Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 581 : Đạo cô xuất thủ
- Dương cô nương tiến cảnh rất nhanh, bây giờ đã xếp hạng thứ hai mươi bảy trên Thiên bảng, người áo tím giao thủ với nàng đứng thứ hai mươi lăm Thiên bảng, trước đây hai người từng tỷ thí, Dương cô nương chỉ bị thua đúng một chiêu, có chút đáng tiếc.
Chiêu thức của Dương Liễu Thanh rất xinh đẹp, mang đậm phong cách của Liễu nhị tiểu thư, cũng dùng kiếm như Liễu nhị tiểu thư. Lữ Lạc ở bên cạnh giải thích, Lý Dịch thì nhìn không ra trong hai người rốt cuộc ai thắng ai mạnh, cứ ngươi tới ta đi, trông thực lực không chênh lệch lớn lắm.
Liễu nhị tiểu thư có chút ý muốn bảo vệ với vị đồ đệ duy nhất này, mặc dù hai người tuổi tác xấp xỉ nhau nhưng bình thường nàng có bộ dáng của một sư phụ đích thực, luôn một bộ lạnh như băng, lão nương thiên hạ đệ nhất, trừ Như Nghi ra, không thèm để ai vào mắt.
Đương nhiên, Lý Dịch từ lâu đã biết nàng thuộc loại hình trong nóng ngoài lạnh, rất tận tâm tận lực khi dạy đồ đệ, tối ngủ với Tiểu Hoàn ngủ thì mặc cái yếm màu hồng, quan trọng hơn là, nếu trong lòng của nàng cũng lạnh như bề ngoài, hắn tuyệt đối không sống được tới ngày hôm nay.
Lý Dịch mới lơ đãng một chút, lúc lại nhìn về phía trên thì Dương Liễu Thanh đã đánh bay binh khí của người áo tím, thế kiếm sắc bén, người áo tím phải lùi mấy bước, cuối cùng ngã xuống đài cao.
Dương Liễu Thanh chắp tay với bên dưới, nói:
- Đa tạ.
Lý Dịch nhìn thiếu nữ vẻ mặt băng lãnh quả thật đã trưởng thành hơn một năm trước rất nhiều, thầm nghĩ quả nhiên sư phụ thế nào đồ đệ thế đấy, thiếu nữ dẫu ngây ngốc nhưng lại tâm trí kiên định, liều mạng luyện công không muốn sống vào một năm trước dường như chỉ qua một thoáng chớp mắt đã biến thành bộ dáng ngày hôm nay. Ngay cả Lữ Lạc cũng không nhịn được tán thưởng.
- Thiên phú tập võ của Dương cô nương thật kinh người, mới mấy ngày mà đã lại tăng lên hai thứ hạng.
Người áo tím kia thối lui đến bên cạnh đạo cô trung niên, Lý Dịch thấy nam tử trẻ tuổi cạnh đạo cô kia nói vài lời với hắn rồi nhảy thẳng lên đài, nhìn Dương Liễu Thanh, chắp tay.
- Tại hạ Phương Ngọc, xin cô nương chỉ giáo!
Thấy nam tử trẻ tuổi này nhìn nhiều lắm ngang tuổi mình thế mà có thể đứng trên Thiên bảng, xem chừng còn gần hạng đầu, trong lòng Lý Dịch không khỏi bị đả kích.
Như cảm nhận được tâm trạng hắn, Như Nghi nắm lấy tay hắn, Lý Dịch quay đầu nhìn nàng, lát sau cũng bật cười.
Đi vào cái thế giới này mới hơn một năm, bình thường luyện công chỉ ba ngày đánh cá hai ngày phơ lưới, luận võ công với người ta không phải tự tìm họa sao, vả lại lợi hại hơn nữa thì sao chứ, có Như Ý lợi hại này, có Như Nghi lợi hại này, bộ dáng gầy gò gió thổi qua liền có thể ngã này, sợ là lão Phương vừa tung một quyền đã có thể đập chết hai.
Lại nhìn trên đài, người tuổi trẻ kia cầm một chiếc quạt giấy không biết làm từ vật liệu gì trong tay, không ngờ bị kiếm chém xuống mà không hư hại chút nào, chỉ dựa vào cây quạt này đã Dương Liễu Thanh áp chế không thể phản kháng, hiển nhiên thực lực hai người còn cách một đoạn.
- Hừ, cầm một cây quạt rách, giả trang hoàng tử Mông Cổ gì chứ, tiểu bạch kiểm mà lợi hại hơn cả Thanh cô nương...
Phía dưới có người khinh thường bĩu môi, rõ ràng đã thuộc làu làu tình tiể tại đại hội anh hùng trong “Thần Điêu Đại Hiệp”.
Hắn vừa dứt lời, cây quạt của người trẻ trên đài liền bay ra ngoài, Dương Liễu Thanh gác kiếm lên cổ người trẻ tuổi kia, một lát sau thu hồi, ôm kiếm nói:
- Đa tạ.
Cho đến khi xuống đài, người trẻ tuổi còn có chút khó tin.
- Hộ pháp, công phu của nữ tử kia có gì đó quái lạ.
Nam tử mặc áo tím vừa rồi nhìn trên đài, mở miệng nói ra.
Trên mặt người trẻ tuổi nọ hiện ra một vẻ ảo não, cực kì khó hiểu với công phu kì quái nàng đột nhiên sử xuất, quay đầu hỏi đạo cô trung niên:
- Cô cô, võ công của nữ tử kia rốt cuộc là gì vậy?
Đạo cô trung niên trầm ngâm một lát, nói:
- Nàng học võ công hỗn tạp, vừa rồi chủ yếu sử dụng võ công nhất mạch Liễu thị, hơn hai mươi năm trước, Liễu Kình dựa vào đấy mà độc bộ giang hồ, liên tiếp đánh bại hai vị Tông Sư thành danh đã lâu, chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ được chốn võ lâm công nhận. Nữ tử này mặc dù cũng dùng võ công xuất phát từ Liễu thị, nhưng nội lực quá yếu, kém xa Liễu Kình. Còn một chiêu khiến ngươi thua vừa rồi, không nhìn ra được là gì...
- Liễu Kình là ai?
Người trẻ tuổi nghe vậy thì sửng sốt, khi cô cô nói cái tên này, hắn có thể nhận ra sự kiêng kị không nói nên lời trong giọng nàng, nhưng dạng cao thủ này, vì sao hắn chưa bao giờ nghe nói.
- Lúc hắn biệt tích trong giang hồ, ngươi còn chưa được sinh ra đâu.
Đạo cô kia nói một câu, ánh mắt chuyển dời đến lên đài, không lên tiếng nữa.
Một bên khác, vị lão giả lôi thôi kia nhìn thiếu nữ trên đài, cũng vẻ mặt ngờ vực.
- Liễu thị nhất mạch, nàng và Liễu Kình có quan hệ gì?
Lúc nhìn thoáng qua khán đài, hai mắt lão lập tức trợn to:
- Nhất Kiếm Xuyên Vân! Kỹ thành danh của Dương Vạn Lý lão gia hỏa kia, sao lại thế!
- Dương Liễu Thanh, Dương Vạn Lý...
Lão giả lôi thôi lầm bầm hai cái tên trong miệng, nhìn về phía đài, ánh mắt xảy ra một ít biến hóa,
- Chẳng lẽ cô bé là...
.....
Dương Liễu Thanh xuống đài, đi đến trước mặt Liễu nhị tiểu thư, cúi đầu nói:
- Sư phụ, xin lỗi, ta đã thua.
Lý Dịch khoát tay, nói:
- Được rồi, đánh bại được cả cao thủ thứ hai mươi ba trên Thiên Bảng, thua không sao cả, sư phụ ngươi cũng không phải chưa từng thua, tỷ thí xong thì xuống dưới nhìn cho thật kỹ đi.
Dương Liễu Thanh rốt cuộc vẫn thua vào ván thứ ba, cao thủ tiến vào hai mươi vị trí đầu tiên của Thiên bảng đánh bại nàng rất dễ dàng, nàng và cao thủ chân chính trên Thiên bảng vẫn chênh lệch không nhỏ.
Liễu nhị tiểu thư phiết hắn một cái, không nói gì thêm.
Trận tỷ thí sau xảy ra rất nhiều việc ngoài ý muốn.
Ví như một cao thủ nào đó trong hai mươi vị trí đầu của Thiên bảng, bị đánh bại bởi một tân nhân khó khăn lắm đứng vào bảng danh sách, đến thời khắc này sẽ không ai tiếp tục ẩn giấu thực lực, mỗi một cuộc tỷ thí hoặc nhanh hoặc chậm đều có một người bị đào thải, cho đến một vị cao thủ nào đó nào đó thuộc mười vị trí đầu quét ngang cac cao thủ, không còn ai dễ dàng lên sân khấu nữa.
Người trên đài hô hai tiếng, thấy vẫn chưa có ai lên sân khấu, Liễu nhị tiểu thư tiến về trước một bước, lại bị Lý Dịch kéo về.
- Gấp cái gì, đạo cô kia còn chưa lên, giờ vẫn còn quá sớm.
Lý Dịch nhìn xung quanh, hỏi:
- Nhị thúc công đâu, đừng nói ngủ quên rồi chứ, cần sai người đi gọi không?
Hắn vừa dứt lời, bên tai đã truyền đến một tiếng vang nhỏ, rõ ràng tiếng có người lên đài. Lý Dịch quay đầu, thấy đạo cô kia đứng trên đài, cầm cây phất trần trong tay. Giữa sân yên tĩnh trong một cái chớp mắt, sau đó lập tức trở nên ồn ào cả lên.
- Ta biết nàng, lúc ở Khánh An phủ, đạo cô này một chiêu đã đánh bại cao thủ Thiên bảng xếp hạng thứ mười một, mặc dù thứ mười một Thiên bảng khi ấy không so được như bây giờ, nhưng vẫn phải nói, đạo cô này tuyệt đối là có thực lực kinh khủng.
- Rồi sao, Phùng tiền bối đứng thứ tám Thiên bảng mà, đánh bại thứ hạng mười một Thiên bảng lúc ấy có khó lắm đâu.
- Ai, các ngươi không thấy tận mắt tình hình hôm đó, tóm lại lần này, Phùng đại hiệp nguy hiểm rồi.
.....
.....
Nam tử trên đài nọ không bị phía dưới quấy nhiễu, hơi ôm quyền, nói:
- Phùng Lãng, xin chỉ giáo.
- Ra tay đi.
Đạo cô kia cũng không có ý giới thiệu mình, thản nhiên nói.
Nam tử tên Phùng Lãng hơi nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh trở lại rất nhanh, ôm kiếm nói:
- Đa tạ!
Vừa dứt lời, kiếm quang đã lóe lên.
Đạo cô trung niên vung tay, phất trần quấn quanh một tay đang giơ lên của nam tử, một khắc sau, kiếm của hắn liền bay ra ngoài, một cái chớp mắt, tức thì bay ra ngoài.
Phùng Lãng rơi xuống đài, lùi mấy bước mới dứt bỏ đi được sức mạnh khổng lồ ấy, ngẩng phắt đầu lên, ngưng trọng nhìn lên trên.
- Tông Sư?
- Tông Sư...
Đám người xem chiến phía dưới đột nhiên lặng như tờ.
Vốn tưởng rằng trên Thiên bảng chỉ có một vị Tông Sư, nếu vị Liễu nữ hiệp cho tới nay đều không xuất thủ ấy muốn tranh giành vị trí minh chủ này, chắc chắn không ai có thể tranh nổi, nhưng hôm nay nàng còn chưa xuất thủ đã có một vị Tông Sư khác xuất hiện, vậy bọn hắn còn chơi gì nữa...
Khiến Phùng Lãng đứng thứ tám Thiên bảng không có cả sức đánh trả, đây không phải Tông Sư thì là cái gì? Phải biết rằng, lúc trước hắn khiêu chiến Liễu nhị tiểu thư chống được tròn năm mươi chiêu mới thua...
Bên cạnh hai nam tử mặc áo tím, người trẻ tuổi kia nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng trào phúng.
Liễu nhị tiểu thư thì vẫn bình tĩnh, bàn tay trong ống tay áo lại siết thành nấm đấm.
Như Nghi chậm rãi đứng lên, Lý Dịch kéo tay nàng.
Hắn cũng đứng lên, quay đầu nhìn Như Nghi, nói:
- Thả...mời nhị nhúc công đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương