Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 37 : Chân Tướng Đằng Sau 1

Thành trấn bình yên được mấy ngày, nhưng giữa tháng bảy tĩnh lặng đột nhiên một đợt gió lạ lùng thổi đến. Gió mang theo cát vàng, hơn nữa cát vàng tích tụ rất nhanh, che cả bầu trời, trên cao chỉ thấy một sắc vàng vây kín, chốc lát phủ kín hết mặt đường. Người phàm trần đều cho rằng đây là thiên tai, tuyết rơi giữa tháng bảy chính là điềm báo trước, còn gió cát bây giờ là tai nạn đến nơi. Người trong thành bắt đầu đốt hương cầu Phật, còn giết gà mổ heo để cúng tế. Nhưng mọi nỗ lực đều không có tác dụng, bởi vì đây không phải thiên tai, mà là nhân họa. Thương thế của Tịch Nguyệt được Ức Hà Phiêu giúp đỡ đã hoàn toàn khỏi hẳn. Ức Hà Phiêu không gọi nàng ta là thích khách như trước nữa. Người khác đều cho rằng bởi câu nói của Sầm Hàm trước khi qua đời, nhưng trong lòng Ức Hà Phiêu biết rõ, không phải bởi vì câu nói ấy. - Trời cao sao lại có thể rơi cát vàng nhỉ? Ức Hà Phiêu hỏi. - Cát này quen thật. Trần Phong vươn tay nhận lấy một nắm quan sát. - Là cát của Ma giới. Tế Qua bên cạnh lạnh lùng nói, sắc mặt lộ vẻ hung dữ. - Xem ra Thích khách Ma tộc đuổi đến rồi, hi vọng không làm tổn hại tới người vô tội. Linh Tường nói. - Ngự Nô, ba người các ngươi ở lại bảo vệ Lạc Anh và người trong khách sạn. Ta, Ức Hà Phiêu, Tịch Nguyệt và Tế Qua đi nghênh tiếp bọn chúng, không thể để gió cát tiếp tục được, không thì cả thành trấn bị chôn vùi mất. Trần Phong quyết định. Gió cát càng ngày càng nhanh, người bình thường không thể nào đi lại được. Tế Qua không thể không dùng huyễn thuật để giúp mọi người ngăn cản gió cát. Hắn triệu hồi tuyết che trên đầu bốn người, tuyết này khiến cho thế cát hung bạo phải chuyển đường, không thể tiếp cận. Nhóm Trần Phong ngược chiều gió cát thẳng tiến trên một con đường, nhà cửa khắp thành trấn đều phủ lên một lớp cát, xem ra quả thực có cảm giác của sa mạc hoang vu. Nhóm Trần Phong ngược chiều gió cát thẳng tiến trên một con đường, nhà cửa khắp thành trấn đều phủ lên một lớp cát, xem ra quả thực có cảm giác của sa mạc hoang vu. Ở cuối con đường, có một người gù lưng đứng đó, gió cát vây quanh. Trần Phong lướt mắt qua là nhận ra, chính là Độc thích khách Khoa Quỳ. - Chỉ có mình ngươi thôi sao? Trần Phong dừng chân quan sát rồi nói. - Ngươi vẫn còn nhớ ta. Khoa Quỷ nói nhưng không ngẩng đầu lên, hai tay buông thõng khe khẽ đung đưa. - Những Thích khách khác cũng như các ngươi, tới phàm trần là linh lực đều bị phong ấn, không ngờ một hơi thở cuối cùng của Nữ Oa lại lợi hại đến thế, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa chịu tán đi. - Còn ngươi tại sao không bị phong ấn? Dường như linh lực còn mạnh hơn nữa, không thì đám cát này ngươi không thể triệu hồi được? Trần Phong hỏi. - Mấy trăm năm trước đây, phụ vương của ta vì chế độc mà trúng độc, suýt nữa mất mạng. Cuối cùng được Chúa tể Ma tộc Thương Xá cứu bằng một giọt máu của Hoàng tộc Ma tộc trên ngón tay áp út. Ta chẳng phải không hề bị phong ấn, mà ta căn bản không có linh lực để bị phong ấn, vì ta dùng độc. Còn đám cát này hoàn toàn là từ giọt máu ấy của Hoàng tộc Ma tộc, Thương Xá tuy chết rồi nhưng sức mạnh của người vẫn còn tồn tại. Khoa Quỳ giải thích. - Ngươi cho rằng mình ngươi là giết được chúng ta sao? Ức Hà Phiêu hờ hững hỏi. - Ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể là nhiệm phụ cuối cùng. Độc thích khách chúng ta ngoại trừ Thương Xá, không nghe lệnh bất kỳ người nào khác, chỉ là để báo ân cứu mạng thôi. Giờ đây Thương Xá chết rồi, sự tồn tại của ta không còn ý nghĩa gì nữa, do đó, hôm nay ta chỉ tận lực mà làm, các ngươi không chết thì ta vong. - Khoa Quỳ, ta hỏi ngươi, Sầm Hàm có phải là do ngươi giết không? Tế Qua căm hận hỏi, bởi vì ngoại trừ Tịch Nguyệt chỉ còn Khoa Quỳ là cao thủ dùng độc. - Tế Qua, Vua của tinh linh Tuyết tộc, không ngờ ngươi lại hồi phục được linh lực, khi mà ngay cả có linh lực tối cao thoát khỏi số mệnh như Ngự Nô cũng không thể. Xem ra sức mạnh của ngươi thực khiến người ta khó lòng tưởng tượng nhỉ. Sức mạnh của Thần thú sau khi nổi điên khó mà nắm bắt được, giống như Ma tộc, nghe nói Ma tộc trước kia cũng là Thần tộc nhưng nhập ma rồi, linh lực lại mạnh hơn so với Thần tộc. Khoa Quỳ mỉa mai. - Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta. - Ta chỉ vừa mới tới phàm trần, ngươi nói tới người mà ta đến nghe còn chưa nghe thấy bao giờ, nói gì tới giết người. - Khoa Quỳ, ta là Tịch Nguyệt, Hỏa tộc tinh linh. Trong những người ở đây, ngươi chỉ có tư cách đánh với ta, ta không thể dùng linh lực giống như ngươi, dùng độc và ám khí để tỷ thí, ngươi thấy thế nào? Tịch Nguyệt bước lên trước nói. - Ha ha ha. Khoa Quỳ cười khẩy ba tiếng rồi ngừng lại, không nhiều không ít. - Ta không quan tâm tới chuyện tư cách hay không tư cách của các ngươi, các ngươi lên cùng lúc cũng chẳng vấn đề gì. Chỉ có điều các ngươi quá bất cẩn, máu của Hoàng tộc Ma tộc thẩm thấu vào độc, độc đó liền biến thành có linh lực. Lần trước ở khu rừng nơi vùng ngoài Tam giới các ngươi đã được thấy một lần rồi đấy. - Bớt nói nhảm đi. Tịch Nguyệt nói xong muốn xông lên, nhưng bị Ức Hà Phiêu cản lại. - Trận đầu tiên, để ta. Ức Hà Phiêu bảo. - Không được. Tịch Nguyệt cương quyết. - Đối phó với ả, cũng chỉ có dĩ độc công độc là biện pháp hay nhất, nhưng ngươi chưa từng thấy ả xuất thủ nên rất nguy hiểm, nếu để lỡ cơ hội rồi sẽ càng khó đối phó hơn. Ta tới bức bách ả phải xuất thủ, ngươi ở bên quan sát kỹ. Ức Hà Phiêu nói. Ức Hà Phiêu nói. - Ngươi tới càng nguy hiểm, không thể được. Tịch Nguyệt kiên trì. - Thưa chủ nhân! Ức Hà Phiêu chuyển hướng sang Trần Phong. - Để thuộc hạ, thuộc hạ có lông vũ kim sắc hộ thể, không xảy ra chuyện đâu. - Được, hãy cẩn thận. Trần Phong ngẫm nghĩ rồi nói. Ức Hà Phiêu bước lên, vừa đi vừa rút chiếc lông vũ trên đầu xuống. Lông vũ biến thành một chiếc quạt lớn, lấp lánh hào quang kim sắc. - Trước tiên hãy dừng gió cát của ngươi lại. Ức Hà Phiêu quát lên một tiếng, sau đó dùng sức quạt, gió cát thực sự dừng lại. Chiếc quạt kim sắc lại biến thành có lưỡi cắt sắc bén. - Ngươi đã sở hữu sức mạnh của Hoàng tộc Thần tộc, bất kể ngươi là ai, hôm nay ta cũng phải tận lực chiến đấu cùng các ngươi một trận cuối cùng. Khoa Quỳ nói xong, dưới đất mọc lên loài thực vật như cỏ, hơn nữa còn điên cuồng sinh trưởng cực nhanh, khiến cho mọi người liên tưởng tới dây leo của thụ yêu. Nếu như trên đó còn thêm cả độc của Khoa Quỳ thì đích xác là chuyện rất đáng sợ, còn hiện tại, chỉ biết vậy mà thôi. - Như ngươi mong muốn, trận chiến này nhất định là trận cuối cùng của ngươi. Ức Hà Phiêu múa lên chiếc lông vũ sắc bén phóng tới Khoa Quỳ, nhưng nàng căn bản không thể tiếp cận được ả, bởi vì ở giữa có vô số thực vật lục sắc ngăn cản. Ức Hà Phiêu không hề thối lui mà vẫy tay chém đứt, nhưng những thực vật lục sắc bị chém đứt rồi vẫn điên cuồng sinh trưởng. Ức Hà Phiêu từng giao thủ với thụ yêu ở Tử Trúc lâm, hiểu sự lợi hại của loài thực vật này, tuy có thể tiếp cận nó hơn nữa nhưng với Khoa Quỳ thì không ổn, gần thêm chút nữa là có thể bị trúng độc. - Không tác dụng đâu, ngươi căn bản không thể phá được Lục Sắc U Linh thảo của ta, mau lui mười trượng. Tiếng Khoa Quỳ vừa dứt, cỏ lục sắc tấn công cực nhanh tới Ức Hà Phiêu, Ức Hà Phiêu vội phải lui lại mười trượng mới tránh được đòn trí mạng này. - Đáng ghét, đám thực vật lục sắc này so với dây leo của thụ yêu còn khó chịu hơn. Ngươi cho rằng mắt ta không nhìn ra vị trí của ngươi ư, ta không tin rằng chẳng thể tấn công tới ngươi. Ức Hà Phiêu tiếp tục công kích, nàng nghĩ rằng Khoa Quỳ nhất định không thiện cận chiến, chỉ cần tiếp cận là có cơ hội giết ả. Khoa Quỳ đối mặt với đòn tấn công tấn tốc của Ức Hà Phiêu chỉ tỏ vẻ khinh thường, có thể đoán rằng ả đang cười, bởi ả luôn gù lưng cúi đầu nên khuôn mặt không nhìn thấy rõ. Khoa Quỳ cắn vào ngón trỏ, sau đó dưới đất mọc lên cỏ lục sắc vây bản thân vào bên trong. Ức Hà Phiêu đã nắm chắc lưỡi dao bay lên trên đầu ả, không do dự đối mặt với đám cỏ. Lúc này Trần Phong, Tịch Nguyệt và Tế Qua bên ngoài kinh hãi, bởi nếu Ức Hà Phiêu cứ như vậy sẽ nhất định chạm phải cỏ lục sắc, theo đó trúng độc mất. Nhưng Ức Hà Phiêu lại nghĩ rằng khi nàng trúng độc đồng thời cũng tặng cho Khoa Quỳ một đòn trí mạng. Nhưng tất cả đều bị Khoa Quỳ nhìn thấu, Ức Hà Phiêu từ trên không bay xuống, nhằm thẳng vào đám cỏ bao vây mà đâm xuyên qua, nhưng thân thể cũng bị cỏ chạm phải. Tuy nhiên bên trong lớp cỏ không hề trông thấy Khoa Quỳ như trước mà là một mộ phần, mộ phần chuẩn bị cho chính mình. Nàng vừa tiến vào, cỏ lục khắp nơi vươn dài như kén tằm phủ Ức Hà Phiêu vào trong. Ba người Trần Phong đứng bên ngoài không nhìn thấy rõ tình huống, nhưng họ thấy Khoa Quỳ xuất hiện bên ngoài đám cỏ lục là biết tính nghiêm trọng của tình hình. - Khoa Quỳ, tại sao ngươi có thể ra được? - Khoa Quỳ, tại sao ngươi có thể ra được? Tịch Nguyệt không hiểu hỏi. - Ta đã nói rồi, đám thực vật này ngoại trừ độc ra còn có linh lực, khi ả tiến vào thì ta đã bước ra rồi. Khoa Quỳ cười khan hai tiếng. - Vậy Ức Hà Phiêu...! Tịch Nguyệt lo âu không nói tiếp được. - Đám cỏ lục này tuy không phải mộ phần cuối cùng của ả, nhưng lại đẩy ả vào cửa của mộ phần. Cỏ lục đột nhiên bị Ức Hà Phiêu bên trong chém nát thành từng mảnh vụn, song thân thể nàng đang lảo đảo thấy rõ, xem ra đã trúng độc rồi. - Tế Qua! Trần Phong khẽ gọi Tế Qua. Tế Qua lĩnh mệnh phóng roi băng ra muốn cứu Ức Hà Phiêu sắp ngã xuống đất. - Thân thể cô ấy có độc, để thuộc hạ. Tịch Nguyệt phi thân tới, đỡ Ức Hà Phiêu sắp ngã dậy. Lúc này sắc mặt Ức Hà Phiêu đã chuyển sang sắc lục, đầu tóc cũng biến thành lục sắc nốt. Nếu như không có chiếc lông vũ kim sắc trên đầu nàng sớm đã bị độc tính lan tới tim mà chết rồi. - Cứ an tâm mà đưa ả lùi về đi. Ta không đánh sau lưng người khác đâu, hơn nữa độc ả trúng không ai giải được. Khoa Quỳ lắc lắc hai cánh tay buông thõng, nói giọng miệt thị. Tịch Nguyệt đưa Ức Hà Phiêu gần bên bay trở lại. Khoa Quỳ quả nhiên không động thủ. Tịch Nguyệt khi lướt qua Khoa Quỳ, nàng nhìn thấy khuôn mặt cúi xuống của ả, chỉ có thể thấy một nửa bởi vì nửa kia bị mái tóc lục sắc che đi, nhưng nửa lộ ra cũng phát ra ánh sáng lục sắc, đó là độc khí. Lẽ nào trong thân thể Khoa Quỳ đều là độc, Tịch Nguyệt nghĩ đến mà trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi. Tịch Nguyệt đưa được Ức Hà Phiêu bay tới bên Trần Phong thì Ức Hà Phiêu đã chỉ còn thoi thóp. Trần Phong vội cúi xuống xem xét Ức Hà Phiêu, muốn đỡ nàng dậy nhưng bị Tịch Nguyệt cự tuyệt, bởi vì trên người Ức Hà Phiêu có độc, chỉ Tịch Nguyệt có khả năng chạm vào. - Ức Hà Phiêu, tại sao nàng không dùng lông vũ kim sắc để hộ thân? Như thế nàng sẽ không bị trúng độc. Trần Phong như đang quở trách, nhưng thực ra là đau lòng. - Lúc đó không còn kịp nữa, đám cỏ lục ấy so với dây leo của thụ yêu còn lợi hại hơn nhiều. Tịch Nguyệt, ngươi phải cẩn thận. Ức Hà Phiêu nói. - Được, ta sẽ cẩn thận. Tịch Nguyệt quay sang Trần Phong. - Thưa chủ nhân, độc Lạc Anh trúng chỉ còn thiếu một vị thuốc cuối cúng, đó chính là Tiên Nhân Thích mà cô ấy trúng phải. Lát nữa thuộc hạ sẽ dùng toàn lực bức Khoa Quỷ sử dụng Tiên Nhân Thích, chỉ cần châm lên thân thể Lạc Anh là cô ấy sẽ tỉnh lại. - Được. Trần Phong do dự một lát rồi nói tiếp: - Tịch Nguyệt, ngươi có chắc chắn không? - Thưa chủ nhân, đây là cuộc chiến cuối cùng của thuộc hạ. Bởi Khoa Quỳ đã có tâm lý quyết tử nên thuộc hạ không thể lưu lại nửa phần dư lực. Tịch Nguyệt nói. - Không được, để ta. Tế Qua ngăn lại. - Ngươi không đấu lại ả đâu. Nếu ngươi dùng huyễn thuật, băng tuyết của ngươi sẽ bị trúng độc, như thế cả huyễn thuật của ngươi cũng bị trúng độc. Khi đó ngươi sẽ giống như Ức Hà Phiêu, thậm chí còn đáng sợ hơn, kích động thú tính trong cơ thể ngươi, làm bị thương cả người mình. Tịch Nguyệt nói. - Tế Qua, hãy giao cho Tịch Nguyệt đi. Ngươi mau quay về bảo vệ Tiên Cụ. Trần Phong nói. - Thưa chủ nhân, ý của người là thích khách sẽ nhân cơ hội này thích sát Tiên Cụ? Tế Qua hỏi. - Phải, Ức Hà Phiêu ở cùng một nơi với chúng ta, bọn Tiên Cụ vẫn chưa khôi phục linh lực công kích, thích khách nhất định sẽ hạ thủ. Ngươi tốt nhất là đừng hiện thân trước khi thích khách xuất hiện. Còn nữa, hãy bảo Linh Tường và Ngự Nô đưa Lạc Anh tới đây. Trần Phong nói. Trần Phong nói. - Tuân lệnh, thưa chủ nhân. Tế Qua trước khi quay mình đi nhìn qua Tịch Nguyệt, giọng nói nghiêm trọng: - Nhất định phải cẩn trọng. Tịch Nguyệt gật đầu, không nói gì, bay thẳng tới trước mặt Khoa Quỳ. Giữa hai người chỉ còn cách ba trượng. Mái tóc lục sắc của Khoa Quỳ bị gió thổi tung bay, một mùi gì đó tán phát vào không khí. Mái tóc đỏ của Tịch Nguyệt dần biến thành càng thêm đỏ, nhưng nàng vẫn không thể đạt tới sắc đỏ của Vương tộc như Lạc Anh. - Ta không dùng huyễn thuật, ám khí của ta đều ở trên mình, chúng đều được phủ đầy những loại độc khác nhau. Từng tầng từng tầng y phục của Tịch Nguyệt giắt đầy độc tiêu phi đao dưới ánh mặt trời lấp lánh những màu sắc khác nhau, cực kỳ đẹp mắt. - Đó là chuyện của ngươi, vừa rồi ngươi đã thấy ta xuất thủ nên không cần ta phải nói nhiều, bắt đầu đi. Khoa Quỳ nói xong, lắc lắc hai tay, đứng ở nguyên một chỗ bất động. Tịch Nguyệt khe khẽ rung người, ba ngọn phi đao đã phóng ra. Ngọn đầu tiên ở dưới tầng y phục thứ ba, nơi vùng eo, phóng thẳng tới Khoa Quỳ. Khoa Quỳ hiểu rằng cỏ lục không thể ngăn cản thế công kích mạnh mẽ của phi đao, nên di động thân thể tránh né. Nhưng chân còn chưa đứng vững thì ngọn phi đao thứ hai đã từ trên trời phóng xuống, đây là từ tầng y phục thứ nhất nơi vai của Tịch Nguyệt phóng ra. Khoa Quỳ tránh né không kịp, dùng sức vẫy mạnh mái tóc, đẩy phi đao đâm sang bên cạnh. Tiếp ngay sau đó là ngọn phi đao thứ ba, từ tầng y phục cuối cùng nơi chân phải của Tịch Nguyệt trực tiếp xuyên xuống dưới đất, vào lúc Khoa Quỳ không phòng bị đâm xuyên qua tâm tạng của ả. Khoa Quỳ đứng đó bất động. Trần Phong và Tịch Nguyệt đều cảm thấy không ổn. Nếu quả Khoa Quỳ bị Tịch Nguyệt sát tử rồi, sát khí và độc khí quanh đó phải tán đi mới đúng, nhưng lại không vậy mà chúng còn thêm dày đặc, do đó mọi người đều nhìn chằm chằm vào Khoa Quỳ đang đứng yên. Tiếng cười của Khoa Quỳ vang lên, sau đó Tịch Nguyệt nhìn thấy Khoa Quỳ trước mắt mình ngã xuống đất, biến mất. Còn Khoa Quỳ đích thực đứng đằng sau, không bị vết thương nào. - Ta quả là bất cẩn nhất thời, không ngờ lại để cho ngươi giết thế thân của ta nhanh như vậy. - Thì ra ngươi luôn trốn đằng sau, ta xem ra ngươi còn có mấy thế thân nữa chết thay. Tịch Nguyệt liên tiếp phát ra ba ngọn phi đao. - Thế thân này là linh lực của Hoàng tộc Ma tộc huyễn hóa thành, chỉ có một thôi, để cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta. Khoa Quỳ nói xong thì phi đao đã tới gần, nhưng đồng thời trên người ả cũng mọc ra những mũi gai thật đáng sợ. Lũ gai này cứng rắn phi thường, phi đao phóng tới bị bật nảy trở lại. Trần Phong và Tịch Nguyệt nhìn thấy Khoa Quỳ mình đầy gai nhọn mà ngây ra. Lũ gai này mọc ra từ thân thể của Khoa Quỳ, thân thể của thị rốt cuộc được cấu tạo thế nào mới có thể như vậy được? Đám gai còn có thể tùy ý co lại biến dài biến to, khiến cho phi đao của Tịch Nguyệt bị nảy ra rồi lại thu vào trong cơ thể ả. - Thân thể của ngươi vừa xong là gì vậy? Tịch Nguyệt hỏi. - Người trong Tam giới không thể có dạng này được. - Người bình thường trong Tam giới có lẽ không thể, nhưng ta là con gái của độc. Để báo đáp lại ơn cứu mạng của Thương Xá nên từ nhỏ phụ vương đã dùng độc trên cơ thể ta, thậm chí trong thân thể ta còn đặt vào một con Độc Thú trưởng thành cùng ta. Giọng nói của Khoa Quỳ không còn bình tĩnh như lúc trước. Giọng nói của Khoa Quỳ không còn bình tĩnh như lúc trước. - Còn có loại phụ vương như thế sao, đúng là loài cầm thú. Tịch Nguyệt giận giữ mắng. - Không cho ngươi nói về phụ vương ta. Khoa Quỳ hét lên một tiếng, khôi phục lại sự bình tĩnh. - Người chỉ là để báo ơn cứu mạng thôi. - Ơn cứu mạng ư? Tịch Nguyệt cười một tiếng. - Ta thấy là các ngươi ngu xuẩn bị lợi dụng mới đúng. - Bất kể nói thế nào, bất kể bức ép phụ vương ta làm thế nào, phụ vương ta vẫn nhớ, trước sau gì Thương Xá cũng đã cứu tính mệnh của người. Nếu không có Thương Xá, phụ vương đã sớm mất mạng rồi, ta và đệ đệ cũng không thể tồn tại. Thân thể của Khoa Quỳ khẽ run lên. - Đệ đệ? Trần Phong nghi hoặc, bởi vì chưa từng thấy đệ đệ của Khoa Quỳ. - Ba trăm năm trước, Thương Xá ra lệnh cho phụ vương chế tạo một Độc thích khách lợi hại, nhân tuyển tốt nhất đương nhiên là người của Độc thế gia chúng ta. Lần đó là lần đầu tiên Thương Xá muốn yêu cầu phụ vương làm việc cho ngài, do đó phụ vương dùng ta để thí nghiệm. Thí nghiệm thành công rồi, Thương Xá rất hài lòng, hơn thế ngài còn muốn phụ vương chế tạo thêm một Độc thích khách nữa, bởi vì người biết ta có đệ đệ. Nhưng phụ vương không muốn để đệ đệ biến thành dạng như ta bèn đem nó đào tẩu trong đêm, sau đó cũng không quay trở lại. Khoa Quỳ nói xong ngước mặt lên. Một nửa mặt tuy phát ra ánh sáng lục sắc, nhưng thực sự rất đẹp. Nửa bên kia mặt bị mái tóc che phủ, từ dưới đất mọc lên một ngọn cỏ lục như một bàn tay dịu dàng vén mái tóc lên. Tịch Nguyệt và Trần Phong trông thấy giật mình mắt mở to kinh hãi, đó không ngờ là xương khô, nửa đầu lâu lục sắc, không chút da thịt, bên trong đầy những thứ gì đặc sệt sóng sánh. - Có lẽ Thương Xá cho rằng phụ vương ngươi không tuân lệnh mà giết đi, ngươi thành dạng này cũng đều là kiệt tác của Thương Xá. Ngươi sao còn muốn bán mạng cho hắn, huống chi, hắn đã chết rồi. Tịch Nguyệt thắc mắc. - Phụ vương vì Thương Xá, vậy ta chính là vì phụ vương. Ta phải tuân thủ việc người còn để lại, phải làm việc cho Thương Xá. Nhưng giờ đây Thương Xá chết rồi, ta sống cũng không còn ý nghĩa hay giá trị, do đó, hôm nay là trận chiến cuối cùng của ta. Khoa Quỳ đáp. - Đánh bại chúng ta cũng thế, thất bại cũng vậy, ngươi đều quyết định sẽ chết. - Phải, độc trong cơ thể khiến ta đau đớn đến không thiết sống nữa. Phụ vương mang theo đệ đệ tới phàm trần nhưng gặp phải tinh linh Ngũ tộc và Công chúa Thần tộc, cuối cùng bị bọn chúng giết chết. Sau này Công chúa Kiển Xá mang thi thể phụ vương trở lại, Độc thế gia chỉ còn mình ta thực là rất cô độc. Khoa Quỳ nói. - Thực lòng bội phục sự trung thành của ngươi. Nếu không phải thờ chủ khác nhau, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ là bằng hữu rất tốt, có thể cùng người như ngươi quyết một trận tử chiến cũng vinh quang. Hôm nay, hãy để chúng ta quyết chiến một trận cuối cùng vì chủ nhân của mình. - Trần Phong, sau khi thiếp chết, chàng hãy lấy chiếc lông vũ kim sắc trên đầu tiếp xuống, sau đó giữ nó để nghĩ biện pháp tìm ra Công chúa một ngàn năm trước, vì nguyên thần của Công chúa nằm bên trong đó. Bọn chàng phải ngăn cản cơn Vạn thế hạo kiếp đang tới, cứu lấy Tam giới. Thiếp tuy là do linh lực của Công chúa tạo nên nhưng từ khi sinh ra đã rời khỏi nàng ta. Thiếp sở hữu mọi thứ của mình, liên quan duy nhất với nàng ta là thiếp giữ nguyên thần của Công chúa, nhưng thiếp dường như đã biến thành thế thân, hoặc giả đến thế thân cũng chẳng phải, mà chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong, nói xong câu này, mắt huyền cố ngăn dòng lệ. Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong, nói xong câu này, mắt huyền cố ngăn dòng lệ. - Ức Hà Phiêu, nàng đừng nghĩ nhiều. Nàng không phải thế thân của ai hết, càng chẳng phải ảo ảnh của ai. Còn ta, chúng ta cũng chưa từng nghĩ vậy. Trần Phong rõ ràng đã hơi kích động. - Phải cũng tốt, mà không phải cũng được, bây giờ đều đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Ức Hà Phiêu buồn bã. - Được rồi, nàng đứng nói nhiều nữa, hãy giữ lấy tâm mạch. Tịch Nguyệt và chúng ta nhất định sẽ tìm cách cứu nàng. - Không được. Nếu thiếp không nói bây giờ, sau này không còn cơ hội nữa. Thiếp hiểu thân thể của mình đã trúng độc rất nặng rồi. Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong, ánh mắt như đang khẩn cầu khiến không ai nỡ lòng cự tuyệt. - Trần Phong, có chuyện thiếp phải nói với chàng. Trần Phong không nói gì, Ức Hà Phiêu tiếp tục: - Thiếp luôn luôn hoài nghi Tịch Nguyệt, luôn luôn phản đối Tịch Nguyệt, thực ra không hề có ác ý gì. Hôm đó hiểu rằng nàng ta không giải thích là để khiến mọi người hoài nghi, làm thích khách thực sự buông lỏng cảnh giác. Do đó thiếp mới mượn thế nước đẩy thuyền đi phụ trợ cho phương pháp ấy, không hiểu Tịch Nguyệt có trách thiếp không. - Tịch Nguyệt không trách nàng đâu. Tinh linh Hỏa tộc đều luôn nói thẳng, nếu trách móc nhất định sẽ nói ra. Nàng luôn đối xử với Tịch Nguyệt như vậy, trong lòng nhất định cũng hiểu Tịch Nguyệt có thể chịu đựng được, bởi vì ta rất để ý tới cảm nhận của Tịch Nguyệt. - Đúng, có lúc thiếp thấy bản thân mình làm hơi quá, sợ rằng Tịch Nguyệt không chịu được. - Ức Hà Phiêu, sao nàng lại khẳng định Tịch Nguyệt không phải là thích khách? - Nữ nhân rất tin tưởng vào cảm giác của mình, cảm giác báo cho thiếp biết Tịch Nguyệt không phải là thích khách, hơn thế nữa nó còn rất mạnh. - Vậy trong lòng nàng có phải đã nghi ngờ ai là thích khách đích thực không? - Có, nhưng cảm giác dường như sai rồi, bởi y cũng bị thích khách giết chết. - Ta biết nàng định nói tới ai, Tịch Nguyệt đã từng nghi ngờ, Linh Tường cũng đã từng nghi ngờ, thậm chí cả người chết đầu tiên là Phá Trúc cũng đã từng nghi giờ, còn bây giờ ta cũng nghi ngờ. - Bây giờ ư? - Đúng, bây giờ. Chỉ có điều không chỉ là nghi ngờ, ta nghĩ ta đã chứng thực được rồi, nhưng vẫn còn thiếu một số điểm chưa được làm rõ. Ta nghĩ chỉ có bản thân y mới nói rõ cho ta biết được thôi. - Chàng nói là Cát Duyệt? Nhưng y đã chết rồi mà, chúng ta tận mắt trông thấy, Tiên Cụ còn tận tay mai táng y. - Nhưng hôm sau lại cùng biến mất với thi thể của Phá Trúc. Y là cao thủ dùng độc, còn hơn cả Tịch Nguyệt, dùng một loại độc để khiến bản thân giả chết hẳn là có thể thực hiện được. - Thiếp có chút không hiểu. - Nàng sẽ hiểu thôi, lát nữa khi Tế Qua bắt được y, chúng ta sẽ từ đó biết được toàn bộ bí mật. - A, Trần Phong! Qua một lúc, Ức Hà Phiêu lại nói: - Chàng tạo cho thiếp cảm giác như là một kiếp vậy. - Kiếp ư? Kiếp gì vậy? - Tình kiếp. - Lần này đến lượt ta không hiểu rồi. Trần Phong không phải là quả thực không biết. Trong lòng hắn hiểu rõ giữa hắn và Ức Hà Phiêu có một mối ràng buộc vô hình, chỉ là hắn không biết phải nói sao. - Một tình kiếp luân hồi ngàn năm. Thiếp có thể nói rằng đó là một sự tiếp tục hoặc vượt qua, vì tình cảm của chàng với Công chúa, một ngàn năm trước tay trái của chàng nắm tay phải của Công chúa, sự ấm áp giữa đôi bàn tay đến một ngàn năm vẫn đọng lại chẳng tan. Đợi tới lần sau trùng phùng, Công chúa nhất định cũng nhớ, không thì chẳng thể nào khiến cho sau khi thiếp sinh ra tay phải cũng mang sự ấm áp như thế. - Đừng nghĩ nhiều, nàng là nàng, Công chúa là Công chúa, huống chi chuyện ngàn năm trước ta đều không còn nhớ nữa. - Đừng nghĩ nhiều, nàng là nàng, Công chúa là Công chúa, huống chi chuyện ngàn năm trước ta đều không còn nhớ nữa. Trong lúc Trần Phong nói, tay trái không ngừng rung động, sự ấm áp phảng phất như cắn vào lòng bàn tay hắn. - Thiếp không nghĩ vớ vẩn đâu, đây là sự thật. Tay phải của Ức Hà Phiêu nắm lại, sau đó chầm chậm mở ra. Một loạt tiếng buớc chân từ xa tiến tới gần. Ngự Nô và Linh Tường đưa Lạc Anh tới bên Trần Phong. - Thưa chủ nhân, chúng thuộc hạ đã đưa Lạc Anh đến. - Ừ, đợt một lát đi. Nàng ta sẽ mau tỉnh lại thôi. Trần Phong đột nhiên nhớ tới chuyện là ai đã hạ độc Lạc Anh. Nội gián trong các tinh linh Vương tộc là ai? - Ức Hà Phiêu thụ thương rồi sao? Linh Tường quan tâm hỏi. - Là do độc của Khoa Quỳ làm bị thương. Khoa Quỳ lợi hại hơn lần đầu giao thủ với chúng ta nhiều. Trần Phong bảo. - Đối phó được với Khoa Quỳ cũng chỉ có Tịch Nguyệt thôi, nhưng nàng ta đang gặp khó khăn phải thối lui kìa. Ngự Nô bên cạnh nhận xét. Cát vàng cuộn tung, Tịch Nguyệt và Khoa Quỳ mặt đối mặt, sát khí tán phát trên người đã hình thành một cơn gió hữu hình, thổi cát vàng bay lên cao. Hiện giờ nơi này quả thực rất giống với sa mạc ở Ma giới. Nhìn nhau đã lâu rồi, nhưng cả hai đều chưa xuất thủ, họ đang đợi gì? Một nhược điểm trí mạng? Không phải. Họ kính trọng lẫn nhau, trong lòng đều hiểu, tiếp tục xuất thủ nhất định phải phân thắng bại, thắng hay bại lại chính là chuyện sinh tử. Như vậy chẳng những mất đi một đối thủ, mà còn ít đi một bằng hữu, một bằng hữu rất đáng kính trọng. - Tốn quá nhiều thời gian cũng không ý nghĩa gì, ta đã mệt rồi, ta chỉ muốn mau chóng kết thúc, chúng ta bắt đầu thôi. Khoa Quỳ nói xong triệu hồi vô số cỏ lục dưới mặt đất, điên cuồng sinh trưởng. - Được, tiếp tục tiếp một đao của ta. Tịch Nguyệt vung tay phóng mũi đao trên tay ra. Khoa Quỳ đột nhiên cảm giác thân thể đau đớn vô cùng, như có gì đó muốn chui ra. Tình huống này thường thường xảy ra, thường thì nàng vẫn chế ngự được, nhưng hôm nay nàng không khống chế được nữa. Đó chính là Độc Thú trong cơ thể nàng. Khoa Quỳ ôm lấy đầu đau đớn hét lên. Tịch Nguyệt mắt thấy mũi phi đao sắp xuyên qua tim Khoa Quỳ, trong lòng không ngờ đã thấy chút âu lo, chỉ có điều nàng đã lo lắng thừa. Nàng nên lo cho chính bản thân mình thì hơn. Độc Thú trong cơ thể Khoa Quỳ hiện ra, gai xuyên qua thân thể Khoa Quỳ, toàn thân đầy gai nhọn cứng rắn, đẩy văng phi đao của Tịch Nguyệt lại. Lúc này Khoa Quỳ dường như đã phát điên, không còn khống chế nổi bản thân mình nữa, đến đầu và mặt cũng đều bị đâm xuyên. Tịch Nguyệt nhìn thấy tình trạng này cũng bị bất ngờ không tìm ra nơi nào có thể tấn công, trước sự phòng ngự không cách nào áp sát này. - Có giỏi tới đây cận chiến đi! Một giọng nói phát ra từ trong cơ thể Khoa Quỳ, sau đó Khoa Quỳ cấp tốc phóng tới Tịch Nguyệt. Phi đao và độc tiêu của Tịch Nguyệt đều là ám khí, thích hợp đánh xa hoặc tấn công khi đối phương không phòng bị, nhưng cận chiến vô cùng bất lợi với nàng. Nàng rút hai ngọn phi đao nắm trong tay rồi bay tới chiến đấu cùng Khoa Quỳ, nhưng toàn thân Khoa Quỳ mọc ra đầy gai độc khiến cho Tịch Nguyệt căn bản không thể làm bị thương đối thủ. - Tịch Nguyệt! Đây là song kiếm của Phá Trúc, hãy dùng chúng để đối phó với Khoa Quỳ. Linh Tường nói rồi ném cho Tịch Nguyệt cặp kiếm. Tịch Nguyệt trên không nhận lấy, sau đó tách lớp trúc bao bọc, lưỡi liếm sắc bén lộ ra. Điều khiến nhóm Trần Phong không nghĩ tới là Tịch Nguyệt sử dụng song kiếm lại giỏi đến thế, có lẽ do nàng và Phá Trúc trưởng thành cùng nhau từ thuở nhỏ, đều đã từng học công phu của nhau, thực ra Phá Trúc cũng đã rất chú tâm nghiên cứu ám khí và độc chất. Tịch Nguyệt trên không nhận lấy, sau đó tách lớp trúc bao bọc, lưỡi liếm sắc bén lộ ra. Điều khiến nhóm Trần Phong không nghĩ tới là Tịch Nguyệt sử dụng song kiếm lại giỏi đến thế, có lẽ do nàng và Phá Trúc trưởng thành cùng nhau từ thuở nhỏ, đều đã từng học công phu của nhau, thực ra Phá Trúc cũng đã rất chú tâm nghiên cứu ám khí và độc chất. Binh khí của Tịch Nguyệt dài hơn nên an tâm đối phó với gai trên người Khoa Quỳ hơn một chút. Nàng phát hiện ra phân bố gai trên người Khoa Quỳ chưa phải đã dày tới mức gió thổi không qua, mà giữa chúng cũng có khoảng trống, chỉ là khoảng trống rất nhỏ, không đủ cho phi đao đâm vào. Hai người giao chiến trên không mấy chục chiêu, Tịch Nguyệt tìm cơ hội đâm vào khoảng trống trước ngực Khoa Quỳ, khoảng trống này tuy không đủ cho mũi phi đao nhưng với trúc kiếm thanh mảnh của Phá Trúc vẫn có khả năng đâm vào. Khoa Quỳ đại khái không ngờ được binh khí của Tịch Nguyệt lại có thể đâm qua, thụ thương rớt xuống từ trên không. Tịch Nguyệt thừa thắng truy kích, thanh trúc kiếm kia nhằm đâm vào đầu Khoa Quỳ. - Ngươi đã không còn binh khí, để ta xem ngươi lấy gì để chống đỡ. Khoa Quỳ đang rơi xuống đột nhiên vụt bay lên ngay trước khi chạm đất, cả hai thanh trúc kiếm đều dính vào người, nhưng quan sát bên ngoài thì thấy Khoa Quỳ căn bản không hề thụ thương, tất cả vừa xong đều là giả, nhằm mục đích khiến Tịch Nguyệt phải dùng hết binh khí trên tay. Tịch Nguyệt thấy Khoa Quỳ đột nhiên xoay tròn bay tới cực nhanh, vội vàng phóng ra mấy ngọn phi đao, nhưng đều bị văng ra. Nàng không chạy thoát khỏi đợt tấn công áp sát của Khoa Quỳ. Khoa Quỳ bên cạnh nàng xoay tròn như trận cuồng phong, gai trên người như ngàn vạn mũi dao cắt vào Tịch Nguyệt. Máu của Tịch Nguyệt bắn tung trên không, vết cắt trên người càng lúc càng nhiều, giờ đã không còn sức để phản công, cứ như vậy bị Khoa Quỳ cắt xé từ trên trời rớt xuống đất. Tịch Nguyệt ngã rơi bên cạnh Trần Phong, khắp người đầy những vết cắt, thịt da lẫn với máu, máu chảy ra đều biến thành lục sắc, đó là độc trên những mũi gai. Tịch Nguyệt khó nhọc đứng dậy, răng nghiến chặt..