Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 497 : Tông sư giải thích nghi hoặc
Nữ tử kia chỉ nhìn Lý Dịch một chút đã dời ánh mắt sang chỗ khác, biểu tình cũng không có dao động gì.
- Kỳ quái….
Lý Dịch lắc đầu, rốt cuộc vẫn không có nhớ được loại cảm giác quen thuộc kia đến từ đâu, hắn đành cho là mình nhớ lầm rồi.
Hắn lại nhìn thoáng qua những người đứng ở ngoài điện kia một lần nữa rồi mới dời tầm mắt sang nơi khác.
Lúc này công chúa Thọ Ninh thở phì phì từ trắc điện đi ra, xem ra là sau khi thương lượng với lão hoàng đế cũng không đạt được đến kết quả mong muốn.
Nàng đứng đối diện Lý Dịch, đôi mắt trừng lớn, tức giận nhìn hắn, ánh mắt u oán đến cực điểm.
- Ta không thể dẫn ngươi ra ngoài cung tận hai tháng được ….
Lý Dịch thở dài một hơi, nói:
- Nhưng mà ngươi có thể nhờ Minh Châu hoàng tỷ dẫn ngươi ra ngoài mà, nếu là thế này thì phụ hoàng của ngươi sẽ không thể nói cái gì, đến lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi đi chơi.
Công chúa chưa trưởng thành đúng là không thể tùy tiện xuất cung, nhưng Lý Minh Châu thân là trưởng công chúa lại không có nằm trong danh sách này, nàng ấy thậm chí có thể đi tới phủ Khánh An một mình, làm một tên bộ khoái nho nhỏ tại nha môn huyện An Khê. Việc nàng ấy dẫn ngạo kiều loli xuất cung đi tới phủ thế tử của Lý Hiên cũng không phải một hai lần.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Công chúa Thọ Ninh thoáng lộ ra vẻ hài lòng, nàng liếc Lý Dịch một cái, đi qua kéo tay của Vĩnh Ninh, nói:
- Không thèm để ý tới tên đó, chúng ta qua bên kia chơi đi!
Rốt cục thu phục xong tiểu loli, Lý Dịch thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu lâm triều, tuy rằng bởi vì còn có một cuộc tỷ thí vì thế thời gian cũng không dài lắm, nhưng hắn lại không có việc gì phải thượng triều, khó tránh khỏi có chút nhàm chán.
- Đây chính là Lý Dịch mà ta nói tới.
Lúc này, Lý Hiên dẫn theo vài người trẻ tuổi đi tới.
- Thì ra vị này chính là Lý Bá Tước.
Một người trẻ tuổi có khuôn mặt đầy râu ria, thân hình thô kệch đứng cạnh Lý Hiên lên tiếng, hắn chắp tay chào hỏi:
- Gia gia của ta thường xuyên nhắc về ngươi trước mặt ta, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người thật.
Lý Hiên giới thiệu:
- Hắn gọi là Tiết Dũng, trưởng tôn của Tiết lão tướng quân.
Nhìn thấy dáng vẻ của vị Tiết lão huynh này, Lý Dịch lại lần nữa cảm thấy quyết định cự tuyệt ý tốt của Tiết lão tướng quân vừa rồi chính xác tới mức nào. Dựa theo miêu tả của Tiết lão tướng quân, tướng mạo của vị Tiết lão huynh này chỉ sợ cũng không khác là mấy với vị muội muội kia.
- Tiết huynh….
Lý Dịch cũng chắp tay một cái, hai người liền coi như là nhận biết.
Lý Hiên lại lần lượt giới thiệu những người còn lại, tất cả đều là con cháu nhà tướng, người tỷ thí hôm nay sẽ được chọn ra từ trong nhóm người này.
Đối với phạm vi giao tiếp của Lý Hiên, Lý Dịch cảm thấy có chút kỳ quái.
Lý Hiên là con cháu thân vương, cũng được xem như là nửa người hoàng thất, nhưng hắn lại không có nhiều giao tình với các hoàng tử đương triều, ngược lại hòa mình cùng với con cháu nhà tướng. Có thể rõ ràng nhận thấy, Tiết lão tướng quân và mấy vị lão tướng khác cũng rất là quan tâm đến hắn.
Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, bách quan trong triều, trừ Lý gia ra thì Lý Hiên thân nhất cũng chỉ có mấy nhà tướng quân kia. Lý Dịch cũng nhiệt tình hàn huyên vài câu với bọn họ, không lâu sau thì thấy Thường Đức và vài tên mặc y phục màu xám đi tới.
- Thường tổng quản!
Mấy người con cháu nhà tướng khi nhìn thấy Thường Đức thế nhưng lại sôi nổi khom người, thậm chí sâu trong đáy mắt còn có một tia sợ hãi, Lý Dịch thấy thế rất là ngạc nhiên.
Thường Đức gật đầu, khi đi qua bọn họ, bỗng nhiên duỗi tay chộp lấy bả vai của Tiết Dũng.
Tiết Dũng biến sắc, thân thể né tránh một cách linh hoạt nhưng vẫn là bị Thường Đức vững vàng chộp lấy bả vai.
Thường Đức cau mày một cái, hỏi:
- Mấy ngày nay lại lơi lỏng đúng không?
Khuôn mặt Tiết Dũng lộ vẻ sầu khổ, vừa muốn mở miệng thì đã thấy Thường Đức khoát khoát tay, căn dặn:
- Chuẩn bị cho tốt để một lát tỷ thí, đừng ném mặt mũi của Tiết tướng quân.
Thường Đức nói xong liền bước nhanh rời đi, mấy tên mặc y phục màu xám cũng nhanh chóng tản ra ở quảng trường trước điện, cũng có hộ vệ trong cung phân tán ở mọi nơi, phụ trách công tác bảo an giữa sân.
Thấy Thường Đức đứng cách đó không xa, một đám con cháu nhà tướng cũng không dám tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, xám xịt tìm kiếm một chỗ cách xa người nọ chút...
Xem ra người ghét bỏ Lão Thường cũng ngừng là một hai người, Lý Dịch chậm rãi đi qua, còn chưa kịp nói gì thì Thường Đức đã liếc hắn một cái, nói:
- Lão phu chưa từng nghe qua Quỳ Hoa Bảo Điển, cũng chưa bao giờ nói - Nô gia-, càng không biết Tịch Tà Kiếm Phổ là cái gì….. Ngươi còn có vấn đề gì nữa?
- Thường tổng quản... là cao thủ Tông Sư đúng không?
Lý Dịch đi qua, nhìn hắn hỏi.
Thường Đức liếc nhìn Lý Dịch một cái, không có trả lời, chính là ngầm thừa nhận.
Mặc dù trong lòng sớm có suy đoán, nhưng sau khi được chứng thực Lý Dịch vẫn có chút kinh ngạc.
Ngay cả Liễu nhị tiểu thư còn chưa thể đạt tới cảnh giới kia, mà xem ra cả đời này hắn cũng không có hi vọng gì, nhưng dù vậy cũng không trở ngại Lý Dịch tò mò chuyện này.
Tuy là Như Nghi cũng bước vào cảnh giới đó, nhưng dù sao nàng ấy vẫn còn trẻ, kỳ thật cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm. Thường Đức thì khác, tuổi lớn sống lâu, lại còn ở trong hoàng cung, hẳn là biết rất nhiều việc, điều này khiến lòng hiếu kỳ của Lý Dịch lại bắt đầu tràn lan.
Hắn nhìn Thường Đức, tò mò hỏi:
- Thường tổng quản, trên Tông Sư là cảnh giới gì?
Trong chốn võ lâm tựa hồ vẫn luôn ngầm thừa nhận Tông Sư chính là những người mạnh nhất, nhưng không phải ai cũng nói võ học không có biên giới sao? Theo lý thuyết thì Tông Sư cũng không nên là điểm cuối, có lẽ cảnh giới tiếp theo chính là phá vỡ hư không, đi tới một thế giới khác thì sao?
Nói thí dụ như, Địa cầu thế kỷ 21?
Sau khi đã trải nghiệm việc xuyên không khó có thể tưởng tượng này, Lý Dịch cảm thấy cho dù hắn có tưởng tượng như thế nào cũng không quá hoang đường.
Thường Đức liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói:
- Tông Sư chỉ là để gọi những người gần như đã tiêu trừ tất cả sơ hở của bản thân, võ công đại thành mà thôi, cũng không phải là một loại cảnh giới. Kỳ thật trong chốn võ lâm cũng không có phân chia cảnh giới rõ ràng, đơn giản là bị người khác mạnh mẽ đặt cho cái danh hiệu, không thể coi là thật sự được.
- Võ công đại thành, đều không có sơ hở? Như vậy thì thực lực của mỗi Tông Sư là gần giống nhau….
Lý Dịch lẩm bẩm.
Thường Đức lắc đầu:
- Dĩ nhiên không phải, Tông Sư cũng có chia ra cao thấp, chỉ là đối với những cao thủ đã sớm nhảy ra tầng ràng buộc kia mà nói, nếu không có quyết chiến sinh tử thì cũng không dễ dàng phân thắng bại. Huống chi, thực lực cao hay thấp cũng có liên hệ rất lớn đến tâm pháp và võ học đã học, tâm pháp càng thượng thừa, võ học càng lợi hại thì tất nhiên là sẽ càng mạnh hơn một chút.
Thường Đức lại liếc nhìn Lý Dịch một cái, hỏi:
- Những thứ võ học, tâm pháp bình thường kia làm sao có thể so sánh với Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Lục Mạch Thần Kiếm chứ?
Sắc mặt Lý Dịch hơi chấn động, đột nhiên hỏi Thường Đức:
- Thật sự có những thứ võ công này sao?
- Không có.
Thường Đức khoát tay, nói:
- Lão phu chẳng qua dùng 《 Thiên Long Bát Bộ 》 của ngươi làm một cái ví dụ mà thôi.
Lý Dịch có chút thất vọng, hắn còn tưởng là kiến thức của Liễu nhị tiểu thư không đủ, cho nên chưa nghe qua những thứ võ công lợi hại này, không ngờ Lão Thường cũng là một lão trạch nam muộn tao, ngay cả loại võ hiệp tự sướng này mà cũng đọc….
- Mặc dù võ học không có lợi hại như ngươi đã nghĩ, nhưng có chút công phu cũng xác thực có hiệu quả kỳ diệu giống như những thứ “Thần công” kia.
Thường Đức liếc nhìn Lý Dịch, chậm rãi giải thích:
- Mặc dù không có loại võ học nào có thể giống như Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, ba mươi năm một lần là có thể cải lão hoàn đồng, thực lực lại có thể tiến thêm một tầng, nhưng trong cung có điển tịch ghi lại, trong chốn võ lâm có một loại kỳ công, có thể dịch dung thay đổi dung mạo, ngay cả lão hủ tám mươi tuổi cũng có thể khôi phục dáng vẻ thời trẻ trong khoảng thời gian ngắn. Chẳng qua đây chỉ là một loại công phu về bề ngoài, không thể tăng trưởng thọ nguyên được.
Lý Dịch lắc đầu:
- Người sau khi tập võ thì thân thể sẽ khỏe mạnh, không ốm đau bệnh tật, như vậy cũng được coi như là kéo dài tuổi thọ.
Thường Đức lại nói:
- Cái đó cũng không tính là duyên thọ, không phải không có công phu thật sự kéo dài tuổi thọ, lão phu nghe nói có một loại công pháp tên là “Quy Tức Công”, nghe nói người tu luyện “Quy Tức Công”, trong lúc ngủ mơ sẽ có thể tăng trưởng công lực, có thể nhẹ nhõm sống qua 120 năm. Chỉ là người luyện công pháp này thì sẽ ngủ quanh năm suốt tháng, ít khi có thời điểm thanh tỉnh, nhưng nếu ngủ suốt 120 năm như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Đương nhiên, lão phu cũng chỉ là nghe nói, chí ít là lão phu chưa từng gặp qua.
Lý Dịch liên tục gật đầu, thầm nghĩ Lão Thường quả nhiên là kiến thức rộng rãi. Những thứ này Liễu nhị tiểu thư và Như Nghi cũng không biết, có đôi khi rảnh rỗi, hắn nhịn không được tò mò đi hỏi Nhị Thúc Công, lão nhân gia trả lời không đến mấy chữ là đã ngủ mất. Lúc này rất nhiều nghi hoặc trong lòng Lý Dịch đã được Lão Thường giải đáp.
Đáng tiếc, khi hắn muốn hỏi thêm về những thứ mình cảm thấy hứng thú thì đã có rất nhiều bóng người từ trong điện đi ra.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương