Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 524 : Từng bước dụ dỗ

Nữ tử thời đại này khuyết thiếu giáo dục trên phương diện nào đó cũng không có gì kỳ quái. Trên thực tế, cho dù trăm ngàn năm sau thì phương diện này đối với trẻ nhỏ mà nói vẫn cứ là cấm kỵ không dễ dàng chạm tới. Lý Dịch chỉ là nói cho tiểu công chúa rằng đây là việc mà mỗi cuộc đời nữ trẻ nhỏ đều phải trải qua, cũng sẽ không gây chết người, chỉ là hắn không có nói kỹ càng tỉ mỉ cho nàng. Lý Dịch không có ý tưởng phổ cập giáo dục cho hài đồng Cảnh Quốc ở phương diện này, phải biết rằng ở thế kỷ 21 đây cũng là một vấn đề khiến mọi người tranh luận không ngừng. Muốn ở thời kì này phổ cập kiến thức đó ------ trừ phi ngươi muốn trở thành địch nhân của toàn thế giới. Ngay cả công chúa điện hạ hiệu triệu tuổi kết hôn của cô gái chậm lại ba năm, cũng gặp phải vô số phản đối của những người bảo thủ, vậy trẻ nhỏ được sinh ra kiểu gì? Sợ là những người bảo thủ đó chết đi rồi ván quan tài cũng chẳng thể áp được sự bảo thủ đó. Nhưng mà, đã xảy ra chuyện như vậy, tiểu công chúa này không thể không hồi cung, cũng giúp Lý Dịch thở dài nhẹ nhõm. Rốt cuộc có thể thoát khỏi tiểu ma nữ, tạm thời sống yên ổn mấy ngày, có thời gian đi qua tâm một ít chuyện khác. Phát minh nội y của đại cô nương hình như đã phát triển không ít, đáng tiếc nàng không cho hắn xem, lúc mặc không cho xem cởi ra cũng không cho xem. Lý Dịch đi hai lần, ngay cả cửa phòng cũng không vào được. Đụng phải công nhân còn muốn lớn hơn ông chủ, cũng không biết khiếp trước Lý Dịch tạo nghiệp gì. Không cho xem thì không cho xem đi, dù sao cọc sinh ý này hắn cũng không có tính toán lộ mặt, đường đường là Bá Tước lại đi bán nội y phụ nữ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Lý Dịch hắn sau này cũng không cần lăn lộn ở kinh thành nữa. Về phần Câu Lan hết thảy đều rất thuận lợi, Tôn lão đầu giống như tỏa ra hào quang của tuổi xuân, tràn ngập nhiệt tình, cản cũng chẳng cản nổi. Lý Dịch nhìn cũng sợ, nếu vạn nhất ông ta mệt mỏi quá độ rồi xảy ra chuyện không hay------ Ai sẽ phát triển Câu Lan tiếp? Uyển Nhược Khanh hiện tại đang điều dưỡng thân thể, đây là yêu cầu của Lý Dịch. Mỗi ngày, nhiệm vụ chính của Tiểu Châu chính là chăm sóc nàng, không cho nàng ở Câu Lan vượt quá nửa canh giờ, chỉ cần tham dự một ít quyết sách quan trọng là được. Mặc dù là ở kinh thành, hai người Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc cũng coi như là tiểu phú bà, là nguyên lão còn tồn tại, tiền chia hoa hồng mỗi tháng đủ cho một gia đình bình thường sống cả đời. Nhưng hai người thật ra một chút cũng không để ý, vẫn như cũ ở lại tiểu viện này. Lý Dịch mua những khu đất xung quanh cho các nàng. Tất cả đều bị Tằng Túy Mặc biến thành xưởng, mà những nữ công nhân bên trong cũng đến từ Câu Lan, hiểu nguồn ngọn, ý thức bảo mật vô cùng lớn. Hai cô gái còn cường tráng hơn cả đứng ở cửa, Đại lão bản vào trong cũng không thể liếc mắt nhìn qua. Giờ phút này quay đầu nhìn lại, tư tưởng lúc trước của hắn, hiện tại đã thực hiện được hơn phân nửa, yêu cầu tiếp theo, chỉ là thời gian mà thôi. ...... ...... Hôm nay muốn tiến cung cùng Lưu Tế Dân thương lượng một chút về vấn đề thành lập viện y học. Công chúa điện hạ ở tuyến đầu chiến đấu hăng hái trong việc giải cứu cô gái, làm nam nhân sau lưng nàng, đương nhiên không thể kéo chân sau, Lý Dịch muốn đem hệ thống lý luận liên quan tới khoa phụ sản dạy cho Lưu Tế Dân. Đương nhiên, bởi vì thiếu những thiết bị của đời sau, thứ hắn muốn dạy cho thời kì này cũng không nhiều lắm, chủ yếu là phương diện đỡ đẻ và tiêu độc sát trùng. Còn có một chuyện quan trọng, buổi sáng khi ra cửa, Nhị thúc bắt hắn phải mang gà luộc từ trong cung ra. Tư tưởng của lão nhân gia luôn tùy hứng như vậy, Thiện Thực Cục là phòng bếp tư nhân hoàng gia, là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện lấy đồ ăn từ nơi đó? Hiện tại thời gian còn sớm, làm sớm sẽ nguội, chờ một lúc nữa rời đi rồi tình. Sau một lát, Thái y thự, Lưu Tế Dân cùng một đám thái y nghênh đón ngay từ cửa, mặt đầy tươi cười nói: - Lý đại nhân, chúng ta chờ đợi cũng đã lâu...... Tấn vương Lý Hàn mấy ngày nay quá thực rất thoải mái, không biết đã bao lâu rồi không học, bây giờ mỗi ngày chỉ đọc vài tờ sách, những thời gian khác muốn chơi như nào thì chơi như thế. Lần trước không nhịn được mà chỉ ra cho phụ hoàng cùng các đại thần vấn đề mà họ không phát hiện ra. Liền nhận được rất nhiều khen thưởng. Tuy rằng những khen thưởng đó đều nằm trong tay mẫu phi, nhưng mẫu phi có nói qua, chờ sau này hắn lớn lên sẽ giao nguyên vẹn lại cho hắn. Tất cả đều ổn, chính là có điểm hâm mộ Vĩnh Ninh cùng Thọ Ninh hoàng tỷ, có thể đi chơi bên ngoài hoàng cung. Lần trước hắn dùng một viên trân châu đổi lấy mấy quyển truyện tranh, gậy khỉ từ chỗ Thọ Ninh hoàng tỷ. Những cái đó còn hấp dẫn hơn cả lần trước hắn không cẩn thật thấy ở một bức tường trong động có tiểu nhân không mặc quần áo đánh nhau. Mấy quyển truyện tranh kia hắn đã xem xong rồi, năm viên chân trâu để xem bốn ngày hoặc bốn viên chân trâu xen ba ngày, tên Lý Mặc kia cư nhiên lại chọn cái sau, thật là cười chết người, tiên sinh nếu biết được, không mắng hắn mới là lạ, học toán suông. Lúc nào đó hắn nếu cũng có thể xuất cung thì hay rồi, Thọ Ninh hoàng tỷ kể rất nhiều chỗ chơi vui, hắn đều chưa từng được chơi...... - Tấn Vương điện hạ, quyển sách kia xem xong rồi sao? Một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ phía sau, cơ thể Tấn Vương run lên một cái, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh đứng phía sau, lắp bắp nói: - Tiên, tiên sinh......, còn có vài tờ chưa đọc. - Ừm, chậm rãi xem, không cần nóng vội. Lý Dịch gật đầu, không thể không thừa nhận, trên thế giới này vẫn có thiên tài, Tấn Vương nói còn có vài tờ chưa đọc, đã chứng minh rằng tất cả những kiến thức phía trước nó đều hiểu, mới qua có mấy ngày, cái tốc độ này quả thực rất khủng bố. Lý Hàn ngơ ngẩn gật đầu, có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Tiên sinh hôm nay ------ tự nhiên hiền lành như vậy? Lý Dịch nhìn hắn hỏi: - Bệ hạ cho phép các hoàng tử sau này học tập ở Viện Toán Học, người đã biết chưa? Tấn Vương gật đầu. - Cùng bọn họ học phép trừ dưới 10 nhé? Lý Dịch lại hỏi. Tấn Vương lại lần nữa gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu. Phép trừ những con số dưới 10 từ mấy tháng trước hắn đã không động rồi, ấu trĩ, trong mắt hắn, những người chưa làm được phép trừ dưới 10 càng ấu trĩ...... - Vậy để người dạy bọn họ thì sao? Lý Dịch từng bước dụ dỗ. - Dạy... Dạy ai? Có lẽ do hôm nay tiên sinh ngoài ý muốn ôn hòa, Tấn Vương hỏi lại một câu. Lý Dịch nhìn hắn nói: - Học sinh mới của Viện Toán Học. Tấn Vương sửng sốt một chút, sau đó liên tục lắc đầu: - Không được, ta không được, ta làm sao có thể dạy người khác được! Cái này quá khó khăn! Tuy rằng Tấn Vương còn chỉ là một trẻ nhỏ mười tuổi, nhưng lấy trình độ của hắn, đi dạy những tân học sinh chưa từng tiếp xúc với toán học, không có bất luận vấn đề gì. - Khó sao? Lý Dịch nhìn hắn hỏi: - So với việc người nghiên cứu sách, cái nào khó hơn? - Dạy người khác khó...... Tấn Vương do dự nói. - Khó như thế nào? Đối với tiểu mập mạp này, Lý Dịch không có khả năng từ bỏ. Hắn không tính toán muốn làm Viện giam của Viện Toán Học cả đời, chờ đến khi Tấn Vương có thể một mình đảm đương mọi chuyện, Lý Dịch liền có thể an ổn về hưu. Nhưng dựa vào tình hình hiện tại, giữa tiểu mập mạp và “Một mình đảm đương mọi chuyện”, hình như còn có khoảng cách không ngắn. - Khó muốn chết. Tấn Vương cắn răng nói. - Mập mạp vốn dĩ đều phải chết, hoặc nặng như Thái Sơn, hoặc nặng hơn các núi khác. Lý Dịch vỗ vỗ bờ vai của Tấn Vương nói: - Người muốn nặng hơn núi nào? - Thái Sơn, núi khác...... có gì khác nhau sao? Trên gương mặt béo của Tấn Vương lộ ra biểu tình ngơ ngẩn. - Thái Sơn chính là đứng đầu Ngũ Nhạc, so với các núi khác...... Càng nặng hơn một chút. (*Ngũ Nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn) Lý Dịch nhìn hắn nói: - Chết cũng chia ra cái chết có giá trị và cái chết uất ức, huống hồ cũng không bắt người đi chết. Người ngẫm xem, nếu người thành tiên sinh, sau này trở thành Viện giam, tất cả bọn họ đều phải nghe lời người. Ngay cả việc có bao nhiêu Tiểu Hồng Hoa cũng do người quyết định, ai không nghe lời liền phạt bản tử, nhìn ai không vừa mắt thì ra đề khó làm khó hắn...... - Không vừa mắt ai thì ra đề khó làm khó hắn? Mắt Tấn Vương bỗng sáng ngời. - Ngươi là Viện giám, mọi việc đều do ngươi làm chủ, muốn làm khó ai thì làm khó, cho dù là tiên sinh Viện Toán Học. Lý Dịch gật đầu nói. Tấn Vương ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị. - Được!