Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 580 : Tranh đoạt vị trí minh chủ

- Các lộ anh hùng, các vị hảo hán, Lữ mỗ bất tài, hôm nay được các vị giá lâm tới nơi đây, Lữ mỗ cảm giác vinh hạnh sâu sắc….. Lý Dịch và Như Nghi ngồi dưới khán đài, lúc này vẫn còn một chút thời gian trước khi khai mạc đại hội anh hùng. Lữ Lạc đi lên đài, giọng nói được rót thêm nội lực cho nên thanh âm vang vọng bên tai mọi người. Không thể không nói, võ lâm cao thủ thật sự rất lợi hại, hoàn toàn không cần micro và loa, âm thanh 3D sống động không góc chết, nội lực mới là thứ công nghệ đen không gì không làm được. Làm ban tổ chức cho đại hội anh hùng lần này, Liễu nhị tiểu thư khó được hào phóng một lần, sân do Liễu Minh cung cấp, nhân viên hậu đài cũng là thành viên của Liễu Minh, cao thủ từ Thiên bảng trở lên còn được cung cấp trái cây đồ ăn miễn phí. Đương nhiên, vô luận sân bãi hay lều trại, thậm chí thẻ bài bên hông bọn họ, chén đĩa đựng trái cây, mọi thứ đều có ký hiệu của Liễu Minh. Lần đại hội này, Liễu Minh quả thực đã khiến tất cả anh hùng trong thiên hạ nhớ tới mình, chính thức đi vào tầm mắt của mọi người. Trong Liễu Minh, thần bí nhất đương nhiên là Như Nghi. Tuy rằng thường ngày nàng ấy không xuất hiện nhiều trước mặt mọi người, nhưng thực lực cấp Tông Sư nằm tại đó, chính là liều thuốc an thần cho mọi người, cũng là một trong yếu tố quan trọng hấp dẫn vô số cao thủ tham gia vào tổ chức. Cơ hội để Liễu nhị tiểu thư lộ diện thì nhiều hơn một chút, nàng ta cả ngày đều mang theo một đội quân tóc dài đi cày bảng, tự tay dạy dỗ ra một nhóm nữ anh hùng, nữ hiệp khách cân quắc không nhường tu mi. Còn về quản lý chỉnh thể hoặc việc cần xuất đầu lộ diện thì đều giao cho Lữ Lạc. Ngay cả bản thân Lý Dịch cũng không dự đoán được, tên hán tử mà mình vô tình cứu được ở Khánh An phủ lại cũng là một vị võ lâm cao thủ, không những thế còn có một ít danh tiếng trong chốn võ lâm. Sau khi thương thế lành hẳn, Lữ Lạc bằng vào thực lực của bản thân đã dễ dàng có thể tiến vào nhóm đầu của Thiên bảng. Mấy ngày gần đây hắn quản lý tổ chức Liễu Minh to lớn cùng với công việc bên phía hào hiệp bảng cho nên liên tục xuất hiện trước mặt mọi người, hiện tại ở trong lòng những người võ lâm đã có được lực tin phục rất lớn. Bây giờ hắn phụ trách về mảng này, xem như hoàn toàn tách khỏi Câu Lan. Ý nghĩa tồn tại của Liễu Minh cũng không chỉ sắp xếp hào hiệp bảng. Các cao thủ hàng đầu của Thiên bảng rất khó chiêu mộ được, nhưng mà toàn bộ Thiên bảng, hết mười vị trí đã là thành viên Liễu Minh. Lại thêm danh tiếng của Tông Sư, bây giờ Liễu Minh ở trong võ lâm nghiễm nhiên đã trở thành một loại chấn nhiếp. Lữ Lạc còn đứng trên đài, nhìn mọi người cười nói: - Hôm nay, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đều đã tề tựu lại đây, đây chính là việc trọng đại của võ lâm mấy trăm năm qua. Võ lâm tuy lớn, nhưng mấy chục năm, trăm năm tới nay lại vẫn phân chia năm bè bảy mảng, hỗn loạn không ngừng nghỉ, khó có thể ngưng tụ. Hôm nay đáp ứng yêu cầu của đông đảo đồng đạo võ lâm, đặc biệt tổ chức đại hội anh hùng tại đây, chính là để đề cử ra một vị minh chủ võ lâm…. Nếu luận võ không phải chém giết, trên danh nghĩa vẫn là hữu nghị thứ nhất, trận đấu thứ hai, như vậy thì tất nhiên không thể vừa mới mở màn đã chơi lớn được, cũng nên làm đủ màn dạo đầu. Lần lựa chọn minh chủ này cũng không phải tâm huyết dâng trào xem ai võ công mạnh nhất, mọi người gọi một tiếng minh chủ cũng không phải chỉ nói chơi. Làm Minh Chủ, phải vì toàn bộ võ lâm mà mưu cầu phúc lợi, trợ chính trừ tà, quan tâm sinh hoạt lúc về già của các lão hiệp không có người thân, đả kích thế lực hắc ám trong võ lâm, dẫn mọi người sải bước chạy về phía chủ nghĩa xã hội…. Lữ Lạc vừa dứt lời, phía dưới lập tức có người lên tiếng. - Còn tuyển chọn cái gì nữa, ta thấy Lữ đại hiệp rất thích hợp, không bằng ngươi đảm nhiệm vị trí minh chủ luôn đi! - Ta cảm thấy Trần tiền bối mới là người có tư cách nhất! - Theo ta thì vị trí minh chủ này, nên tuyển một trong hai vị Liễu nữ hiệp, các ngươi nói có đúng hay không! … .... - Mọi người an tĩnh, an tĩnh nào.... Nhìn thấy dưới đài bắt đầu ầm ĩ, Lữ Lạc giơ tay làm động tác ép xuống, nói: - Đã là minh chủ võ lâm thì tất nhiên phải có võ công có thể phục chúng, nếu không thì đại hội anh hùng này cũng không còn ý nghĩa gì. Cuộc so tài hôm nay, mọi người lấy luận bàn tài nghệ là chính, điểm đến là dừng... Lữ Lạc đi xuống đài, nói: - Thời gian sắp đến rồi, Lữ mỗ không nhiều lời nữa, trên Thiên bảng, có vị anh hùng nào nguyện ý làm người thứ nhất lên sân khấu không? - Để ta! Vừa dứt lời thì một bóng người đã lập tức bay lên đài cao, phát ra một tiếng “Rầm” trầm đục. Một tên hán tử cõng sau lưng một thanh cự đao, hắn cởi thanh trường đao xuống cầm trên tay, cười nói: - Thiên bảng xếp hạng 39, Nhạc Cương, vị anh hùng nào nguyện ý đánh với mỗ một trận? - Đàm mỗ bất tài, xin được lĩnh giáo Nhạc huynh! Một vị trẻ tuổi mang áo bào xanh, ăn mặc như sĩ tử lên tiếng. Mũi chân hắn chạm nhẹ mặt đất một cái, cả người nhẹ nhàng tung bay lên lôi đài, hai tay ôm kiếm, thi lễ với hán tử kia. - Đắc tội! Hai người chào hỏi nhau xong, người tuổi trẻ kia cười cười, trường kiếm ra khỏi vỏ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một mảnh ảnh kiếm. - Ta tới đây! Đại hán hét lớn một tiếng, cự đao cồng kềnh thế mà lại được hắn vung ra tàn ảnh, thẳng tiến không lùi, thế không thể đỡ, như muốn một đao phá vỡ ảnh kiếm kia..... Tiếng hò reo, cổ vũ phía dưới không ngừng, mặc dù mấy tháng nay bọn họ đã nhìn không ít những trận giao đấu còn mạo hiểm kích thích hơn thế này nhưng mà lúc này lại có ý nghĩa phi phàm, đây là tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm! Trong chốn giang hồ mấy chục năm, gần trăm năm đều không có được một vị minh chủ, hôm nay từng trận giao đấu, chắc chắn sẽ được người ghi khắc! - Cao thủ như vậy mà chỉ mới xếp hạng 39 thôi ư…. Lý Dịch ngồi dưới đài xem có chút ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Như Nghi rồi lại nhìn Liễu nhị tiểu thư, trong lòng lại có nhận thức mới về thực lực của các nàng. Lữ Lạc ngồi bên cạnh nhỏ giọng giải thích: - Bây giờ hào hiệp bảng mới chân chính bao quát toàn bộ giang hồ, bảng xếp hạng lúc trước ở Khánh An phủ không thể sánh bằng. Một chỗ khác trên khán đài, đạo cô trung niên đứng khoanh tay, sau lưng nàng ta là hai nam tử mặc áo tím đang đứng thẳng người, bên cạnh còn có một vị công tử trẻ tuổi, ánh mắt bọn họ mang theo chút khinh thường khi nhìn về lôi đài. Cảm nhận được ở đây truyền đến từng đợt khí tức mạnh mẽ, trong mắt đạo cô trung niên xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, nàng ta hơi hơi quay đầu nhìn về một hướng nào đó, nữ tử kia đang nói cái gì đó với người trẻ tuổi gọi là Lý Dịch bên cạnh mình. Sau một lát, nàng ta dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng phất trần trong tay lại nắm chặt hơn chút. Đột nhiên, giống như cảm nhận thấy gì đó, đạo cô trung niên ngẩng đầu nhìn về một chỗ phía đối diện, chỉ thấy đám đông đang hò reo ồn ào, tất cả mọi người đều đang hồi hộp nhìn cuộc so tài trên đài, nàng ta lại nhìn vài lần nữa mới thu hồi ánh mắt lại. Lúc này, sau lưng đám đông ồn ào, Từ Lão Quái cắn mạnh một miếng đùi gà cầm trong tay, trên mặt hắn lộ ra vẻ buồn bực đến cực điểm. - Tên đạo cô chết tiệt! Hắn vứt xương gà sang một bên, oán hận nói. … ... Trận tranh đoạt vị trí minh chủ lần này, đối với rất nhiều người mà nói, bọn họ tới đây cũng chỉ trọng ở tham dự thôi. Rốt cuộc những người xếp hạng cuối Thiên bảng khó có khả năng thắng được trong cuộc cạnh tranh rất nhiều người như thế này. Nhưng lôi đài này với bọn hắn mà nói, lại là một cơ hội, một cơ hội để được luận võ với các cao thủ ngang tầm cảnh giới, một cơ hội để được nổi danh. Ở đây đều là các cao thủ có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, chung quanh có người chuyên ghi chép quá trình giao đấu, sau khi tỷ thí kết thúc thì những trận đấu này sẽ được miêu tả bằng chữ viết, lan truyền rộng rãi ra bên ngoài, từ đó tên tuổi của bọn họ cũng sẽ được nhiều người biết đến hơn. Cao thủ quyết đấu, lệch một ly, trật ngàn dặm, tên hán tử cõng trường đao kia đã nhanh chóng bị kiếm thuật cao siêu của người trẻ tuổi cho rơi đài, mà người trẻ tuổi kia cũng không có kiên trì được bao lâu cũng đã bị người khác thay thế. Cao thủ chân chính hiểu được bảo tồn thực lực, bởi vậy những người ở hàng phía trước Thiên bảng đều sẽ không ra tay sớm. Những người đang tỷ thí trên lôi đài thì phần lớn số thứ tự đều xếp ở phía sau, vì thế cũng sẽ không xuất hiện tình huống người nào đó vừa tiến lên đã bị trực tiếp cho rơi đài. Ngắn ngủi nửa canh giờ, Lý Dịch cảm thấy mình mở mang tầm mắt rất nhiều. Các loại chiêu số thần kỳ, binh khí tầng tầng lớp lớp, tuy hắn chỉ có thể coi như nửa cái người trong nghề nhưng cũng có thể nhìn ra được, có vài cuộc tỷ thí quả thật rất xuất sắc, còn kích thích hơn nhiều so với xem kịch ở Câu Lan. Tỷ thí càng về sau, thực lực người ra tay cũng càng mạnh, đến khi rốt cuộc có cao thủ nằm trong ba mươi vị trí đầu của Thiên Bảng lên đài, Lý Dịch nhìn thấy Dương Liễu Thanh từ phía sau Liễu nhị tiểu thư đi ra, nhẹ nhàng bay lên đài. Nàng nhìn xem nam tử mặc áo tím đối diện, nói: - Dương Liễu Thanh, xin chỉ giáo.