lấy kỷ cương làm trọng, người này năm lần bảy lượt phạm nhiều quy tắc doanh ta, chuyện nhỏ hằng ngày không đem ra tính toán, nhưng đào ngũ tội vô cùng lớn nàng ta cũng tái phạm qua nhiều lần, binh lính nhìn đến như thế nào lấy phục, một người làm được vạn kẻ ý theo, nếu còn dung túng chính là ngầm nuôi một cái nguy hiểm! Xin tướng quân minh xét!"
Viễn Chinh suất mạo uy nghiêm cuối đầu nhìn xuống Tiêu Dao Du im lặng ít lâu.
Cổn tướng thấy vậy cho rằng nàng xem ra lại nhượng bộ bỏ qua Tiêu Dao Du.
Kẻ này là người của vị Tổng đốc ngũ châu từ trên trời rớt xuống kia, Tiêu Dao Du ngày thường hành việc tùy ý không coi quân cương kỷ tắc ra gì, đối với lời bọn họ nói ra bất chấp thông hành, trong lòng các quân tướng vốn đã muốn nhiều rạn nứt:"Xin tướng quân minh xét!"
"Mang nàng xuống phạt năm mươi quân kỷ!"
Các quân trưởng bên dưới nghe thấy liền vô cùng tức giận, vẻ mặt thất vọng đồng giọng hô to hướng Viễn Chinh tái phân xét:"Tướng quân!"
Tiêu Dao Du nghe đến một bên khóc ròng hai hàng nước mắt.
Bọn ngươi có biết thứ gọi quân kỷ kia là gì: bốn giờ mở mắt lãnh mười quân trượng, chẻ củi nấu cơm khiên vác hoạt động tay chân kịch liệt, đêm khuya còn phải gia tăng dọn hố xí...bình thường phạt mười cái còn muốn lấy mạng ta, nói năm mươi cái...ta đây thà chết còn hơn!
"Đúng vậy! Xin Viễn tướng quân minh xét, dân nữ cũng chỉ cái cô nương yếu đuối mong manh dễ vỡ, không nói là một còn không nổi người nỡ nào phạt ta năm mươi quân kỷ a, oa oa".
Tiêu Dao Du bộ dạng thê thảm hai hàng nước mắt sống chết dựa vào chân Viễn Chinh khóc la inh ỏi, nước mắt nước mũi chảy ra đều trét thành một vệt trên vạt áo Viễn Chinh.
"Tướng quân, đào ngũ liệt vào tử tội, kẻ đào tẩu xưa nay bắt được đều lập tức giết chết không tha, quân kỷ hơn mười năm luân giữ, hắn xuất hiện liền một lần hủy đi tất cả! Quân có thể còn có thể mất, kỷ mất chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng! Xin đại tướng quân minh xét!".
Vị Tả tướng nói.
"Nhiều lần khoan hồng, nàng ta tam lần tứ bận lại không có ý hối cãi, trong quân doanh đã không có ít lời ra tiếng lại, truyền đến bên ngoài sẽ nói biên doanh Tây Nam ta như thế nào? Trị quân lấy kỷ làm trọng! Xin tướng quân minh xét!".
Hữu tướng điều tra nhiều năm nay chuyện trong quân doanh Tây Nam lọt ra ngoài điều trở thành chuyện tám nhàn rỗi trong trà lâu, nghĩ tới liền vô cùng tức giận, thật rủa chết kẻ thu tin...nơi không xa cách đó vài chục dặm, vị tiên sinh ngồi trên đài say mê kể chuyện liền hắc xì một cái thật mạnh, ngại ngùng cười với quan khách sau đó tiếp tục hướng to:"Ta nói các vị biết lần này vị tiểu quân y kia thế nào lần thứ tư đào ngũ, là vô cùng hấp dẫn a...."
À khụ, quay lại vấn đề, cái kia Tiêu Dao Du còn thiếu ôm chân Viễn Chinh liền đóng thành tuồng kinh kịch kinh điển.
Ta nói ngươi hành động liễu yếu đào tơ mà cái bộ dạng yêu quái với người ta làm gì, Viễn quân gia, người ta là nữ a!
"Năm mươi quân kỷ không được, vậy thì một trăm đi".
Viễn Chinh mặt không biểu tình nhìn xuống, Tiêu Dao Du sắc mặt liền tái mét.
"Tướng quân!".
Chúng tướng đều kích động đứng dậy.
Tiêu Dao Du nằm lăn trên thảm đất mặt hai hàng nước mắt đau đớn nhìn một đám chân to nhỏ trước mặt, một câu chết hai câu cũng chết lại còn quân kỷ trăm lần, Tiêu Dao Du nằm nghĩ đột nhiên vô cùng tức giận! Tử cái ***! Kỷ cái *** a!
"Đủ rồi!".
Tiêu Dao Du lớn tiếng hô liền thu hút ánh nhìn.
Các vị kia dừng lại một chút, vẻ mặt không đổi sau đó rút vũ khí ra, chỉ là một cái y sĩ lại dám hào ngôn vô lễ.
"Hừ! Ta khinh!".
Tiêu Dao Du vẻ mặt phỉ nhổ:"Một đám người ăn hiếp tiểu cô nương ta đây, còn nói mình cái gì quân gia sĩ tử!"
"Vị tướng quân bên đây, xin hỏi quân kỷ là dùng cho ai?".
Xoay sang hỏi vị lão tướng.
"Quân lính tướng sĩ đều phải làm theo quân pháp..."
Người còn chưa đáp hết câu Tiêu Dao Du nhảy ngang vào:"Vậy chính là tác dụng binh lính làm?! ".
Tiêu Dao Du nhìn mặt bọn họ hừ thêm một cái nói tiếp:"Dân nữ tự hỏi mình không phải người của quân doanh, việc ta ăn uống ngủ nghỉ đi nơi nào thì liên quan gì quân kỷ quân biên lại còn bắt nhốt ta ở lại? Các vị đây còn không phải là muốn cường thủ hào đoạt(*) ta!!!"
(*)dùng sức mạnh, quyền lực ép buộc người khác làm đều mình muốn
Các quân tướng lời nghe vào liền tức giận đến xanh mặt:"Ăn nói hàm hồ!"
"Ta chỗ nào nói hàm hồ? Ngày đó cũng là nhị vị đánh ngất ta bỏ vào bao thân thiện mời đến, ta còn chưa rõ điều gì mở mắt ra liền roi vọt khảo tra, lại còn bị bỏ đói bỏ khát mấy ngày, ấy da, nhưng sau đó như thế nào ép buộc ta phải ở nơi này làm y vụ thì phải hỏi qua Viễn tướng quân đây!".
Tiêu Dao Du tay áo chấm khóe mắt vẻ mặt uất ức ngước mặt nhìn lên Viễn Chinh tố cáo.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
60 chương
24 chương
115 chương