Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 522 : Đưa tới cửa

- Sinh con? Lý Dịch kinh ngạc nhìn Cảnh Đế, lắc đầu liên tục: - Cái này, cái này thần cũng không thể làm được! Cảnh Đế trừng hắn một cái, nói: - Không ai bảo ngươi sinh con, trẫm là đang hỏi ngươi có biện pháp nào có thể giảm xác suất tử vong do sinh sản của cô gái xuống hay không? Lý Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: - Xương chậu của cô gái sau hai mươi tuổi mới phát dục hoàn toàn, nếu bệ hạ trì hoãn tuổi kết hôn của cô gái đến sau hai mươi thì đương nhiên là có thể giảm xác suất khó sinh xuống rất nhiều. Cảnh Đế nhíu mày, Lưu Tể Dân lộ vẻ sầu khổ, mặc dù phương pháp này rất hữu hiệu nhưng căn bản là không thể thực hiện được. Nếu như hiện tại bệ hạ hạ chỉ cô gái Cảnh Quốc sau hai mươi tuổi mới có thể sinh dục, như vậy thì số lượng dân số của quốc gia cũng sẽ giảm mạnh trong một thời gian dài. Dân số và thu nhập từ thuế má, lực lượng quốc gia đều có liên quan chặt chẽ với nhau, dân số giảm thì đất đai không có người trồng trọt, binh sĩ cũng không đủ, như thế thì làm sao có thể chống cự cường địch? Trên mặt Cảnh Đế hiện lên một tia thất vọng, dân số và lực lượng quốc gia là cùng một nhịp thở, không chỉ một mình hắn mà cả bá quan văn võ trong triều cũng sẽ không đồng ý trì hoãn tuổi kết hôn của cô gái đến sau hai mươi, cái này sẽ dao động đến nền tảng quốc gia …. Cảnh Đế nhìn gương mặt trẻ tuổi kia, rốt cục nhận ra Lý Dịch cũng mới chỉ hơn hai mươi mà thôi, cho dù người này đã giúp hắn giải quyết rất nhiều nỗi lo nhưng Lý Dịch cũng không phải là không gì không làm được, không đến mức ngay cả việc sinh sản của cô gái cũng hiểu được. - Chẳng lẽ thật sự không còn biện pháp nào sao? Cảnh Đế thở dài một hơi, việc trì hoãn tuổi kết hôn của cô gái đến hai mươi là không có khả năng, nhưng nếu thoáng hoãn lại vài năm thì cho dù gặp được chút lực cản cũng chưa chắc không thành công. Nếu đã biết được việc này thì hắn cũng không thể ngồi yên mặc kệ được. - Đương nhiên…. là có. Lý Dịch thầm nghĩ, cô gái ở cổ đại khó sinh, nguyên nhân quan trọng là do tuổi tác sinh đẻ còn quá nhỏ, nhưng cũng không phải không có nhân tố khác ảnh hưởng, chẳng hạn như dinh dưỡng không đầy đủ, điều kiện vệ sinh kém cỏi, bà mụ không đủ chuyên nghiệp…. có quá nhiều nguyên nhân. Các ngươi có khoa phụ sản không? Có biết kiến thức sản khoa và điều dưỡng không? Biết cái gì là hộ sinh hay là hai trăm thực đơn dinh dưỡng cho thai phụ không? Ngay cả những điều này cũng không biết, nếu mà đặt ở tương lai, dám đặt câu hỏi giữ người mẹ hay giữ đứa nhỏ, người nhà thai phụ chỉ cần một quyền là đã đánh chết một cái bà mụ rồi! Vừa rồi là hắn thở dài vô ích, Cảnh Đế che ngực, hô hấp có chút dồn dập —— Đã bao lâu rồi hắn chưa từng có cảm giác muốn động thủ đánh người? - Nói! Cảnh Đế từ trong kẽ răng tuôn ra một chữ. - Chú ý vệ sinh, chú ý khử trùng, phòng ngừa sốt hậu sản và nhiễm trùng cuống rốn ở trẻ sơ sinh. Cần mở lớp tập trung huấn luyện bà mụ đỡ đẻ, có chứng nhận mới được làm việc, phạt nặng bà mụ nào làm sai, không chịu tuân thủ. Ngoài Thái Y Viện, Viện y học nên thành lập thêm khoa phụ sản, học chuyên sâu các kiến thức về sản khoa…. Thái y lệnh Lưu Tể Dân âm thầm ghi nhớ những gì Lý Dịch vừa nói, khử trùng thì hắn đã biết, lúc khâu vết thương cũng sẽ phải dùng tới, về phần huấn luyện bà mụ —— còn có người sẽ hiểu việc sinh đẻ hơn các nàng sao? Lưu Tể Dân quay đầu nhìn xem Lý Bá Tước vẫn còn đang rủ rỉ rù rì…. Ừ, có. Vừa rồi Lý đại nhân nói không hiểu việc sinh con, e rằng đó chỉ là lời nói khiêm tốn mà thôi, như vậy cũng rất phù hợp với tính cách thích điệu thấp của Lý đại nhân. Về phần ngoài Thái Y Viện ra lại thành lập thêm Viện y học, khoa phụ sản gì đó, hình như trong Thái Y Viện cũng không có ai hiểu những thứ này, chỉ là... Lưu Tể Dân lại nhìn xem Lý Bá Tước lần nữa —— Ừ, cái này cũng không phải là vấn đề. Cảnh Đế đã bình tĩnh lại, trên mặt hiện lên chút hoảng hốt. Sinh sản vốn là quá trình tranh đoạt sinh mệnh với ông trời, phi tử trong cung bởi vì khó sinh mà hương tiêu ngọc vẫn cũng không phải là chưa từng xảy ra. Thậm chí hai mươi năm trước, hoàng hậu cũng bởi vì khó sinh mà suýt chút nữa qua đời, hai vị hoàng tử cũng là mới sinh không lâu đã chết yểu. Đã qua đi hai mươi năm nhưng mỗi khi hắn nhớ tới những chuyện này, trong lòng vẫn sẽ đau đớn. Nếu như, nếu như hai mươi năm trước Lý Dịch nói cho hắn những thứ này thì có phải những chuyện kia sẽ không xảy ra? Hai mươi năm trước…. Cảnh Đế lắc đầu, hai mươi năm trước, Lý Minh Hàn còn ở kinh đô làm đại thiếu gia Lý gia, đương nhiên là không thể nào có Lý Dịch được. - Đó là những gì thần biết. Lý Dịch nhìn sang công chúa điện hạ, vụng trộm dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ấy, hắn chỉ có thể giúp nàng được nhiều như vậy mà thôi. Lý Minh Châu lập tức tiến lên một bước, nói: - Phụ hoàng, tuy rằng việc này nghiêm trọng, nhưng trên thế gian này còn có rất nhiều cô gái chẳng hay biết gì. Nhi thần muốn tổ chức một yến hội ở trong cung, mời các danh viện quý nữ còn chưa xuất giá ở kinh đô tới. Làm cô gái, các nàng ấy vốn dĩ nên có quyền biết đến những chuyện này…. Cảnh Đế suy ngẫm một hồi, nói: - Về chuyện này thì ngươi và mẫu hậu thương nghị với nhau là được. Dù sao đi nữa đây cũng là chuyện của cô gái, để hoàng hậu và trưởng công chúa ra mặt càng thích hợp hơn hoàng đế như hắn. Đưa ra biện pháp giải quyết không khó, cái khó là thi hành nó, đồng thời còn phải làm cho tất cả mọi người tiếp thu. Lý Dịch xử lý không được chuyện này, chỉ có thể giao cho công chúa điện hạ. Đối với cô gái khắp thiên hạ mà nói, đây chính là một việc đại công đức, danh tiếng của công chúa điện hạ ở kinh đô vốn dĩ đã rất cao, nếu chuyện này thành công, sợ là nàng ấy lập tức sẽ được tất cả cô gái ở kinh đô, thậm chí khắp thiên hạ ủng hộ, trở thành người đứng sau lưng tất cả người phụ nữ. Mà hắn thì nên yên lặng làm một người nam nhân đứng sau người phụ nữ đó là được rồi…. Lại nói, làm nước hoa, nội y, đồ trang điểm, băng vệ sinh gì đó, cũng coi như là hắn đã có cống hiến cho tất cả chị em phụ nữ, đúng không? Cảnh Đế thật sự là ức chế không được sự nghi hoặc trong lòng, hắn nhìn Lý Dịch hỏi: - Trẫm rất tò mò, tại sao ngươi —— ngay cả việc sinh sản của cô gái cũng hiểu? Lý Dịch thầm nghĩ ngươi để ý làm cái gì, ta còn biết rất nhiều thứ khác nữa kìa, ngươi làm sao mà biết hết được a? - Bẩm bệ hạ, Lý Bá Tước biết nhiều như vậy là do vào một năm gió mùa đông tràn về, gió bắc lạnh thấu xương, tuyết trên núi trắng xoá, có một vị lão giả tóc hoa râm gõ cửa nhà Bá Tước. Theo suy đoán của lão thần, vị lão giả dạy y thuật cho Lý Bá Tước kia hẳn là một vị danh y lánh đời. Thuật hồi sức tim phổi, thuật khâu vết thương đều là người nọ truyền cho Lý Bá Tước. Nhưng mà vị thần y này không có để lại những mặt khác, thật sự là đáng tiếc…. Thái y Lưu Tể Dân biết có một điển cố như vậy, vì thế hắn lập tức kể ra, trong giọng nói còn mang chút tiếc hận. Cảnh Đế khoát tay, hắn đã hoàn toàn rõ ràng, ngoại trừ việc Lý Dịch không thể tự mình sinh con thì cũng không có chuyện gì đáng giá kỳ quái nữa. Nghĩ đến một chuyện khác, hắn nhìn Lý Dịch nói: - Về chuyện chiêu sinh của Viện Toán Học, trẫm chung quy không thể tùy ý làm bậy giống như ngươi được. Chuyện trúng tuyển trăm người không thể sửa đổi, trẫm cho phe của Tần Tướng mười cái danh ngạch, ngươi nghĩ cách an trí bọn họ….. Sau này nhớ kỹ, không cần làm rõ ràng như vậy. Lý Dịch nghĩ đến lúc nãy gặp được Tần Tướng ở bên ngoài, chẳng lẽ vừa rồi hắn ta ở trong điện thương nghị với bệ hạ về chuyện này? Mười cái danh ngạch, quả là không tham không đủ rắn nuốt voi! Tất cả con cháu quyền quý ở kinh đô cộng lại cũng mới chỉ có ba mươi bốn người, thế mà một mình phe Thục Vương thôi mà đã muốn mười cái? Bọn họ có thể đòi bệ hạ mười cái danh ngạch, đủ thấy sức ảnh hưởng của phe Tần Tướng và Thục Vương trên triều đình lớn đến thế nào. Chẳng lẽ bọn họ muốn xem Viện Toán Học như một cái ván cầu, sau này học thành tài thì lại sẽ trở thành một sự giúp đỡ lớn cho Thục Vương? Nếu để cho bọn họ toại nguyện thì hắn làm những thứ này lại còn ý nghĩa gì nữa? Không được, như vậy không công bằng. Vì để làm được bài thi kia, hắn còn thức khuya hơn ngày thường tận nửa canh giờ, lại còn phải nhận vô số lời buộc tội mới có kết quả như ngày đó trên triều đình. Tùy tiện đã muốn mười cái danh ngạch, thật sự cho rằng viện giám Viện Toán Học là ăn mà không làm? Cảnh Đế nhìn Lý Dịch nói: - Ngươi còn trẻ, không nên gây thù chuốc oán trên triều đình quá nhiều. Lý Dịch gật đầu, nói: - Thần đã biết, nếu như bệ hạ không còn việc gì nữa thì thần xin cáo lui trước. Cảnh Đế khoát tay, Lý Dịch đi ra cửa điện, ngay sau đó lại quay đầu lại, hỏi: - Xin hỏi bệ hạ, nếu như bọn họ chủ động rời khỏi Viện Toán Học viện thì sao? - Phe Tần Tướng tốn công tốn sức mới có thể xếp người vào, như vậy làm sao bọn họ có thể chủ động rời đi chứ? Cảnh Đế liếc Lý Dịch một cái: - Nếu như bọn họ chủ động rời đi thì không một ai có thể nói gì được. - Thần xin cáo lui! Một khi đã như vậy, Lý Dịch gật đầu, quay người rời đi. - Kỳ quái, lần này hắn lại không đề ra điều kiện gì với trẫm, cái này không giống hắn…. Cảnh Đế nghi hoặc lẩm bẩm một câu, sau đó lập tức lắc đầu, nói: - Xem ra sau khi trải qua một việc, hắn đã trở nên trầm ổn rất nhiều. Thường Đức đứng sau lưng Cảnh Đế, mở miệng nhưng rốt cuộc là vẫn không nói câu gì. Một lát sau, hắn đi đến ngoài điện, nhìn về nơi xa, thở dài một hơi. - Tránh còn tránh không kịp, tại sao hết lần này tới lần khác đều tự đưa tới cửa —— sao phải khổ vậy chứ?