Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 529 : Thêm cây đuốc nữa!

Trên Thần Lộ điện, loli ngạo kiều xé một miếng thịt gà nhỏ ra, lúc đang đòi nhét vào miệng Lý Dịch thì Lý Hiên sải chân bước tới, sắc mặt trông không tốt lắm. - Tình hình trong triều thế nào rồi? Lý Dịch nhìn hắn hỏi. Lý Hiên không kỳ quái vì sao Lý Dịch ở đây, giận dữ nói: - Trì hoãn tuổi gả cưới của nữ tử đến mười sáu tuổi, khuyến khích nữ tử đến tuổi sinh nhiều con, thúc giục thái y viện hoàn thiện phương pháp đỡ đẻ, bồi dưỡng nhân viên đỡ đẻ có kĩ năng chuyên nghiệp... Các quyết định này đã được ban hành, không lâu nữa sẽ thi hành. Lý Dịch thầm nghĩ, cứ thế này thì mượn gió đông để mở một hội sở ở cữ, chẳng phải sẽ lại kiếm lời lớn sao? Nhưng những chuyện Lý Hiên vừa nói cũng là việc công chúa điện hạ muốn làm, không có lý do để triều đình chứng thực chính sách, Lý Hiên vẫn có vẻ mặt thế này, Lý Dịch ngẫm lại, nhìn hắn hỏi: - Công chúa bị cấm túc... Lý Hiên tức giận nói: - Tạm thời không ai nhắc tới, sợ là đến khi đoạn phong ba này qua rồi, họ vẫn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chuyện này có thể thành công, công chúa điện hạ đương nhiên giành công lớn, chung quy nàng thiếu chút nữa chém chết Hàn địa nho trên triều đình cũng vì việc này, giải quyết đại sự liên quan đến dân sinh xã tắc xong lại cứ nắm chặt điểm này không thả, cũng hơi có vẻ qua cầu rút ván. Có điều ngẫm lại việc này cũng xem như bình thường, dù sao trưởng công chúa điện hạ là người đầu tiên cầm đao chém người trên Kim điện, xưa nay chưa từng có không nói, có lẽ sau này cũng không còn ai “noi theo” nữa, nếu không nghiêm trị, nếu sau này có người bắt chước, bách quan trên triều đình còn không phải treo đầu dưới lưng quần sao? - Đã nói như vậy thì chỉ đành... cho họ thêm một cây đuốc nữa. Lý Dịch ngăn hành động nhét mông gà vào miệng hắn của loli ngạo kiều, trong lòng nghĩ vậy. - Ngươi nói, chuyện này làm sao đây? Lý Hiên đặt mông ngồi xuống, nhìn Lý Dịch. Vẻ mặt của Lý Minh Châu không có gì thay đổi, ánh mắt lại cũng nhìn hắn. Làm kinh đô tam hại ------ tam kiệt, trong kinh đô tam kiệt, người âm hiểm xảo trá nhất ------ đa mưu túc trí nhất, Lý Dịch suy nghĩ một chút, nhìn Lý Minh Châu nghiêm túc nói: - Hay là, lần sau mang bát cơm chiên trứng đến cho ngươi? ...... ...... Hai ngày này kinh đô có phần không yên ổn, Lưu huyện lệnh mới thăng chức lên làm Kinh thành lệnh không lâu càng là bó tay toàn tập. Vừa rồi lại có nha dịch trình báo, phía đông kinh thành có hai thông gia vì hôn sự của nữ nhi mà ra tay đánh nhau, náo lên công đường. Bắt đầu từ hôm qua, đây đã là vụ án thông gia bất hòa thứ năm. Nguyên nhân gây ra án kiện hất trí đến lạ thường, nhà gái lấy tuổi nữ nhi quá nhỏ làm lý do, nói là chờ thêm hai ba năm nữa rồi thành hôn, nhà trai tự nhiên không chịu, hạ cả sính lễ rồi, chỉ đợi tân nương vào cửa nữa thôi, trì hoãn hai ba năm rồi mới thành thân, đây quả là lớn chuyện, nếu bị truyền đi, bọn họ nên giấu mặt mũi vào đâu? Nhà gái cũng có lý do chính đáng, triều đình đã nói nữ tử mới mười ba tuổi mà sinh con, mười có ba đều không sống được, nữ nhi nhà ta năm nay mới mười ba, các ngươi muốn nhà ta gả nữ nhi qua, vậy là bảo nữ nhi ta đi chết đúng không? Nói thế nào cũng là cục thịt rơi từ trên người mình xuống, nếu ai muốn hại nó, xem lão nương có cào chết hắn không! Lưu huyện lệnh sờ sờ dấu móng tay trên cổ, đau đến hít sâu liên tục. Hôm qua hai nhà đánh nhau trên công đường, hắn đi lên khuyên nhủ, không cẩn thận bị người đàn bà chanh chua kia cào một phát, buổi tối lúc đang thân mật với nương tử thfi phải giải thích nửa ngày, cũng chẳng biết tại sao, nương tử từ trước đến nay luôn thông tình đạt lý, hai ngày này lại tính khí hết sức nóng nảy, không chỉ không tin mà còn vu hãm nói đây là chứng cứ mình ra ngoài tìm hoa vấn liễu. Rơi vào đường cùng, Lưu huyện lệnh chỉ đành tự cạo mình một đường để chứng minh trong sạch ------ đến bây giờ vẫn còn rát đây. Hắn lại bắt đầu hoài niệm những ngày Lưu Nhất Thủ còn ở đây, loại chuyện nhỏ nhặt này đầu cần đến phiên hắn xuất thủ? - Triều đình sắp ban bố luật pháp, kể từ đó, nữ tử Cảnh quốc ta sau mười sáu tuổi mới được xuất giá, kẻ nào không tuân theo, thậm chí cãi lại triều đình, chống lại luật pháp.... Dân chúng bình thường đứng đó nghe hù dọa, nghe xong, nhà trai xám xịt rời đi, nhà gái ngược lại vui vẻ ra mặt, hô to thanh thiên đại lão gia, khiến trong lòng Lưu huyện lệnh nhận được chút an ủi. Hắn thở dài một hơi, nói về đại nghĩa, mặc dù hành động này của triều đình rất có lòng, nhưng phiền phức chân chính sợ là mới chính thức bắt đầu. Trì hoãn ngày thành hôn sớm nhất của nữ tử đến mười sáu tuổi, cũng đồng nghĩa các gia đình nghèo khổ cũng phải nuôi nữ nhi đến mười sáu tuổi. Đối với họ, đây không thể nghi ngờ gì chính là gia tăng rất nhiều gánh nặng, trong số bách tính tầng dưới chót, có bao nhiêu người xem nữ nhi như một con người chân chính, triều đình vẫn còn có thiếu sót! Không chỉ vậy, trừ dân tình không an ổn ra, trong hai ngày này kinh đô cũng có một số phương diện bắt đầu trở nên khác lạ. Sau loạn tượng, dường như còn có một bàn tay vô hình thúc đẩy, khiến lòng người kinh sợ, người trong kinh đô mất tích, mấy chục thôn xóm ngoài thành nào đó có sự dị thường, Thánh hậu nương nương thần bí... Trở lại hậu đường, Lưu huyện lệnh dạo bước trong nội đường gần nửa canh giờ, đã chủ động quấn quýt tiểu thiếp rồi mà nàng cũng không có phản ứng, suy nghĩ một lát, nâng bút viết xuống một tờ bản tấu. ...... - Chuyện Thánh hậu nương nương lại hiển linh vào vài ngày trước đó đã truyền bá rộng rãi giữa các tín đồ, khiến họ càng thêm thành kính... Tại một khoảnh sân nhỏ tầm thường ngoài kinh thành m, trên mặt nam tử mặc áo tím có vẻ kích động mơ hồ, nói với đạo cô trung niên: - Trong hai ngày này, giáo chúng ta lại tăng hơn trăm tín đồ, lần này xem ra, hưng thịnh của Thánh giáo đã nằm trong tầm tay! - Rất tốt. Đạo cô trung niên gật đầu, nói: - Nhưng cũng không thể phô trương quá mức, noi này là kinh đô, nhỡ đâu bị triều đình Cảnh quốc cảnh giác sẽ có vô số phiền phức đếm không hết. - Thuộc hạ hiểu rõ. Nam tử mặc áo tím khom người nói một câu, nghĩ đến một chuyện nào đó, lại nói: - Khởi bẩm nương nương, thuộc hạ phát hiện một đệ tử mới nhập giáo gần đây, năng lực cực kỳ xuất chúng, việc tăng hơn trăm tín đồ có đến một nửa là công lao của hắn, hắn cũng là người chứng kiến Thánh hậu nương nương hiển linh lần thứ hai, thuộc hạ muốn đề bạt hắn làm hoàng y sứ giả, không biết ý nương nương thế nào? - Việc nhỏ thế này, ngươi tự làm chủ đi... Tiếp tục chú ý đại hội anh hùng. Đạo cô trung niên nói một câu, chợt lóe lên rồi biến mất, nam tử mặc áo tím khom người nói: - Cung tiễn nương nương! ..... ..... - Ta cùng nàng... cùng sinh với nàng, cùng chiếu với nàng, chết chung huyệt... Ngự sử trẻ tuổi tên Vạn Húc ngân nga điệu hát dân gian mới học được từ Câu Lan viện, vào nhà, thấy nương tử nhà mình quần áo ngay ngắn, đang định ra ngoài với nha hoàn thì biến sắc, vội nói: - Ai nha, nương tử à, nàng cũng không thể làm càn theo những người đó chứ, việ của công chúa điện hạ chúng ta không xen vào... Nữ tử đối diện khoát tay nói: - Không đi, hôm nay Như Ý phường sản xuất loại nước hoa mới, ta đi xem một chút. Vạn Húc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đi khuyên ngăn giúp công chúa thì được, đi Như Ý phường mua nước hoa, vậy cứ mua... Hắn trợn to mắt, - Lại có nước hoa mới? Trên mặt ngự sử tuổi trẻ lộ ra vẻ đau thương, tháng này mới vừa phát bổng lộc xuống mà! - Ai, thôi bỏ đi, mua thì mua, chỉ cần nàng không dính vào chuyện đó là được, dù sao mình cũng thích ngửi mùi đó. Hắn chỉ có thể an ủi như vậy trong lòng, mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, - Vậy... Nương tử đi sớm về sớm. - Nàng, cứ như vậy đi... lại không, không ngày gặp lại? Ngự sử trẻ tuổi ngân nga điệu hát dân gian, thương tiếc cho bổng lộc sắp toi của mình. - Câu Lan lại có kịch mới sao? Nữ tử kia lại không rời đi, nhìn hắn hỏi. - A? À, đúng vậy! Vạn Húc quay đầu lại, gật đầu nói. - Tên là gì? Lúc nữ tử sắp trèo lên xe ngựa thì hỏi thêm một câu. Vạn Húc ngẫm lại, nói: - Hình như là, là... “Khổng Tước Đông Nam Phi”. - Ừm, “Khổng Tước Đông Nam Phi” Vạn Húc gật đầu, vô cùng khẳng định nói.