Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến
Chương 49 : Khuynh Thành Hạo Kiếp 1
- Ta nói rồi, trong Tam giới tồn tại sức mạnh không có cực hạn, do đó không gì là tuyệt đối không thể.
Đây chính là sức mạnh vô cực, bây giờ ta chứng minh cho ngươi thấy ta làm thế nào để đánh bại ngươi.
Trong khi nói Trần Phong luôn cúi đầu, mái tóc và trường bào trắng phau tán phát ra một loại linh lực vô song, gió cát căn bản không thể tiếp cận.
- Được, ta đã muốn lĩnh giáo loại linh lực đó của ngươi lâu rồi.
Châu Tế giơ cao Thần Ma trượng, một luồng hào quang hắc bạch liên hợp sở hữu linh lực cường đại bắn tới Trần Phong.
Trần Phong không tránh không né, quanh thân thể hình thành nên một vòng ánh sáng bạch sắc tự nhiên.
Ánh sáng này chặn đứng mọi đòn công kích từ Châu Tế, nhìn chỉ thấy như gợn sóng nước lăn tăn, linh lực của Châu Tế bắn tới như tiến vào hồ nước sâu không đáy, toàn bộ nhạt phai đi.
Trần Phong lúc này đột nhiên nhớ lại Tùy Phong và Ngân Hà, hắn cũng không thể giải thích tại sao, có lẽ sức mạnh này liên quan tới họ chăng.
Châu Tế giơ cao Thần Ma trượng, một luồng hào quang hắc bạch liên hợp sở hữu linh lực cường đại bắn tới Trần Phong.
Trần Phong không tránh không né, quanh thân thể hình thành nên một vòng ánh sáng bạch sắc tự nhiên.
Ánh sáng này chặn đứng mọi đòn công kích từ Châu Tế, nhìn chỉ thấy như gợn sóng nước lăn tăn, linh lực của Châu Tế bắn tới như tiến vào hồ nước sâu không đáy, toàn bộ nhạt phai đi.
Trần Phong lúc này đột nhiên nhớ lại Tùy Phong và Ngân Hà, hắn cũng không thể giải thích tại sao, có lẽ sức mạnh này liên quan tới họ chăng.
- Linh lực ngươi bắn tới căn bản không làm ta tổn thương được, bây giờ ta trả lại cho ngươi.
Trần Phong đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Châu Tế, ánh mắt hằn học mà sắc bén, sau đó tay phải nắm lại thành quyền như bóp nát gì đó, toàn bộ linh lực Châu Tế bắn tới từ trong vòng sáng bật ngược trở lại, đẩy Châu Tế văng ra mấy chục trượng.
Châu Tế còn chưa đứng dậy đã phát hiện Trần Phong ở ngay bên cạnh mình, sau đó bản thân bị một sức mạnh vô hình tóm lấy kéo lên không.
Lúc này Trần Phong không làm gì cả, chỉ dùng ánh mắt nhìn lão.
- Trần Phong! Đừng!
Y Tích chạy tới ngăn lại.
- Bất kể thế nào đấy cũng là phụ vương của thiếp, nếu cha không thể tiếp tục làm chuyện ác, xin chàng hãy tha cho cha.
Y Tích không dám nhìn vào mắt Trần Phong, Châu Tế đã hại chết rất nhiều người, bao gồm cả Vương tộc tinh linh Ngũ tộc, bao gồm cả Điệp Vĩ.
Nàng cầu xin như thế này, tự thấy hổ thẹn.
- Vậy ta phế hết linh lực của lão.
Trần Phong nói rồi thả Châu Tế từ trên cao xuống, sau đó một ngón tay chạm vào giữa mi tâm, dùng linh lực phong ấn, phong ấn này của Trần Phong là phế bỏ.
- Đừng! Như vậy ngươi giết ta đi còn hơn.
Sự chống cự và tiếng kêu của Châu Tế không còn tác dụng.
- Cảm ơn chàng.
Y Tích nói với Trần Phong.
- Nàng nên cảm ơn Điệp Vĩ, và cả Vương tộc tinh linh Ngũ tộc.
Trần Phong đi qua Y Tích, nhìn thấy Ức Hà Phiêu bị thương nặng được Cốt Phi đỡ dậy muốn nói gì lại thôi.
Lúc này, binh mã Thần Ma lưỡng tộc bao vây bị tiêu diệt hết một nửa, nửa Ma tộc.
Bởi vì lực lượng sau cùng của Ma tộc nằm trên mình Châu Tế đã bị hủy diệt, nên bọn chúng tự nhiên biến mất.
Binh mã Thần tộc còn lại cũng chỉ nghe lệnh Y Tích bởi vì nàng mới là Hoàng tộc duy nhất của Thần tộc.
***
Tưởng rằng kết thúc là như thế, nhưng một tràng cười điên cuồng của nữ nhân lại nổi lên, gió cát cuộn tung, binh mã Ma tộc biến mất chợt sống lại.
Vào lúc này, một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành xuất hiện trước mặt mọi người.
- Châu Tế biến Thương Xá thành một con rối để lợi dụng, thực ra con rối và kẻ bị lợi dụng đích thực là Châu Tế, chỉ có điều bản thân hắn vẫn không biết.
Còn nữa, không ngờ hắn lại chẳng hoàn thành được nhiệm vụ, không ngờ còn để Thần tộc lưu lại trong Tam giới.
Một ngày Thần tộc còn chưa tuyệt, ngày đó Ma tộc chưa thể vong.
Mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành ấy nói, trong giọng nói chưa đựng linh lực cường đại.
- Ngươi là ai?
Y Tích hỏi.
- Ngươi còn chưa có tư cách hỏi ta.
Nữ tử chẳng chút quan tâm.
- Ngươi nói ngươi lợi dụng ta?
Châu Tế đã không còn linh lực, khó nhọc đứng dậy giống như một cụ già phàm trần, giọng nói run rẩy.
- Đúng thế, nhưng ta không muốn ngươi biết toàn bộ, ta muốn ngươi phải mang nỗi hối tiếc.
Ngươi tự cho mình là vương giả anh hùng, hôm nay rơi vào cảnh này, có phải rất muốn chết đi không?
Biểu hiện của nữ tử rất quỷ dị.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm tất cả chuyện này?
Châu Tế vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ có điều càng như vậy càng giống như ý nữ tử muốn.
Trên mặt nữ tử nở nụ cười đắc ý, sau đó ngón tay đưa lên, dễ dàng xuyên qua mi tâm Châu Tế.
Lão chết không nhắm mắt.
Châu Tế vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ có điều càng như vậy càng giống như ý nữ tử muốn.
Trên mặt nữ tử nở nụ cười đắc ý, sau đó ngón tay đưa lên, dễ dàng xuyên qua mi tâm Châu Tế.
Lão chết không nhắm mắt.
- Phụ vương!
Y Tích hét lên, nhưng đã không thể làm được gì.
- Ngươi là Ngưng Liễm, có thể nói là mẹ của Thần Ma.
Ánh mắt của Trần Phong cho thấy hắn đã thông suốt tất cả, hắn nhớ lại mọi chuyện mà Ngân Hà và Tùy Phong từng nói với hắn ở bên ngoài Tam giới.
Nhưng mọi chuyện vừa rồi dường như quá đột ngột, hoặc có thể nói hắn đã quá bất cẩn, nên không kịp ra tay ngăn trở.
- Có lẽ chỉ ngươi mới đủ tư cách, hậu nhân của Nữ Oa à.
Ngưng Liễm nói.
- Châu Tế và Thương Xá cũng tính là tử tôn của ngươi.
Hôm nay không ngờ ngươi lại đối xử với họ như vậy.
Ngươi từng là người phàm trần, phải hiểu đạo lý hổ dữ không ăn thịt con mới đúng.
Trần Phong nói.
- Ngươi chỉ có tư cách nói chuyện với ta chứ không hề có tư cách dạy dỗ ta.
Kể từ khi ta rời khỏi Thần tộc, trong lòng chỉ có một nguyện vọng duy nhất, chính là một ngày nào đó phá hủy Thần tộc, không tiếc bất cứ giá nào.
Ngưng Liễm nói.
- Năm đó ngươi mang theo một Hoàng tử theo rồi thất tung khỏi Thần tộc, chính là để tạo nên Ma tộc, kẻ địch trời sinh của Thần tộc.
Trần Phong cảm thán.
- Đúng vậy, ta muốn biết liệu tình huynh đệ có vĩ đại đến thế hay không, có thể nhường ngay cả người mình yêu không, ta muốn huynh đệ chúng tàn sát nhau.
Ngưng Liễm nói.
- Nhưng ngươi là mẫu hậu của bọn họ.
Ngươi không thấy rằng bọn họ tàn sát nhau mỗi một vết thương một nỗi đau đều gắn với trái tim ngươi sao.
- Như vậy ta mới có khoái cảm được báo thù, càng đau càng tốt, cảng thảm càng hay, chỉ cần khiến cho Thần tộc diệt vong là được.
Nhưng bao thế hệ bọn chúng vẫn không hoàn thành được nguyện vọng của ta, nên mới khiến ta đợi lâu đến vậy.
- Trong lòng ngươi rốt cuộc là có vấn đề gì không thể giải quyết được? Ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến mình vĩnh viễn lặp lại ác mộng mà thôi.
- Bởi vì yêu nên mới hận, bởi vì hận nên ta mới phá hủy số mệnh của sinh mệnh, cho ta tấm thân bất tử chính là để ta chứng minh mọi chuyện ta làm đều đúng.
Vẻ mặt méo mó của Ngưng Liễm cho thấy bà đang nhớ lại dĩ vãng đau buồn của ngàn vạn năm trước kia.
***
Thần Sáng Tạo dùng cạn tâm huyết để sáng tạo ra Thần tộc và thế giới hoàn hảo trong lý tưởng của người.
Người hi vọng Nữ Oa nhìn thấy tất cả nên mới mời Nữ Oa đưa một ít người phàm trần lên ngắm nhìn, xem bọn họ có thích cuộc sống như vậy không.
Nữ Oa đồng ý, nhưng chỉ đem theo một người, chính là Công chúa của phàm trần, Ngưng Liễm.
Thần Sáng Tạo và Nữ Oa không hiện thân, bởi vì hai người đã có cam kết để họ tự lựa chọn, cả hai chỉ dùng huyễn thuật tạo nên mộng cảnh cho Ngưng Liễm, sau đó tất cả đều để thuận theo tự nhiên.
Trong mộng cảnh, Ngưng Liễm nhìn thấy một nơi đẹp như thơ như họa, nhưng nàng không biết đây là chốn nào ở phàm trần.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, dựa vào ký ức nàng đã vẽ phong cảnh vào trong một cuộn giấy, truyền khắp toàn thành, nếu ai biết địa phương trong bức tranh sẽ được thưởng vạn lượng vàng ròng, để thỏa mãn nguyện vọng đó của mình.
Nhưng thoáng chốc đã một năm trôi qua, không một ai có tin tức gì, còn bức tranh ấy hàng đêm vẫn lặp lại trong mộng cảnh của Ngưng Liễm.
Dần dà, Ngưng Liễm chẳng ngờ tương tư thành tật, quyết định tự mình đi tìm, đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm trên toàn cõi phàm trần để tìm cho ra địa phương trong mộng cảnh.
Ngưng Liễm lên đường một mình, đi qua muôn núi ngàn sông, cũng đã trải qua xuân hạ thu đông ở những nơi khác nhau, phàm trần cũng có rất nhiều cảnh sắc mỹ lệ, nhưng giờ đây trong mắt và tâm lý Ngưng Liễm chỉ có bức tranh trong mộng cảnh.
Ngưng Liễm lên đường một mình, đi qua muôn núi ngàn sông, cũng đã trải qua xuân hạ thu đông ở những nơi khác nhau, phàm trần cũng có rất nhiều cảnh sắc mỹ lệ, nhưng giờ đây trong mắt và tâm lý Ngưng Liễm chỉ có bức tranh trong mộng cảnh.
Ngưng Liễm lạc đường giữa rừng sâu, còn gặp phải rất nhiều sài lang hổ báo, dẫu cuối cùng đều thoát hiểm nhưng cũng chịu rất nhiều vết thương, gặp rất nhiều khổ sở, nhưng nàng không hề bỏ cuộc.
Cơn khát trong sa mạc, mê man giữa đại dương, nàng đều vì bức tranh mỹ lệ trong mộng cảnh mà nghiến răng kiên trì bước tiếp.
Hôm đó, nàng lại có một giấc mơ trên một phiến đá nơi dốc núi, khác với trước kia ở chỗ còn có thêm một số người.
Bọn họ đều có một đôi cánh, đôi cánh của họ thì lớn có nhỏ có, màu sắc cũng khác biệt, nàng đi giữa đám người hiếu kỳ nhìn ngó.
Sau đó, trước mắt nàng kim quang lóe lên, đó là một nam tử anh tuấn, còn ánh kim quang chói mắt chính là đôi cánh kim sắc của chàng.
Nam tử mỉm cười bước về phía nàng, sau đó đưa tay ra, Ngưng Liễm không tự chủ được đặt tay mình lên tay nam tử, cảm giác ấm áp khiến nàng tỉnh dậy từ giấc mộng ngọt ngào.
Sau khi tỉnh dậy, đối mặt với muôn con sóng dữ dội trên đại dương phía dưới dốc núi, nàng đột nhiên cảm thấy sự trống vắng cô đơn chưa từng trải qua.
Cảnh sắc, con người trong mộng...!chỉ thoáng chốc tỉnh giấc đã thấy mọi vật bỗng thành hư vô hết.
Cảm giác được rồi lại mất khiến nàng rất đau khổ, nàng hét lên một tiếng thật lớn trên dốc núi, làm vô số chim chóc sợ hãi, sau đó nhún mình nhảy lên.
Nàng không biết mình có muốn chết thật không, nhưng nàng khẳng định nếu mình chết rồi, nỗi hối tiếc trong mộng sẽ khiến nàng chết không nhắm mắt.
Nàng không chết, vào thời khắc ngay trước khi bị nước biển phủ lấp, một luồng kim quang lóe lên, sau đó nàng nghe thấy bên tai tiếng gió vù vù.
Luồng kim quang này thật quen thuộc, như từng thấy trong mơ vậy.
Nàng cúi đầu xuống mới biết mình đang ở trên lưng một người, người này chính là nam tử trong mộng của nàng, có một đôi cánh kim sắc.
Nam tử này là Nhị hoàng tử Hiên Sa của Thần tộc, Ngưng Liễm nằm trên lưng Hiên Sa bay trên đại dương mênh mông vô tận rất lâu, cuối cùng nàng nhìn thấy toàn bộ trong mộng cảnh, trên núi có băng tuyết nhưng không lạnh chút nào, dưới núi trăm hoa đua nở muôn chim hót vang, còn cả cầu nhỏ nước trôi, những điều này không thể đồng thời tồn tại ở phàm trần được.
Ngưng Liễm cực kỳ hưng phấn, mọi nỗi gian truân từng trải qua trong giây phút này toàn bộ quên đi hết.
Ngưng Liễm nói rõ thân phận mình, cho biết mình là Công chúa của phàm trần, bởi nhìn thấy cảnh sắc nơi đây trong mộng, sau đó bị cuốn hút sâu sắc nên mới không quản trăm ngàn gian khó đi tìm.
Hiên Sa đưa nàng bay khắp Thần tộc, sau đó đưa nàng tới gặp Đại hoàng tử Hiên Ảnh.
Hiên Ảnh và Hiên Sa tiếp đãi nhiệt tình.
Ngưng Liễm thấy trên Thần tộc đại địa người người ăn no mặc ấm, yên vui hòa hợp, không có chiến tranh, cuộc sống hạnh phúc khiến cho ai nấy đều rạng rỡ tươi vui.
Trong Thần tộc cũng có rất nhiều mỹ nữ như Ngưng Liễm, nhưng tóm lại vẫn thấy kém Ngưng Liễm rất nhiều, đó là một cảm giác phát ra từ nội tâm, không thể dùng mắt để nhìn thấy được.
Thần Sáng Tạo có phần không hiểu, Nữ Oa nói cho người biết đó là vì tự do.
Thực ra lần này Nữ Oa đáp ứng lời mời của Thần Sáng Tạo đã ngầm sắp xếp cho Ngưng Liễm vào Thần tộc để khiến Thần Sáng Tạo hiểu được rằng, chỉ có tự do mới sinh ra được nụ cười từ sâu trong tâm khảm.
Người của Thần tộc thiếu mất sự tự do này, bọn họ bị Thần Sáng Tạo trói buộc, do đó trông rất không có sinh khí.
Cử chỉ của Ngưng Liễm khi khóc hoặc khi lạnh giá như băng so với nét mặt vui vẻ có vẻ hạnh phúc của người Thần tộc đều thể hiện khí chất thoát tục hơn hẳn.
Nhưng chính lần chứng minh cho Thần Sáng Tạo hiểu này đã tạo thành sự bắt đầu cho Vạn thế hạo kiếp.
Nhưng chính lần chứng minh cho Thần Sáng Tạo hiểu này đã tạo thành sự bắt đầu cho Vạn thế hạo kiếp.
Trên chỗ ngồi cao nhất dành cho vương vị, Ngưng Liễm ngồi giữa, hai bên nàng là Hiên Ảnh và Hiên Sa.
Bọn họ đều đang thưởng thức màn ca múa mừng thái bình của Thần tộc, ngất ngây cam lộ, mặt tràn ý xuân.
Cả Thần tộc đại địa tràn ngập cảnh tượng vui vẻ hướng tới phồn vinh vạn thế.
Hiên Ảnh và Hiên Sa đồng thời bị sắc đẹp và khí chất của Ngưng Liễm hấp dẫn.
Họ cũng không thể giải thích lý do tại sao, có lẽ quen nhìn thấy biểu hiện ngày nào cũng như ngày nào của người Thần tộc rồi, giờ đây mỗi một lần Ngưng Liễm khe khẽ nhíu mày đều khiến họ kinh tâm động phách, mỗi một nụ cười đều chứa đựng trong đó những thứ mà người Thần tộc không có.
Màn biểu diễn kết thúc, Hiên Ảnh và Hiên Sa đều không thể tự chủ được dán ánh mắt mình lên gương mặt của Ngưng Liễm.
Còn Ngưng Liễm cũng đã phát giác ra, làm ra vẻ tự nhiên quay đầu sang nhìn vào ánh mắt đầy thâm tình của Hoàng tử Hiên Sa, nhất thời như mất hết hồn phách, đôi má chợt hồng, nhịp tim nhanh hơn, chân tay bỗng chợt thấy cuống quýt.
Trong lòng Ngưng Liễm luôn cho rằng hấp dẫn nàng chính là bức tranh trong mộng cảnh, nhưng bây giờ nàng hiểu, có lẽ phần nhiều hơn là người trong mộng cảnh, chính là Nhị hoàng tử Hiên Sa khiến nàng bối rối.
Nàng cảm thấy mối nhân duyên này là do trời cao ban tặng, không thì chẳng có lời chỉ dẫn trong mộng, do đó nhất định phải hết sức quý trọng nó.
Ngưng Liễm yêu thích nơi này, Hiên Ảnh và Hiên Sa đưa nàng đi thăm những nơi nàng chưa từng đến.
Cảnh sắc ở đây chỉ có thể hình dung là như thơ như họa, đẹp tới mức khiến nàng say mê ngây ngất, đẹp tới mức khiến người ta không thể không ngắm nhìn, tất cả phàm trần đều không có.
Hiên Ảnh và Hiên Sa hi vọng nàng có thể lưu lại, còn nàng cũng vui vẻ ưng thuận.
Nhưng nàng không rõ, đó là vì người ở đây hay cảnh sắc ở đây.
Cứ như thế, họ đã yêu nhau, nhưng tình yêu lại biến thành bi kịch.
Hiên Ảnh sớm chiếm Ngưng Liễm làm thê tử cho mình, bởi vì hắn là Đại hoàng tử, là Thần Vương tương lai, còn hắn muốn để Ngưng Liễm làm Vương hậu của Thần tộc, để nàng hạnh phúc trọn đời.
Nhưng trong mắt Ngưng Liễm chỉ có mình Hiên Sa, bắt đầu từ lúc gặp gỡ trong mộng cảnh nơi dốc núi, sau đó cảm nhận sự ấm áp nơi lưng chàng khi bay trên Thần tộc đại địa, cho tới khi bắt gặp ánh mắt khiến nàng bối rối hoang mang, tất cả đều bởi Hiên Sa.
Trong mắt nàng, tựa hồ quên mất người tên là Hiên Ảnh, mỗi lần cùng nhau đi ra ngoài đều dường như không gặp, không phải do cố ý, mà vì trong mắt nàng thực sự chỉ có mình Hiên Sa.
Còn Hiên Sa cũng yêu Ngưng Liễm, giống như Hiên Ảnh vậy, hơn nữa còn biết tâm ý của Ngưng Liễm đối với mình, nhưng hắn sao có thể cùng ca ca của mình tranh đoạt đây? Giữa tình yêu và tình anh em, hắn chịu nỗi đau khổ dày vò, nhưng cuối cùng vẫn phải là kẻ lựa chọn.
- Hiên Sa, chàng thực sự nhẫn tâm đem người con gái mình yêu trao người khác sao?
Ngưng Liễm đẫm lệ hỏi.
- Hiên Ảnh không phải là người ngoài, huynh ấy là ca ca của ta, là Thần Vương tương lai.
Nàng lấy huynh ấy sẽ được trở thành Vương hậu, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.
Hiên Sa cúi đầu rên rỉ.
Hiên Sa cúi đầu rên rỉ.
- Không được!
Ngưng Liễm khẳng định kiên quyết, ánh mắt nàng dữ dội nhìn chằm chằm Hiên Sa, nói tiếp:
- Vì thiếp không yêu huynh ấy.
- Nàng hãy yêu huynh ấy, xem như là yêu ta, vì tình huynh đệ giữa chúng ta, ta không muốn vì nàng mà huynh đệ ta không thể nhìn mặt nhau.
Hiên Sa quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Ngưng Liễm.
- Thiếp chỉ có lấy chàng mới hạnh phúc được.
Để đến được đây, nỗi khổ nào thiếp cũng đều nếm trải, nhưng thiếp chưa từng lui bước, có lẽ trong số mệnh đã định sẵn để chúng ta gặp nhau yêu nhau, nhưng tại sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy?
Giọng điệu của Ngưng Liễm như đang khẩn cầu.
- Hiên Sa, thiếp chỉ yêu chàng.
Chàng đừng nhẫn tam bóp nát hạnh phúc mà thiếp phải trăm ngàn gian khó mới đạt được, chàng nhé?
Ngưng Liễm lúc này mặt ràn rụa nước mắt.
- Đừng nói nữa, chúng ta không thể, ta tuyệt đối không thể tranh đoạt thứ gì với ca ca, cả hoàng vị lẫn nữ nhân.
Hiên Sa nói đoạn sải từng bước lớn bỏ đi, để mình Ngưng Liễm ở trong khu rừng tối đen.
- Hiên Sa, chàng đứng lại cho thiếp!
Ngưng Liễm gọi một tiếng, Hiên Sa quả nhiên dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Ngưng Liễm lại nói, nấc lên từng tiếng:
- Vì chàng thiếp ưng thuận hết, tiễn biệt hạnh phúc ái tình của nữ tử để trọn vẹn tình huynh đệ của chàng.
Thiếp làm vậy, chỉ bởi vì, thiếp yêu chàng..
Hiên Sa nghe xong khóe mắt rơi một giọt lệ, không nói được lời nào, mau chóng biến mất trong đêm đen.
***
Hôm sau, Thần tộc cử hành đại lễ.
Thần Sáng Tạo vui vẻ vô cùng, bởi vì người cho rằng Ngưng Liễm thích cuộc sống ở Thần tộc nên mới nguyện ý lưu lại vĩnh viễn.
Người cho rằng mình đã chiến thắng Nữ Oa, hưng phấn tới mức quên đi rằng tất cả mọi chuyện xảy ra vượt ra khỏi số mệnh người định sẵn, còn Nữ Oa không nói gì, chỉ hi vọng Thần Sáng Tạo sau này sẽ hiểu.
Hiện giờ niềm vui của Hiên Ảnh cũng nằm ngoài số mệnh, là một biểu hiện tự do.
Hôm đó, Hiên Ảnh đã trở thành Chúa tể của Thần tộc, còn Ngưng Liễm trở thành thê tử của hắn, cũng là Vương hậu của Thần tộc.
Hiên Sa nhìn họ làm lễ mà trong lòng muôn vàn cảm xúc, nhìn thấy khuôn mặt cười vui tràn ngập hạnh phúc của ca ca Hiên Ảnh bản thân hắn cũng cảm thấy áy náy, nhưng khi chuyển ánh mắt sang biểu tình lạnh giá của Ngưng Liễm, ngực như nổ tung, cuối cùng một thứ gì đó trào lên, thổ ra tay hắn.
Ngưng Liễm nhìn Hiên Sa, trong ánh mắt tựa hồ ẩn chứa cừu hận và báo thù.
Hiên Sa nhớ lại lời nàng nói đêm đó trong rừng: "Vì chàng thiếp ưng thuận hết, tiễn biệt hạnh phúc ái tình của nữ tử để trọn vẹn tình huynh đệ của chàng.
Thiếp làm vậy, chỉ bởi vì, thiếp yêu chàng." Trong lồng ngực Hiên Sa lại nhộn nhạo lên, tim đau đến muốn chết đi ngay lập tức, quay đầu lại không dám đối diện với ánh mắt của Ngưng Liễm nữa.
Nhưng đôi mắt đầy oán hận ấy đã khắc sâu vào óc hắn.
Hắn sợ sẽ khiến ca ca Hiên Ảnh chú ý nên một mình rời khỏi, bay đi rất xa, mắt lệ cứ rơi giữa không trung, bay tới lúc sức cùng lực kiệt thì tới được biên giới Thần tộc.
Hắn nhìn núi đồi bao la và mây mờ trôi miết, cả cung điện và thành quách rộng lớn, nhớ đến nụ cười của ca ca Hiên Ảnh và gương mặt đau khổ kìm nén của Ngưng Liễm, thêm vào tình cảm mâu thuẫn tranh đấu trong tim.
Tay phải hắn giữ ngực, sau đó cất tiếng cười, tiếng cười này khí thế trùm cả sơn hà, tiếng cười này khiến cho lồng ngực vỡ nát, sau đó máu tuôn ra ào ạt như sóng biển, toàn bộ nơi này biến thành một mảng sa mạc vô cùng vô tận.
Còn cung điện thành quách của Thần tộc cũng vì tiếng cười này mà sụp đổ trong thoáng chốc, nước biển dưới đất trào lên biến thành đại dương mênh mông không bờ bến.
Hiên Ảnh đột nhiên hiểu ra lý do, bởi vì Thần tộc do hắn và Hiên Sa cai quản.
Hôm nay thành trì sụp đổ chính là do huyễn thuật của Hiên Sa không còn, mà không còn nghĩa là tử vong.
Hắn không hiểu tại sao Hiên Sa chết, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể hiểu nổi, bởi vì Ngưng Liễm vĩnh viễn không bao giờ nói cho hắn biết.
Hiên Ảnh đột nhiên hiểu ra lý do, bởi vì Thần tộc do hắn và Hiên Sa cai quản.
Hôm nay thành trì sụp đổ chính là do huyễn thuật của Hiên Sa không còn, mà không còn nghĩa là tử vong.
Hắn không hiểu tại sao Hiên Sa chết, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể hiểu nổi, bởi vì Ngưng Liễm vĩnh viễn không bao giờ nói cho hắn biết.
Ngưng Liễm biết hết tất cả, biểu hiện bên ngoài bình tĩnh vô cùng, có lẽ tâm lý bên trong càng bình tĩnh hơn, chỉ là đằng sau sự bình tĩnh ấy là áp lực và hành hạ thống khổ khó lòng tưởng tượng được.
Nàng biến tất cả thành hận, cho rằng kẻ nào cũng đều đáng tội hết.
Nàng mang theo nỗi hận này sống cùng Hiên Ảnh rất nhiều năm.
Nàng chịu đựng được bao lâu như vậy không phải bởi muốn thời gian chữa lành nỗi hận trong lòng, mà là để càng ngày càng tích thêm hận, đợi thời cơ báo thù.
Thời cơ báo thù là sau khi nàng sinh cho Hiên Ảnh hai Hoàng tử.
Hôm đó Hiên Ảnh cao hứng quay về, mang cho Ngưng Liễm những bông hoa nàng thích, nhưng phát hiện Ngưng Liễm và một Hoàng tử đã không còn thấy đâu nữa, sau đó phái người tìm khắp Thần tộc và phàm trần nhưng không có chút tin tức nào.
Mấy ngàn năm thời gian không thể khiến Hiên Ảnh quên được, nỗi nhớ nhung với Ngưng Liễm lại càng ngày càng sâu nặng hơn, cuối cùng ra đi trong sự tiếc nuối.
Ngưng Liễm mang theo một Hoàng tử tới sa mạc Hiên Sa hóa thành sau khi chết đi rồi sống ở đó cô độc mấy ngàn năm.
Khi mỗi một tộc nhân được sinh ra ở đây, Ngưng Liễm đều nói với họ rằng, mục đích họ tồn tại chỉ có một, chính là tiêu diệt Thần tộc.
Ngưng Liễm gọi họ là Ma tộc, dùng nỗi thống hận của mình chuyển thành tà ác trao cho họ, khiến bọn họ từ khi sinh ra đã có linh lực cao hơn Thần tộc.
- Đây chính là tình yêu khuynh thành (nghiêng thành: vừa chỉ sắc đẹp, vừa chỉ tai họa) sao.
Bên ngoài Tam giới, Tùy Phong và Ngân Hà đã kể cho chúng ta rồi.
Ngươi vẫn cố chấp nỗi hận phiến diện như vậy có phải sẽ càng thêm khổ không?
Trần Phong thở dài.
- Ta chỉ muốn chứng minh, tình huynh đệ có thực vĩ đại đến thế không, có thể buông cả ái tình, còn có thể trao cả người mình yêu, để rồi cuối cùng bản thân đau khổ mà chết đi chăng.
Ngưng Liễm đau đớn.
- Vậy ngươi đã chứng minh được gì rồi?
Trần Phong lại hỏi.
- Ngươi cũng đã thấy rồi, Châu Tế và Thương Xá tàn sát và lợi dụng nhau, đấy chẳng phải chính là tình huynh đệ vĩ đại sao?
Ngưng Liễm cười cuồng dại, mang trong lòng khoái cảm thắng lợi, chỉ có điều khoái cảm này còn kèm theo cả nỗi đau không lời.
- Đó chỉ là cách nhìn ở phía ngươi mà thôi.
Ta hiểu ngươi rất đau lòng, nhưng ngươi đã từng nghĩ rằng Hiên Sa còn đau lòng hơn ngươi nữa chưa.
Nếu ngươi thực lòng yêu hắn, ngươi phải đứng ở vị trí của hắn để nhìn, một bên là ruột thịt thân thiết nhất, một bên là người mình yêu nhất, hắn phải đứng giữa khó khăn thế nào, ngươi bảo hắn phải lựa chọn làm sao.
Hắn là đệ đệ, sao có thể tranh đoạt với ca ca mình.
Hơn nữa, ca ca còn là Thần Vương tương lai, hắn muốn ngươi có được thân phận Vương hậu tối cao, để được hạnh phúc.
Nỗi đau của hắn chỉ cất kỹ trong lòng, không để người nào trông thấy, cuối cùng không kìm nén nổi biến thành một miền hoang mạc, còn Thần tộc cũng vì thế biến thành đại dương mênh mông, ngươi có cảm nhận được nỗi đau của hắn không?
- Ta đã nói với chàng từ lâu, chỉ có lấy chàng, ta mới hạnh phúc được, còn cái gì mà Vương hậu Thần tộc, ta không quan tâm.
Tất cả đều là vì chàng, nếu chàng tiếp nhận ta thì đâu có tình trạng ngày hôm nay.
- Ta đã nói với chàng từ lâu, chỉ có lấy chàng, ta mới hạnh phúc được, còn cái gì mà Vương hậu Thần tộc, ta không quan tâm.
Tất cả đều là vì chàng, nếu chàng tiếp nhận ta thì đâu có tình trạng ngày hôm nay.
Ngưng Liễm nghiến răng nói.
- Nỗi hận của ngươi đã che lấp hết trái tim chân thật của ngươi rồi.
Ngươi làm vậy không chỉ có lỗi với Hiên Sa đã mang nỗi khổ mà chết, còn có lỗi với Hiên Ảnh luôn bên cạnh chăm sóc ngươi.
Hắn yêu ngươi như thế, biết rằng trái tim ngươi không dành cho hắn, nhưng vẫn không để tâm, mà dùng thời gian và tình cảm để thay đổi ngươi dần dần, nhưng ngươi đối xử với hắn thế nào?
Ngưng Liễm nhớ lại, sống cùng Hiên Ảnh bao nhiêu năm như vậy, gần như không nói chuyện với nhau, đến cả nụ cười cũng không, nhưng Hiên Ảnh luôn luôn nhẫn nại ân cần với nàng, bao dung cho nàng.
Vậy mà Ngưng Liễm không hề đón nhận, nàng cho rằng Hiên Ảnh và Hiên Sa giống nhau, đều là kẻ có tội, cả bản thân mình cũng vậy, nên phải chịu đựng nỗi hận, phải chịu đựng khổ đau.
- Ngươi nói gì cũng không có tác dụng đâu.
Ngươi không tài nào tưởng tượng được những ngày dài dằng dặc ở sa mạc tịch mịch mà ta đã từng trải qua.
Ta tạo nên Ma tộc, lại không quản ngại khó nhọc, bởi vì mục đích của ta là để huynh đệ họ tàn sát nhau, Thần Ma diệt vong.
Chỉ cần thành công được, ta không tiếc phải trả bất cứ giá nào.
Ánh mắt Ngưng Liễm tràn ngập oán hận.
- Ngươi tuy là mẹ của Ma tộc, cũng là Vương hậu Thần tộc, còn là người đã thoát khỏi số mệnh của Tam giới, nhưng ngươi dẫu sao cũng chỉ là người phàm trần.
Ngươi không phải đối thủ của ta, ta sẽ ngăn chặn ngươi.
Trần Phong nói.
- Ta suýt nữa quên mất, ngươi là hậu nhân của Nữ Oa, có linh lực siêu cường.
Sắc mặt Ngưng Liễm đại biến, giọng lưỡi trở nên tà ác, nói tiếp:
- Ngay từ đầu, Nữ Oa cũng có trách nhiệm.
Nếu không phải do bà ta và Thần Sáng Tạo, ta nhất định sẽ yên ổn già đi ở chốn phàm trần, không phải chịu sự tĩnh mịch lâu đến thế này.
Ngươi nói xem, có phải ngươi cũng phải trả giá không.
- Có lẽ đây là kiếp nạn của ngươi, ngươi phải chịu đựng nó.
Ta tuy là hậu nhân của Nữ Oa, nhưng không thể trả cho ngươi cái giá mà ngươi muốn, nếu quả thực có trách nhiệm thì chính là để giải thoát cho ngươi.
- Diệt Thần tộc rồi, ta tự nhiên sẽ được giải thoát, chẳng qua hiện giờ phải thêm cả ngươi vào đó thôi.
Ngưng Liễm nói đoạn muốn động thủ.
- Đừng buộc ta phải giết ngươi.
Trần Phong nhìn vào mắt Ngưng Liễm, không biểu hiện gì.
- Ta không hi vong ngươi ôm hận mà chết đi.
- Ngàn vạn năm trôi qua, Vạn thế hạo kiếp là cơ hội tốt nhất, ta không muốn đợi thêm nữa, ta đã không còn chịu nổi cô quạnh nữa rồi.
Giết các ngươi xong ta mới thực sự được giải thoát.
Tiếp chiêu đi!
Ngưng Liễm nói rồi, hai tay chập lại làm một, sau đó tạo thành một hình trái tim, một luồng ánh sáng đỏ chói mắt từ tay bà bắn tới Trần Phong, đó là một loại linh lực tổng hợp.
Trần Phong kinh hãi, không ngờ Ngưng Liễm lại có thể hợp lại linh lực của Thần Ma Nhân - Tam giới ở một nơi, chẳng trách cả Châu Tế lẫn Thương Xá đều trở thành con cờ trong tay bà ta.
Đồng thời, binh mã Ma tộc sống lại bắt đầu chiến đấu với binh mã Thần tộc.
Cả sa mạc vang dậy tiếng chém giết, gió thổi xua đến mùi máu dày đặc.
Trần Phong đột nhiên thấy hưng phấn, hắn triệu hồi ra vòng ánh sáng vây mọi người vào trong, đồng thời cũng để phòng ngự đòn tấn công từ Ngưng Liễm.
Trần Phong không tấn công mà chỉ phòng ngự, bởi vì hắn rất đồng tình với Ngưng Liễm.
Hơn nữa như điều Ngưng Liễm vừa nói, chuyện do một tay Nữ Oa tạo ra.
Hắn có trách nhiệm của hậu nhân duy nhất của Nữ Oa, không thể nào thoát được.
Hắn hi vọng có thể cứu được Ngưng Liễm, khiến bà khồng còn oán hận, giải thoát trong an tĩnh.
Thế nhưng, Ngưng Liễm không hề bỏ qua, dùng toàn bộ linh lực tấn cồng vào vòng ánh sáng của Trần Phong.
Tuy không thể công vào được, nhưng giống với nỗi hận của bà, không thể nào dừng lại được, bất kể khó nhọc thế nào cũng không thể dừng lại được.
Tiếng la thảm của Thần Ma lưỡng tộc càng lúc càng lớn.
Trần Phong hiểu rằng nỗi hận của Ngưng Liễm nếu không thể giải thoát sẽ tiếp tục kéo dài tới vạn thế, có lẽ còn mang tới tai họa lớn hơn nữa.
Thế nhưng, Ngưng Liễm không hề bỏ qua, dùng toàn bộ linh lực tấn cồng vào vòng ánh sáng của Trần Phong.
Tuy không thể công vào được, nhưng giống với nỗi hận của bà, không thể nào dừng lại được, bất kể khó nhọc thế nào cũng không thể dừng lại được.
Tiếng la thảm của Thần Ma lưỡng tộc càng lúc càng lớn.
Trần Phong hiểu rằng nỗi hận của Ngưng Liễm nếu không thể giải thoát sẽ tiếp tục kéo dài tới vạn thế, có lẽ còn mang tới tai họa lớn hơn nữa.
- Ngưng Liễm! Mau ra lệnh cho Ma tộc dừng tay, không thì ta thực sự sẽ giết ngươi.
Trần Phong cuối cùng đã quyết định.
- Bọn chúng đều là người ta cứu sống lại, nếu muốn khiến chúng vĩnh viễn dừng tay chỉ còn cách giết chết ta mà thôi, giết ta rồi bọn chúng tự khắc biến mất cùng ta.
Ngưng Liễm bảo.
- Ngưng Liễm, ta thực sự không muốn nhưng đã không còn biện pháp nào nữa, mọi chuyện phải có một lối giải thoát, chỉ có ta giúp được ngươi thôi.
Trần Phong dùng sức nắm chặt hai tay thành quyền, sau đó vòng ánh sáng vỡ nát như pha lê, đồng thời linh lực công kích màu đỏ của Ngưng Liễm cũng biến mất.
Nhóm mấy người Cốt Phi vẫn chưa phản ứng gì, dáng vẻ của Ngưng Liễm cứng đơ như đã hóa đá, trên thân thể bà có một lỗ thủng.
Trần Phong đứng trước mặt bà, lỗ thủng này là do một quyền của Trần Phong đánh xuyên qua, tốc độ nhanh tới mức không ai phát giác kịp.
- Nếu tới được Minh giới, còn có thể tìm thấy Hiên Ảnh và Hiên Sa, hi vọng các người có thể bắt đầu lại, tuy nhiên đừng đi lại lối cũ nữa, nỗi đau trong lòng ngươi là vì yêu vì hận vì cảm nhận của chính mình, đều đến từ chính ngươi, chứ không phải từ người khác.
Hiện giờ ngươi đã giải thoát rồi, hãy thả lỏng cho bản thân đi, đừng làm khó thêm cũng đừng gắng gượng nữa.
Trần Phong nói rồi quay mình lại, nhìn thấy binh mã Ma tộc đang dần dần ngã xuống, nhưng vẫn chiến đấu ngoan cường, chưa chết.
- Ta không muốn giải thoát như vậy, ta không thể chết, ta phải hủy diệt Thần tộc.
Từ lỗ hổng trên người Ngưng Liễm máu bắt đầu chảy ra, nhuộm đỏ váy dài bạch sắc.
Bà vẫn đứng y nguyên chỗ cũ.
- Ta không muốn giải thoát như vậy, ta không thể chết, ta phải hủy diệt Thần tộc.
- Tại sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như thế? Đây chỉ là sự đấu tranh vô vị, chỉ khiến ngươi càng thêm đau khổ thôi, sẽ chỉ đẩy ngươi vào địa ngục vạn kiếp chẳng thể siêu sinh.
Trần Phong nhìn bà, trong lòng cũng thấy xót xa.
- Ta không quan tâm, ta nhất định phải hủy diệt Thần tộc, ta không thể chết, ta không muốn giải thoát như vậy.
Một quyền đánh lên người Ngưng Liễm mang theo linh lực của Trần Phong, thân thể bà lúc này như một túi đựng máu bị châm thủng vô số chỗ, máu bên trong tuôn ra từ khắp nơi, nhưng bà vẫn đứng đó, lắc lư lảo đảo nhưng không chịu ngã xuống, còn binh mã Ma tộc cũng tranh đấu trong khó nhọc không chịu chết.
- Đừng gắng gượng nữa, giải thoát đi!
Trần Phong không nhẫn tâm nhìn tiếp, năm ngón tay phát ra năm luồng hào quang, đâm xuyên qua năm yếu huyệt lớn của Ngưng Liễm.
Nhưng Ngưng Liễm vẫn đứng nguyên.
Y Tích, Ức Hà Phiêu và cả Cốt Phi đều không dám nhìn nữa, bật khóc.
- Không có tác dụng gì đâu.
Một tiếng nói không biết từ đâu vang vọng khắp chốn.
- Có lẽ chỉ mình ta mới thực sự giải thoát được cho nàng thôi.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
45 chương
102 chương
446 chương
7 chương
38 chương
118 chương