Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến
Chương 48 : Âm Mưu Đằng Sau 2
- Cái gì?
Y Tích và Kiển Xá đồng thời thốt lên.
- Phụ vương chưa chết sao?
- Bọn họ chưa chết, tất cả đều là âm mưu của họ.
Trần Phong nói.
- Âm mưu? Vậy mẫu hậu đâu? Phụ vương tại sao phải bắt mẫu hậu?
Y Tích hỏi dồn
- Bao gồm mẫu hậu nàng, cả bọn nàng, cả ta cùng toàn bộ người của Thần Ma lưỡng tộc đều đã bị lừa dối và lợi dụng.
Trần Phong cất tiếng thê lương.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Phụ vương ta ở đâu?
Kiển Xá bên cạnh hỏi tiếp.
- Thương Xá! Châu Tế! Hiện giờ sự tình các ngươi toan tính đã đến thời điểm cuối cùng rồi, hãy hiện thân ra đi!
Trần Phong hét lên với cát vàng khắp bốn phương trời.
- Bạn cũ à, ngươi cuối cùng đã nhớ tới chúng ta rồi.
Vẫn là một giọng nói ầm vang, do Thương Xá và Châu Tế cùng nói một lúc.
Giữa làn gió cát xuất hiện Cốt Phi giờ đang hôn mê, còn hai bên là Thương Xá và Châu Tế.
- Phụ vương, tất cả là thế nào vậy?
Y Tích lo âu hỏi.
- Con gái ngoan, con cuối cùng đã về rồi, không ngờ phụ vương còn có thể gặp được con.
Châu Tế mỉm cười.
- Phụ vương, cha nói cho con biết thế này là thế nào? Trần Phong nói đây là âm mưu của các người, các người chẳng phải đã đồng quy vu tận rồi sao? Làm thế nào mà sống lại được?
Kiển Xá hỏi.
- Ta nghĩ toàn bộ sự việc Trần Phong đã hiểu rõ rồi, để hắn nói cho con đi.
Đây có thể xem như một kiệt tác vĩ đại nhất của chúng ta.
Thương Xá bảo.
Thương Xá bảo.
- Đúng là phải để cho mọi người biết, chỉ đáng tiếc rằng Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách đều bị các ngươi hủy rồi, tuy nhiên nữ nhi của các ngươi tuyệt đối có quyền biết tất cả những việc các ngươi làm.
Thanh âm hùng hồn của Trần Phong kèm theo một phần tức giận nhìn Châu Tế và Thương Xá, sau đó quay mình lại nói tiếp với Y Tích và Kiển Xá.
- Chuyện này phải bắt đầu kể từ một ngàn năm trước, có lẽ còn dài hơn thế, nhưng hành động thực tế chính vào một ngàn năm trước, trong cuộc chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần.
Toàn bộ cuộc chiến tranh Ma tộc tấn công Thần tộc phòng thủ thực ra không đơn giản như vậy, tất cả đều chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi.
Thực chất, cuộc chiến tranh này là lần đầu tiên Thần Ma lưỡng tộc đánh cược hoặc là đọ sức, muốn cược muốn đọ xem ai có thể chiếm lĩnh phàm trần trước.
Thần tộc hiểu rằng thực lực của mình không bằng Ma tộc, bèn ngầm khống chế phàm trần, Quốc sư Tinh Quân của phàm trần chính là Châu Tế, Chúa tể Thần tộc.
Trần Phong nói rồi kiên định vô cùng nhìn Châu Tế.
- Ngươi dựa vào đâu để chứng minh Tinh Quân chính là ta?
Châu Tế hỏi.
- Đêm hôm đó khi ta và Công chúa đưa thi thể của Hoàng tử vào Hoàng Lăng, trông thấy một luồng ánh sáng trên bầu trời, cuối cùng rơi vào Hoàng Lăng biến thành một quầng huyết quang vây bọc toàn bộ Hoàng Lăng.
Võ sĩ phòng thủ Hoàng Lăng cho chúng ta biết Tinh Quân từng nói đêm nay có hiện tượng lạ, không cho ai tiến vào.
Nhưng cuối cùng ta và Công chúa đã vào được, hơn nữa còn gặp tinh linh Tuyết tộc Sầm Hàm ở nơi nguồn gốc của huyết quang, nàng ta nói Thần Vương ra lệnh bảo vệ ở nơi có hiện tượng lạ xảy ra, khi đó ta nghi ngờ Tinh Quân và Thần Vương là cùng một người.
- Thế ngươi đến khi nào mới khẳng định?
Châu Tế vẫn mỉm cười.
- Khi Hoàng tử sống lại nắm lấy thần của Huyết Oán Kiếm, lúc ấy ngươi cũng xuất hiện ở Hoàng Lăng.
Ta nhớ lại lời Ngự Nô từng nói, Thần Vương vì bị Thích khách Ma tộc làm bị thương nên mới để Ma tộc tấn công vào phàm trần, nhưng đêm đó ngươi không hề bị thương, do ngươi phải tới Hoàng Lăng chiếm lấy Huyết Oán Kiếm nhân dịp thiên tượng xảy ra sự lạ, Ma tộc mới theo đó thừa cơ tiến vào, đây chính là nguyên do đích thực để Ma tộc có thể tấn công phàm trần.
Khi ngươi biết Huyết Oán Kiếm bị người ta lấy đi, giọng điệu và lời ngươi trách cứ Sầm Hàm căn bản không giống với Thần Vương trong mắt ta.
Do đó ta khẳng định ngươi chính là Tinh Quân, cũng biết con người đích thực của ngươi sau cái mặt nạ Châu Tế.
Trần Phong dằn từng tiếng.
- Thì ra lúc đó ngươi đã biết được mục đích thực sự của ta rồi, thông minh lắm, nói tiếp đi.
- Ký ức liên quan tới một ngàn năm trước sau khi ta dùng Huyết Oán Kiếm đẩy các ngươi ra khỏi phàm trần đã bị các ngươi kết hợp linh lực Thần Ma xóa hết.
Có lẽ các ngươi vốn muốn giết ta, nhưng khi đó ta đã thoát ly khỏi Tam giới, trong thân thể là linh lực siêu cường bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy, cho nên các ngươi không dám khinh cử vọng động, hoặc là ngươi đã có tư tâm nên lưu ta lại Thần tộc để ngày sau sử dụng.
Nhưng các ngươi không thể ngờ rằng ta vẫn nhớ được lần chạy thoát khỏi số mệnh của Thần Số Mệnh với tốc độ nhanh hơn ánh sáng, còn nhớ rằng đã mang theo Ngự Nô chạy thoát khỏi Kinh Thiên truy sát, do đó ngươi mang toàn bộ sự thật đã bị bóp méo kể cho Ngự Nô, để đến khi ta hỏi thì Ngự Nô kể lại cho ta y nguyên như vậy, giấu diếm hết toàn bộ chân tướng một ngàn năm trước.
Các ngươi sợ rằng nhờ vào linh lực của ta hoặc Ngự Nô có thể khiến ta nhớ lại, nhưng các ngươi lầm rồi, ta nhớ lại được hoàn toàn vì Công chúa, nàng đã lưu lại trên bàn tay trái ta sự ấm áp vượt qua cả ngàn năm, chỉ là vì ta đã làm nó trở nên mơ hồ.
Có lẽ chính vì thế ta mới có thể quay lại một ngàn năm trước để chứng minh tất cả.
Trần Phong đưa ra những câu từ sắt đát để kết luận.
Trần Phong đưa ra những câu từ sắt đát để kết luận.
- Chẳng ngờ ngươi chỉ dựa vào một niềm tin mơ hồ, cùng vứoi khát vọng vô hạn nhớ nhung về một cảm giác ấm áp, lại còn thực sự quay trở về một ngàn năm nữa.
Đây là loại sức mạnh gì đây?
Châu Tế có lẽ vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
Trần Phong nhìn Y Tích, phát hiện nàng cũng đang nhìn hắn, nguồn sức mạnh này có lẽ chỉ hai người họ mới thực sự hiểu được chăng.
- Toàn bộ ký ức và chân tướng đều là nhờ ta quay trở lại một ngàn năm trước mới hiểu rõ.
Khi Thần Ma giao chiến, ta tới cứu Hoàng tử, từng giáp mặt với các ngươi nhưng sau đó một ngàn năm các ngươi chưa hề đề cập đến.
Ta liền cảm thấy thật lạ lùng, có phải do ta quay lại mà làm thay đổi lịch sử không, nhưng sau đó mới phát hiện lịch sử không hề bị ta làm biến đổi.
Do đó ta mới dần dần hiểu được, khi cùng nói chuyện với Hoàng tử ta lại hiểu thêm một số chuyện liên quan tới bản thân.
Trần Phong dừng lại một chút nhìn bọn họ rồi nói tiếp:
- Khi đó các ngươi bắt đầu thiết kế toàn bộ kế sách cho một ngàn năm sau, bao gồm cả nhà ngục Sa Cảnh Ma Cung, còn cả chuyện Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách đồng quy vu tận.
Các ngươi muốn trừ bỏ họ vì bọn họ quả thực quá mạnh.
Tất cả tin chắc đều nằm trong dự liệu của các ngươi, nhưng việc quyết chiến giữa Công chúa hai tộc hẳn các ngươi không tính được.
- Đúng là như vậy, bởi vì ta không ngờ ngươi sẽ quay trở về một ngàn năm trước đưa Y Tích trở về, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới kế sách của chúng ta, vừa hay lợi dụng được trận quyết chiến của nó với Kiển Xá, không cần ta phải mất công thêm.
Châu Tế nói.
- Có một ngàn năm chuẩn bị kỹ lưỡng để đợi tới lúc thời cơ chín mùi, bởi vì các ngươi có thể lợi dụng lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp của Thần Số Mệnh để che giấu toàn bộ cuộc đồ sát.
Có lẽ các ngươi cũng cho rằng lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp ứng với âm mưu lần này của mình.
Các ngươi khai chiến trong Túc Mệnh Trủng, lại còn ngụy trang thành đồng quy vu tận để lừa dối tất cả rồi trốn đằng sau thao túng và ngầm quan sát, vì chuyện này mà không tiếc giết chết Kim Sí Đại Bằng, hủy hoại Túc Mệnh Bi trong Túc Mệnh Trủng, còn chuyện liên quan tới số mệnh đồng quy vu tận của các ngươi cũng là sự ngụy tạo của các ngươi mà thôi.
- Ha ha ha!
Châu Tế cười vang ba tiếng, sau đó nói:
- Trong Túc Mệnh Trủng vốn chẳng có cái gì gọi là Túc Mệnh Bi hết, đó chỉ là bút tích mấy trăm năm trước của ta mà thôi.
Số mệnh mà Thần Số Mệnh khống chế là vô hình, là chuyện mà người ta vĩnh viễn không thể biết được.
Không chỉ có số mệnh của chúng ta là ngụy tạo, những người khác cũng vậy, chẳng qua ngụy tạo không hề có nghĩa không đáng tin, ví như Vương tộc tinh linh Ngũ tộc, bọn họ chẳng phải đều chiến tử như ghi trong Túc Mệnh Bi sao? Sau này ta sẽ khống chế chúng sinh Tam giới như vậy, trở thành vị Thần Số Mệnh mới.
- Ngươi mới là ác ma đích thực.
Kiển Xá mắng một câu.
- Trước khi rời khỏi Thần tộc, kết giới phòng hộ đó do chính ngươi tự tay mở ra nên Ma tộc mới dễ dàng tấn công vào như vậy, còn Vu Long bị phong ấn trong dây chuyền của Vương hậu cũng do ngươi đã thả ra.
Bởi vì chuyện này chỉ có ba người biết được, mà khi đó ngươi và Thương Xá đã đồng quy vu tận rồi, vậy chỉ còn lại hai người, Ngự Nô và Vương hậu.
Vương hậu tất nhiên không thể tự mình giao ra, nên chỉ còn riêng Ngự Nô chịu sự nghi ngờ.
Trước đó ngươi từng nói với ta rằng trong Vương tộc tinh linh Ngũ tộc có nội gián, khiến ta dễ dàng liên tưởng tới Ngự Nô, làm ta vô cùng bối rối, về sau một số hành tung bị tiết lộ càng chứng minh điều này.
Thực ra tất cả đều là ngươi, ngươi mới là nội gián đích thực.
Ánh mắt Trần Phong không chút lay động nhìn lão, nói ra ý mình.
Ánh mắt Trần Phong không chút lay động nhìn lão, nói ra ý mình.
- Trải qua bao lâu rồi mà ngươi vẫn còn nhớ được chi tiết, lại còn đoán được hết, quả là lợi hại.
Điều này càng chứng minh rằng tất cả những gì ta làm đều đáng giá.
Ta tự tay mở kết giới chính là để biểu thị thành ý của ta, chuyện để Vu Long ra ngoài cũng như vậy.
Châu Tế nói.
- Đây là chuyện bán đi chính mình, một hành động cực kỳ nguy hiểm, ngươi hẳn phải hiểu rõ.
Trần Phong nói.
- Lầm rồi, đây không phải mua bán mà là lợi dụng, để thu hoạch nhiều hơn, ngươi xem xem ta hiện giờ chẳng phải đã thành công rồi sao?
- Phụ vương, sao cha không nói gì hết vậy, chẳng lẽ cha bằng lòng để Châu Tế làm vậy sao?
Kiển Xá cất tiếng gọi.
Thương Xá chỉ nói một câu rất ngắn lúc ban đầu, còn trong khi Trần Phong và Châu Tế kể lại những sự tình trải qua đã quên mất Thương Xá.
Trần Phong nhất thời cảm thấy kỳ lạ, Thương Xá sao có thể yên tĩnh nghe lời Châu Tế nói như vậy.
Linh lực của lão còn cao hơn Châu Tế, không thì Châu Tế cũng sẽ không mở kết giới phòng hộ khiến Ma tộc tiến vào Thần tộc, cũng như tặng Vu Long thể hiện thành ý.
Trần Phong nhìn thấy bộ dạng cứng đờ của Thương Xá, còn Y Tích và Kiển Xá vẫn thấy như thường, chỉ không nói gì thôi.
Trong mắt Trần Phong mọi vật càng lúc càng chậm đi, thực ra tốc độ quan sát của hắn càng lúc càng nhanh, hắn nhìn thấy Thương Xá chỉ còn là cái xác không hồn, trên mình lão là huyễn thuật của Châu Tế, nói năng và cử chỉ đều bị Châu Tế thao túng.
Lão chỉ là một con rối của Châu Tế mà thôi.
- Đừng có gọi nữa, Thương Xá đã bị Châu Tế sát tử rồi, đây chỉ là một thi thể thôi.
Trần Phong đã nhìn xuyên thấu tất cả.
- Ha ha ha!
Châu Tế cười cuồng ngạo.
- Trần Phong à, ta giờ càng lúc càng bội phục ngươi đó.
Tuy ta và Thương Xá một ngàn năm trước đã bắt đầu diễn kịch trước mặt ngươi, nhưng vẫn minh tranh ám đấu với nhau.
Đến khi ta mở kết giới phòng hộ để Ma tộc tiến vào y mới không còn đề phòng ta, bởi vì ta đã không còn gì trên đời.
Thời điểm ta giao Vu Long được giải trừ phong ấn ra thì y hoàn toàn không còn đề phòng.
Linh lực cao hơn ta thì sao chứ, vẫn là ngu xuẩn để ta giết chết, trở thành kẻ đầu tiên bị ta lợi dụng.
Châu Tế nói rồi thu hồi huyễn thuật, quả nhiên là thi thể cứng đờ của Thương Xá đã ngã xuống nền cát vàng.
- Phụ vương! Ngươi giết phụ vương ta, ta phải báo thù cho cha.
Kiển Xá nói rồi vung ma trượng xông tới.
Trần Phong và Y Tích đều không thể nào ngăn cản kịp.
Nhưng Châu Tế đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ động ngón tay đẩy linh lực của Kiển Xá phản lại thân thể mình, trong thoáng chốc thân thể bị xuyên qua, ngã xuống vũng máu.
- Sau khi giết Thương Xá rồi, ta hấp thu hết toàn bộ linh lực của y, hiện tại binh mã của Thần Ma lưỡng tộc đều nghe theo lệnh ta.
Châu Tế nói xong, lại cười rộ lên điên cuồng.
- Kiển Xá!
- Kiển Xá!
Y Tích vội chạy tới đỡ Kiển Xá lên từ vũng máu.
- Ngươi không sao chứ?
Kiển Xá nhìn Y Tích bằng ánh mắt bất lực, khóe miệng khẽ động nhưng không thành tiếng.
Y Tích vội dồn linh lực vào cơ thể Kiển Xá để trị thương.
- Y Tích, đừng lãng phí linh lực nữa.
Một kích vừa rồi ta đã dồn toàn bộ linh lực vào, lực phản lại là gấp đôi, ta chết chắc rồi.
Kiển Xá nói xong thổ ra một ngụm máu lớn, nhìn thi thể cứng đờ của Thương Xá, nước mắt lại rơi.
- Ta phải đi gặp phụ vương ta rồi, còn cả Kinh Thiên nữa.
Phụ vương, con gái bất hiếu không thể tự tay chôn cất cho cha rồi.
Linh lực của Y Tích không ngừng truyền vào, không thì Kiển Xá đã không còn sức để nói nữa.
Kiển Xá quay mặt sang Y Tích nói:
- Nếu ngươi còn có thể tiếp tục sống, hãy mai táng hộ thi thể của phụ vương ta.
Còn ta, hãy để trên nền cát vàng này, có lẽ gặp được chim thú đang cơn đói.
- Kiển Xá, ngươi đừng nói nữa, trong tất cả ta cũng có trách nhiệm, ta nhất định đáp ứng lời ngươi.
Sự áy náy, cảm giác tội lỗi và nhục nhã của Y Tích đều đến từ kẻ mà nàng gọi là phụ vương.
- Ta đi gặp bọn họ đây, phụ vương và Kinh Thiên đang đợi ta, hi vọng ta còn có thể tìm thấy họ, còn có thể...!
Kiển Xá nhìn Y Tích, nở một nụ cười đầy kỳ vọng.
- ...còn có thể tìm thấy tình yêu.
Linh lực và tiếng gọi của Y Tích đã không thể lay tỉnh Kiển Xá dậy nữa, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, không hiểu là khóc cho chính bản thân mình hay cho Kiển Xá, hoặc là vì nhiều người hơn thế.
- Ngươi chỉ vì dã tâm xưng bá Tam giới của một mình ngươi mà khiến vô số sinh mệnh Tam giới trở thành oan hồn, ngươi không thấy tội nghiệt của mình quá nặng sao?
Trần Phong vặn hỏi.
- Đến lúc ấy kẻ nào dám trị tội ta, sinh tử của tất cả đều nằm trong tay ta, bất kể ai cũng không thể cản trở kiệt tác vĩ đại này của ta, không chỉ là sinh mệnh của Tam giới mà cả sinh mệnh của vợ con ta cũng đều không đáng tiếc.
Châu Tế lạnh lẽo đáp.
- Phụ vương, chúng ta xa cách đã một ngàn năm, chẳng lẽ cha không nhớ con ư? Còn mẫu hậu sống cùng cha bao nhiêu năm, cha sao có thể nhẫn tâm với mẹ như vậy.
Y Tích rên lên.
- Ta có thể cho các ngươi một con đường sống, đừng trách ta không niệm tình phụ tử hoặc phu thê.
Nếu các ngươi không xem ta là địch, lại giết Trần Phong, rút Huyết Oán Kiếm đang chặn ở cửa vào phàm trần ra, để đại quân Thần Ma tiến vào Tam giới bắt Thần Số Mệnh hiện thân, sau đó sát tử lão, vậy thì toàn bộ Tam giới đều do một nhà chúng ta cai quản rồi.
Lúc này Châu Tế đã gần như trở nên điên cuồng.
- Không thể, tuyệt đối không thể!
Y Tích cắn răng kiên quyết nói câu này.
- Được thôi, hãy đoàn viên với mẫu hậu của ngươi đi, xem như món quà cuối cùng tặng cho mẹ con ngươi.
Châu Tế nói rồi vẫy tay, đưa Cốt Phi tới bên Y Tích, bà đang dần tỉnh lại.
- Mẫu hậu, mẹ tỉnh rồi, con là Y Tích đây.
Y Tích đỡ Cốt Phi đã tỉnh lại, một ngàn năm rồi họ chưa được gặp nhau.
- Y Tích, con gái mẹ, mẹ đã nghĩ rằng không còn được gặp con nữa.
Cốt Phi và Y Tích ôm lấy nhau, cảm nhận vòng ôm ấm áp bị thiếu thốn đã một ngàn năm.
- Mẫu hậu, phụ vương...!
- Mẹ biết hết rồi, Y Tích, có lẽ lão không xứng là phụ vương của con, càng không xứng là Chúa tể của Thần tộc.
Cốt Phi quay người lại đối mặt với Châu Tế nói từng chữ từng chữ một.
Trong mắt bà tăng thêm không phải là hận hay nộ, mà là thất vọng.
- Vương hậu, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta ngăn trở Vạn thế hạo kiếp thôi.
Trần Phong lên tiếng.
- Vậy là đủ rồi, thêm người nữa sợ rằng cũng đều uổng mạng thôi.
Cốt Phi bước tới trước mặt Trần Phong, nói tiếp:
Cốt Phi bước tới trước mặt Trần Phong, nói tiếp:
- Trần Phong, khổ cho ngươi quá, ngươi làm tất cả vì Thần tộc để rồi có ngày hôm nay.
- Bẩm Vương hậu, người đừng nói thế.
Trước đây thần làm mọi chuyện vì Thần tộc, hiện tại là vì chúng sinh Tam giới, hơn nữa tất cả tuy đều nằm trong sự lợi dụng và kiểm soát của Châu Tế nhưng đều chưa có chuyện gì sai, chỉ là cái chết của Vương tộc tinh linh Ngũ tộc khiến thần rất đau lòng.
Trần Phong cảm thán.
- Lợi dụng ngươi chính là để trừ Vương tộc tinh linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách.
Tuy với ta hiện tại bọn chúng là chưa đủ, nhưng đúng là phải mất thời gian và linh lực đối phó, rất không đáng.
Châu Tế nói.
- Châu Tế, ngươi mới chính là đại ma đầu của Tam giới.
Nếu ngươi muốn xâm lược phàm trần, tạo ra Vạn thế hạo kiếp, trước tiên hãy giết chúng ta một nhà ba người đã, sau đó bước qua xác chúng ta.
- Một nhà ba người?
Châu Tế nghi hoặc.
- Đúng, nhưng không bao gồm ngươi, bởi vì ngươi không xứng.
Cốt Phi nắm lấy tay Trần Phong, sau đó bước tới bên Y Tích nắm lấy tay nàng, đưa tay hai người hợp lại một nơi, giống như Linh Tường.
- Ta có thể cảm thấy tình cảm của hai người các con với nhau.
Đừng ngại ngần nhiều quá, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, hãy cử hành hôn lễ của các con thôi.
Lần này tay của Trần Phong và Y Tích không tách ra nữa, mà nắm càng lúc càng chặt hơn.
Ánh mắt họ quấn lấy nhau, cuối cùng biểu lộ hết tình cảm với nhau không tránh né nữa.
Nếu đây là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, vậy niềm hạnh phúc ngắn ngủi này với bọn họ cũng đã là ngọt ngào và gian khổ vô cùng rồi.
- Biết thức thời thì tránh ra, có lẽ ta còn cho các ngươi toàn thây, hơn nữa còn cho các ngươi một nhà ba người đem chôn vào một chỗ.
Không thì ta cho các ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục, ngay cả ở Minh giới cũng đừng mong gặp lại.
Châu Tế giờ đã lục thân bất nhận.
- Không có tác dụng đâu, chúng con nhớ nhung nhau đã ngàn năm, chỉ cần được yêu nhau một giây hôm nay là đã đủ rồi.
Y Tích dịu dàng nói.
- Ta đã sở hữu sinh mệnh mấy ngàn năm, sống tới ngày hôm nay không có gì phải luyến tiếc, có lẽ đã đến lúc từ giã rồi.
Đáng thương nhất chính là ngươi, trở thành bá vương Tam giới rồi sao chứ, bên mình không một người thân, mưu kế ngàn năm thêm cho ngươi sự cô quạnh vô cùng vô tận, đây mới là chuyện đau khổ nhất.
Ngươi chỉ là một kẻ nắm lấy một phần mộ bất lão bất tử mà thôi.
Cốt Phi khuyên giải.
- Như thế đối với ta mới đích thực là sự vĩ đại của Hoàng giả, các ngươi không thể hiểu được đâu.
Đến lúc tiễn các ngươi lên đường rồi.
Bản thân Châu Tế không động thủ, mà ra lệnh cho binh mã của Thần Ma lưỡng tộc.
- Đợi đã, hà tất phải lao sư động chúng.
Một bóng người xuất hiện theo tiếng nói.
Chỉ có thể nói là một bóng người vì toàn thân bao quanh bởi một lớp vải lục sắc, chân tay mặt mũi đều không thấy, nhưng có thể từ ngoại hình đoán ra được là ai.
Tuy nhiên người này chẳng phải đã chết rồi sao? Làm thế nào có thể xuất hiện ở đây được?
- Bẩm Thần Vương, chúng đã trúng độc của thuộc hạ, sẽ chóng không đánh mà chết thôi.
- Khoa Quỳ, ngươi thật biết thức thời, ngươi đã nắm chắc vậy thì giao chúng cho ngươi, ta cũng không làm khó người.
Châu Tế nói.
Người này đích thực là Khoa Quỳ, tuy bị một tầng vải bao bọc, nhưng ả cúi đầu, gập eo, cong lưng, đôi tay thõng xuống.
Chỉ có Khoa Quỳ mới như vậy.
- Khoa Quỳ, thì ra ngươi chưa chết?
Trần Phong nghi hoặc.
Trần Phong nghi hoặc.
- Độc của ta có năng lực tái sinh, đâu dễ bị sát tử như vậy.
Nhưng trận đó quả thực đã làm ta thụ thương rất nặng, cho đến nay ta chỉ có thể trốn trong chiếc Độc chiến y này, chạm phải ánh mặt trời là đau tới thấu xương.
Tất cả đều do ngươi gây ra, vì vậy ta phải báo thù.
Khoa Quỳ nói.
- Ngươi có thể giết được ta sao?
- So về linh lực và huyễn thuật thì không thể, nhưng các ngươi chớ quên rằng ta dùng độc.
Khi ở giữa sa mạc, trong cơn khát các ngươi đã uống nước đọng trên Địa Táng hoa do ta sắp sẵn, đã bị trúng độc mãn tính của ta, hiện giờ đến lúc phát tác rồi.
Khoa Quỳ nói xong, Trần Phong và Y Tích cảm thấy trước ngực nhộn nhạo như sóng biển cuộn trào, bị ép bức tới mức muốn nổ tung.
Họ dùng tay gắng gượng giữ lấy ngực.
- Địa Táng hoa? Các ngươi làm sao có được?
Cốt Phi kinh ngạc kiểm tra trong người.
- Không cần phải kiểm tra, Địa Táng hoa ta lấy ở chính chỗ ngươi, bởi chỉ có như vậy chúng mới không chút phòng bị mà trúng độc.
Trần Phong và Y Tích bắt đầu thổ huyết, hơn nữa là máu đen, đó là triệu chứng của trúng độc.
Nhưng Trần Phong lấy làm lạ, thân thể của hắn từ lâu đã không còn máu, sao có thể thổ huyết được?
- Khoa Quỳ, ngươi làm tốt lắm, không ngờ đối phó với bọn chúng lại dễ dàng đến thế.
Đợi ta xưng bá Tam giới rồi, ngươi chính là kẻ dưới một người mà trên cả vạn người.
Châu Tế nói.
- Đa tạ Thần Vương, Khoa Quỳ chỉ tận lực làm việc cho Thần Vương, không dám yêu cầu gì.
Cốt Phi không có linh lực công kích, chỉ đành bất lực đứng yên tại chỗ.
Khoa Quỳ bước tới bên Y Tích, sau đó quan sát cẩn thận mặt nàng, mỉm cười rồi bước tới bên Trần Phong, cúi xuống, tay phải từ ống tay áo lục sắc vươn ra.
Lúc này Trần Phong đột nhiên phát hiện ra bàn tay ấy vô cùng trắng trẻo đầy đặn, trong lòng kinh ngạc, đây không phải là tay của Khoa Quỳ, vậy là tay ai? Tay phải của Khoa Quỳ nắm lấy tay trái Trần Phong, một cảm giác ấm áp khiến Trần Phong hiểu rõ tất cả.
Sự nhộn nhạo trào dâng trong ngực đã biến thành sức mạnh, sau đó bạo phát trong chớp mắt xông tới Châu Tế.
Châu Tế tuy đã thả lỏng phòng ngự khá nhiều, nhưng Trần Phong vẫn không thể làm lão bị thương chút nào.
Lão giờ đây quá mạnh, kết hợp linh lực của Châu Tế và Thương Xá vào một nơi.
Đây không chỉ là linh lực của hai người mà từ hai người tăng thêm một tầng nữa.
Đòn công kích của Trần Phong trong chớp mắt bị đẩy bật trở lại, bị thương rất nặng nhưng không thổ huyết.
Thì ra chất lỏng màu đen vừa rồi không phải máu, mà chỉ để mê hoặc Châu Tế thôi.
- Không ngờ ngươi phản bội ta, muốn chết không toàn thây cùng bọn chúng à?
Châu Tế quát lên với Khoa Quỳ.
- Trần Phong, chàng không sao chứ.
Sự khó chịu nơi ngực Y Tích cũng đã biến thành linh lực, cùng Khoa Quỳ đỡ Trần Phong bị trọng thương dậy, hơn nữa còn nói được câu này.
- Ngươi không phải là Khoa Quỳ, ngươi là ai?
Châu Tế nổi cơn thịnh nộ, bởi vì lão không ngờ rằng mình có thể bị lừa.
- Ta đương nhiên không phải là Khoa Quỳ, nhưng ta là ai ta cũng không thể nói rõ, để ngươi xem thử.
Khoa Quỳ nói xong vứt bỏ lớp vải lục sắc lên trên không, lộ ra một nữ tử bạch y tóc dài.
Lúc này nàng đứng thẳng lưng, đầu dần ngước lên.
Kinh ngạc nhất chính là Y Tích, bởi vì nàng giống y hệt Y Tích.
Người này chính là Ức Hà Phiêu.
- Ta biết ngươi là ai.
Châu Tế hiểu rõ chuyện trong chuyến đi của Trần Phong, bởi vì lão không lúc nào không giám sát Trần Phong.
- Ngươi chính là nguyên thần thế thân Ức Hà Phiêu của Y Tích.
- Chính là ta, có phải rất bất ngờ không?
- Chính là ta, có phải rất bất ngờ không?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Quả là bất ngờ, chẳng qua vừa rồi cũng giống như Khoa Quỳ hồi sinh từ cõi chết thôi, chẳng có gì to tát.
Châu Tế hờ hững đáp.
- Ức Hà Phiêu, đây là chuyện gì vậy? Khi ấy chính tay ta đã chôn cất cho nàng, đây là do nàng cố ý làm vậy hay còn điều gì cần phải giấu kín?
Trần Phong hỏi.
- Khi ấy thiếp thực sự đã chết rồi, nhưng vào lúc cuối cùng chàng đã không quan tâm tất cả nắm lấy tay phải của thiếp, chàng bảo thiếp: "Hãy nhớ lấy cảm giác ấm áp này, nó có thể vượt qua cả ngàn năm, cũng nhất định có thể vượt qua sinh tử, ta không muốn nàng chết." Kết quả là thiếp thực sự đã không chết.
Ức Hà Phiêu đáp.
- Nhưng nàng sống lại vào lúc này sẽ phải đối mặt với những điều còn gian khổ hơn, có lẽ không phải là chuyện tốt.
Trần Phong trong lòng mâu thuẫn, chẳng biết buồn hay vui.
- Cả đời này thiếp đều chỉ vì chàng.
Thiếp muốn trốn cũng không trốn được.
Cứu thiếp không phải là cảm giác ấm áp ấy, bởi vì sự ấm áp đó chỉ thuộc về chàng và Công chúa thôi, nhưng cũng không phải là lời chàng nói, mà là sức mạnh chàng trao cho thiếp trong một sát na ngắn ngủi chàng nắm tay thiếp.
Chàng đã làm cho thiếp hồi sinh, thêm lần nữa sống lại vì chàng.
Thiếp đã muốn sau trận chiến ấy trao lại nguyên thần của Công chúa để chàng hoàn thành việc cuối cùng.
Không ngờ rằng, thiếp còn có thể làm cho chàng nhiều hơn thế.
Ức Hà Phiêu nhìn vào trong mắt Trần Phong, nước mắt dường như bắt đầu long lanh.
- Chuyện này ta đã biết, Địa Táng hoa cũng là do chính tay ta trao cho cô ấy, kẻ thần bí cứu chúng ta ra khỏi nhà giam cũng chính là cô ấy.
Cốt Phi bên cạnh tiếp lời.
- Ức Hà Phiêu, người ngầm trợ giúp chúng ta trong sa mạc cũng là nàng ư.
Trần Phong nhớ lại.
- Vâng, tuy vậy thiếp lại dẫn bọn chàng vào nhà giam Sa Cảnh Ma Cung, còn hại cho bọn chàng suýt nữa không thể thoát được.
Ức Hà Phiêu có phần tự trách.
- Điều này không trách muội được, ta gặp muội không hiểu là có tâm tình và cảm giác thế nào nữa.
Y Tích bước tới mặt đối mặt cùng Ức Hà Phiêu.
Hai người giống nhau y hệt, hơn nữa có thể nói là cùng một người, một là của một ngàn năm trước, một thuộc về một ngàn năm sau, hôm nay họ gặp nhau ở cùng một thời gian cùng một địa điểm.
Có lẽ còn có thể thêm một điểm nữa, đó là cùng yêu một nam nhân.
- Ai cũng nói như vậy, muội chỉ là một thế thân của tỷ mà thôi, nhưng muội cũng nhận thấy thế.
Do đó tỷ không cần phải có tâm tình và cảm giác phức tạp đối với muội, hãy coi muội như chính tỷ là được rồi.
Trong lòng Ức Hà Phiêu có phần chua xót.
- Đừng nói thế, tỷ rất áy náy, cũng rất xin lỗi muội.
Muội là một người độc lập và hoàn thiện, có tất cả những gì thuộc về mình, bao gồm cả suy nghĩ và thân thể.
Muội là Ức Hà Phiêu, không phải thế thân của ta.
Y Tích nắm lấy tay Ức Hà Phiêu, nói rất thật lòng.
- Y Tích nói đúng, nàng có một bản thân độc lập và hoàn thiện, đừng nghĩ nhiều nữa.
Trần Phong bảo.
- Ta đã sớm coi con như một đứa con gái khác của ta rồi.
Con và Y Tích khác nhau, điều này kẻ làm mẹ như ta không thể lầm được.
Cốt Phi mỉm cười với Ức Hà Phiêu, sau đó quay sang Y Tích.
- Tình cảnh bây giờ cũng là một kỳ quan của Tam giới.
Châu Tế gần đó cất tiếng mỉa mai.
- Một người luân hồi ngàn năm, vượt qua ngàn năm, một người là nguyên thần một ngàn năm sau gửi gắm phân liệt tạo thành một bản thân khác biệt.
Quả là thú vị.
- Trong Tam giới không tồn tại sức mạnh cực hạn, do đó không có gì tuyệt đối không thể.
Đây chính là sực mạnh vô cực, có thể vượt qua Tam giới, họ chính là một minh chứng rất rõ.
Trần Phong đáp.
Trần Phong đáp.
- Thật sao? Vậy đầu tiên các ngươi hãy chứng minh bằng cách đánh bại ta đi, cũng để ta thấy được cái sức mạnh vô cực ấy.
Châu Tế triệu hồi sức mạnh của Thần Ma tạo thành Thần Ma trượng, hai luồng ánh sáng một hắc một bạch tấn công tới Trần Phong.
Cốt Phi kéo lấy Ức Hà Phiêu, đẩy nàng ra sau lưng mình.
Trần Phong cũng kéo Y Tích đẩy ra sau lưng hắn rồi dùng linh lực chống cự, nhưng vừa rồi đã thụ trọng thương, lần này thương thế càng thêm nghiêm trọng.
Cốt Phi có linh lực phọng ngự siêu cường của Địa Táng, do đó không hề hấn gì, nhưng Ức Hà Phiêu đằng sau lại thổ huyết.
Trần Phong dùng hết toàn lực bảo vệ Y Tích, Y Tích chỉ bị chút thương thế nhỏ.
- Chỉ một đòn công kích nhỏ nhoi đã khiến các ngươi điêu đứng rồi, đây chính là sức mạnh vô cực mà các ngươi nói à?
Châu Tế kinh miệt nhìn họ nói.
- Phụ vương, cha ngừng tay đi, đừng lạm sát người vô tội nữa.
Nếu cha khiến cho sinh linh Tam giới phải lầm than, tự nhiên sẽ có người xuất hiện khiến cha phải trả giá.
Chiến tranh diệt thế một ngàn năm trước chẳng phải như vậy sao, đúng vào lúc quan trọng nhất đã xuất hiện Huyết Oán Kiếm.
Phàm trần xem ra là yếu nhất nhưng thực ra lại ẩn chứa tinh nguyên của Bàn Cổ và Nữ Oa, cha không thể phả hỏng được đâu.
Y Tích hét lên.
- Kẻ nào chặn trước mặt ta, ta giết kẻ đó.
Kể cả Bàn Cổ và Nữ Oa sống lại cũng không thể ngăn cản ta được.
Nói xong Châu Tế liền giơ Thần Ma trượng lên, nếu một trượng này đánh xuống, Trần Phong và Ức Hà Phiêu ắt hồn phi phách tán, Y Tích cũng thụ thương.
- Dừng tay!
Tiếng nói phát ra từ trước ngực Trần Phong.
Chiếc dây chuyền đó lóe lên một luồng tuyết quang, sau đó hoa tuyết phấp phới bay, giữa sa mạc cát vàng đầy trời đã xuất hiện một phong cảnh mỹ lệ phi thường.
Điệp Vĩ hiện ra, lạ lùng ở chỗ Trần Phong chẳng ngờ có thể chạm được vào thân thể nàng, là chân thật, nhưng chỉ có một nữa, còn những người khác cũng có thể nhìn thấy Điệp Vĩ, chạm vào Điệp Vĩ.
Chỉ có điều một nửa kia là hình ảnh mờ nhạt như trong suốt, nhìn thấy mà không chạm tới được.
- Chẳng phải ngài đã đáp ứng ta sẽ không giết Trần Phong sao?
Việc Điệp Vĩ xuất hiện và câu nói với Châu Tế khiến mọi người nghi hoặc.
Châu Tế nói:
- Ta đã cho hắn một con đường sống, nhưng hắn lại muốn xông vào cửa chết.
Chuyện này không trách ta được.
- Trần Phong.
Ức Hà Phiêu bên kia khẽ nói.
- Thiếp giả trang thành Khoa Quỳ nằm vùng trong Ma tộc ngoại trừ để cứu Vương hậu, việc quan trọng nhất chính là tra ra nội gian trong Vương tộc tinh linh Ngũ tộc bên cạnh chàng.
Đó chính là Điệp Vĩ.
Trần Phong và Ức Hà Phiêu đều đau lòng, đau lòng nhất có lẽ chính là Điệp Vĩ.
Ức Hà Phiêu nói tiếp:
- Từ đầu tới cuối đều là nàng ta truyền tin tức cho Châu Tế, nhưng thiếp hiểu nàng ta làm tất cả là vì chàng, do đó không thể làm hại đến chàng, vừa rồi cũng không nói ra.
- Vì ta?
Trần Phong không hiểu, trong lòng tràn ngập nỗi nghi hoặc và xót xa, bởi vì hắn tin tưởng Điệp Vĩ đến vậy kia mà.
Trần Phong nhìn Điệp Vĩ hỏi:
- Nói cho ta biết đây là chuyện gì? Tại sao nàng làm thế?
- Sau khi thiếp trao trái tim mình cho chàng, dẫu có thể cùng chàng gặp mặt nói chuyện, nhưng khoảng cách vô hình khiến chúng ta không thể nào cảm giác được chân thật.
Mỗi lần thiếp muốn ôm lấy chàng đều chỉ có thể xuyên qua, điều này khiến thiếp rất đau lòng, do đó thiếp bắt đầu suy tư.
Điệp Vĩ vừa nói mấy câu, trong lòng liền thấy khó chịu vô cùng, có lẽ tất cả chuyện này đều luôn đeo bám lấy nàng, chưa hề dừng lại.
Điệp Vĩ vừa nói mấy câu, trong lòng liền thấy khó chịu vô cùng, có lẽ tất cả chuyện này đều luôn đeo bám lấy nàng, chưa hề dừng lại.
- Một ngày kia thiếp tỉnh lại thấy mình không còn ở bên cạnh chàng, mà gặp Chúa tể của chúng ta, Châu Tế.
Ngài nói ngài có thể trả cho thiếp chân thân, đổi lấy việc báo cho ngài biết toàn bộ nhất cử nhất động của bọn chàng, còn phải nghe theo mệnh lệnh của ngài.
Lần vượt qua sa mạc Ma giới thu phục thần thú cũng là mệnh lệnh của ngài, cả Lạc Anh cũng do thiếp hạ độc, nhưng ngài nói rằng tất cả chỉ để tiêu diệt Ma tộc.
Ngài có kế hoạch của riêng mình, không thực sự làm hại tới bọn chàng.
Hiện tại thiếp đã khôi phục được một nửa chân thân, nhưng dường như tất cả đã không thể tiếp tục được nữa rồi.
Ánh mắt Điệp Vĩ cho thấy nàng cực kỳ tuyệt vọng.
- Ngươi lợi dụng nàng, ngươi thực ti bỉ.
Trần Phong gầm lên với Châu Tế.
- Ả đã được đền đáp xứng đáng, phải cảm ơn ta mới đúng, ít nhất ả có thể thực sự chạm được vào ngươi, còn ngươi cũng thế, dẫu chỉ có một nửa thôi.
- Ta quả thực phải cảm ơn ngài, nhưng ta không thể tha thứ cho bản thân, lại càng không thể để ngài giết chàng.
Điệp Vĩ nói.
- Dựa vào ngươi mà muốn ngăn cản ta sao, Đừng có không biết tự lượng sức một cách quá đáng như vậy.
Châu Tế đến nhìn cũng không thèm nhìn Điệp Vĩ.
- Ta chiến đấu vì hạnh phúc của ta, vậy nên đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, bây giờ ta hủy diệt hạnh phúc, chính là sự trừng phạt của ta.
Điệp Vĩ nói rồi cúi mình xuống hôn lên môi Trần Phong.
Trần Phong cảm thấy một nửa bờ môi của Điệp Vĩ, bởi vì nửa kia là trong suốt.
- Trần Phong, thiếp biết trong cơ thể chàng ẩn chứa sức mạnh của cương thi, nhưng bản thân chàng không thể kích phát ra được, vậy để thiếp giúp chàng.
Điệp Vĩ nói xong, vô số luồng tuyết quang chói mắt từ thân thể nàng bắn ra, sau đó mọi người nhìn thấy thân thể nàng biến thành một chiếc kén, sau đó kén nứt biến thành hồ điệp, điều này chứng minh hạnh phúc của nàng không còn nữa, huyễn thuật này của nàng chính là tự hủy, hủy tới hồn phi phách tán.
Hồ điệp trắng như tuyết nhập vào ngực Trần Phong.
Trần Phong nhìn thấy hồ điệp và ánh sáng dần biến mất nơi ngực mình.
Hắn run rẩy tay nắm lấy ngực, nhưng nắm không được, hắn vừa đau khổ vừa buồn bã, thêm vào ái hận với tự trách khiến cho mái tóc và y phục trong thoáng chốc biến thành màu trắng.
Màu trắng đó không phải sắc trắng của tuyết, mà là một loại ánh sáng, sức mạnh vô hạn thoát ra từ bên trong cơ thể khiến hắn đứng dậy được.
Đây chính là sức mạnh của cương thi, không phải do sức mạnh của Điệp Vĩ kích phát, mà là sự hi sinh của Điệp Vĩ khiến hắn đau đớn.
Chỉ có đau đớn mới có thể phát huy ra tiềm năng vô hạn trong cơ thể hắn.
Dùng cái chết của một người hắn yêu để để đổi lấy tất cả, Trần Phong không hiểu có đáng không, nhưng sự tình đã tới lúc phải bước đi tiếp, chính là trở lại với chuyện một ngàn năm trước mà không hẳn là chuyện một ngàn năm trước.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
45 chương
102 chương
446 chương
7 chương
38 chương
118 chương