Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 496 : Lấy oán báo ân?
Loli ngạo kiều tựa như cọp cái một cắn không hé miệng, Lý Dịch rơi vào đường cùng đành phải ra đòn sát chiêu, đại pháp gãi ngứa, cuối cùng Thọ Ninh công chúa kinh hô một tiếng rồi mới buông ra, nhảy qua một bên, hai tay ôm ngực bảo vệ chính mình, hung dữ trừng mắt nhìn Lý Dịch nói:
- Phụ hoàng nói, ngươi muốn dẫn Vĩnh Ninh xuất cung.
Lý Dịch mới biết, thì ra con hổ nhỏ nổi giận mấu chốt không phải nàng thua cờ, xoa xoa nơi bị nàng cắn, nói:
- Xuất cung là vì chữa bệnh cho Vĩnh Ninh, dẫn nàng ra ngoài đường đi dạo, đi Câu Lan xem kịch nghe hát, đi bờ sông bắt cá, leo núi bắt thỏ, có thể trị được bệnh tình của nàng, đây là chuyện bệ hạ đáp ứng.
- Ra ngoài đường đi dạo, xem kịch nghe hát, bắt cá bắt thỏ.
Loli ngạo thì thào nói, những thứ này, những thứ này, nàng đã lớn như vậy, còn chưa có từng làm qua những chuyện này!
Sau khi sững sờ một lát, trong ánh mắt nàng tràn đầy chờ mong, lớn tiếng nói:
- Ta mặc kệ, ta cũng muốn đi! Ta cũng muốn đi bắt cá bắt thỏ!
- Thế nhưng -- bệ hạ sẽ không đáp ứng.
Lý Dịch thở dài, vì muốn dẫn Vĩnh Ninh xuất cung, hắn đã nỗ lực - rất lớn-, lập công to hai lần, thật không dễ dàng mới khiến cho lão hoàng đế thay đổi chủ ý, nếu lại dẫn thêm một vị công chúa xuất cung, lão hoàng đế không đem hắn tháo thành tám khối mới là lạ.
- Ta đi xin phụ hoàng!
Khuôn mặt nhỏ của Thọ Ninh công chúa nhỏ nhắn hiện lên vẻ kiên định, nhanh chóng chạy xa.
Lý Dịch vừa mới buông lỏng một hơi, bả vai đã bị người khác vỗ một cái, quay đầu lại, lúc nhìn thấy khuôn mặt Tiết lão tướng quân lộ ý cười, trong lòng bỗng nhiên tuôn ra một loại dự cảm không ổn.
Không đợi hắn chào, Tiết lão tướng quân đã kéo bả vai hắn qua, dùng sức kéo hắn đi vào góc tường nơi hẻo lánh, nụ cười rực rỡ nói:
- Lý tiểu tử không tệ, bệ hạ sủng ái nhất hai người, ba vị công chúa đều thân mật với ngươi như thế, trên người tiểu tử ngươi đến cùng có cái gì hấp dẫn đám công chúa bọn họ?
Một loạt hành vi của Tiết lão tướng quân khiến Lý Dịch cực kỳ lo lắng, suy nghĩ một lát, nói:
- Lời nói của Tiết lão tướng quân có ý gì, vẫn nên nói thẳng đi.
- Chuyện bản binh thư, thật là ngươi viết?
Ánh mắt Tiết lão tướng quân sáng rực ngắm hắn, ngược lại không nhắc lại tên Lý Hiên, dù sao học sinh mình một tay dạy dỗ có bao nhiêu phân lượng bản thân đương nhiên rõ ràng, chỉ là không thể tin tưởng, Lý Dịch chế tạo ra thiên phạt, hiểu thi từ, hiểu kinh nghĩa, chuyện này còn còn thiếu rất nhiều, thế mà trên phương diện tạo nghệ binh pháp đều để bọn hắn những mãnh tướng bách chiến xấu hổ, làm cho mấy lão già cảm giác đã sống trên lưng chó trong vài chục năm.
- Không phải.
Ngửi được mùi vị phiền phức, Lý Dịch rất thẳng thắn nói.
- Không phải?
Tiết lão tướng quân sững sờ, trên mặt hiện ra một tia không sai, lại có chút thất vọng.
Đúng vậy, quyển này có thể xưng là binh thư tuyệt thế kinh điển, làm sao có thể do một tiểu bối không có bất kỳ kinh nghiệm tác chiến gì viết ra, trong lòng của hắn đối với chuyện này vốn còn có hoài nghi, lúc này cuối cùng nghi hoặc cũng đạt được kết luận, về phần thất vọng, làm theo là vì đối với một tên tướng quân mà nói, có thể dựa vào trên binh thư truyền thế lưu danh, dù chỉ là đề cập một câu, có ý nghĩa nhiều hơn với đánh thắng mười trận.
- Đã như vậy, quyển sách này người lấy ở chỗ nào, ngươi đã từng đọc qua?
Giờ khắc này, Tiết lão tướng quân đã không còn nghĩ tới việc lưu danh, chỉ muốn nhận thức một chút vị chuyên gia binh pháp ẩn thế kia.
- Việc này nói ra rất dài dòng.
Lý Dịch thở dài một hơi nói:
- Vãn bối nhớ mang máng, đó là một ngày đông tuyết lớn bay đầy trời.
- …
Sau khi Tiết lão tướng quân nghe xong kinh ngạc, biểu hiện trên mặt bỗng nhiên buông lỏng, lần nữa vỗ vỗ bả vai Lý Dịch, nói:
- Lão phu còn không có không biết xấu hổ tranh công đến cùng với tiểu bối, lão phu chỉ có một cái yêu cầu, trong cái bản binh thư kia, thêm tên lão phu, chỉ cần nhắc tới một lần là tốt rồi.
Đến cùng vẫn là lão tướng, ánh mắt rất tinh chuẩn, không thể so xa xa với Lý Hiên được.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Tiết lão tướng quân nghiêm túc như thế, trong lòng ở Lý Dịch thầm than nhủ.
《Binh pháp Tôn Tử》 có thể lưu truyền hơn hai ngàn năm còn cực kỳ nổi tiếng, đủ để chứng minh ý nghĩa của nó, tất sẽ thành kinh điển người đời sau nghiên cứu, dù chỉ là đề cập một cái tên, cũng sẽ bị xem như điển tịch, sợ là các nhà nghiên cứu kia cũng sẽ sâu móc ra cuộc đời của Tiết lão tướng quân, có lẽ mấy ngàn năm sau, sẽ có người nhớ kỹ tên một vị là tướng quân Tiết Vạn Thành, của triều đại nào đó đã biến mất rất lâu, có danh xưng “Công thần”.
Tiết lão tướng quân đối xử với hắn không tệ, chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi, Lý Dịch tự nhiên sẽ không từ chối, gật đầu nói:
- Việc này không khó, Tiết lão yên tâm.
- Không tệ, lão phu không có nhìn lầm ngươi.
Tiết lão tướng quân cười ha ha hai tiếng, nói:
- Nghe nói ngươi cùng phu nhân ngươi đến bây giờ còn chưa có con nối dõi, trong nhà lão phu còn có một cháu gái, tuổi vừa mới mười sáu, vẫn còn chưa gả, lớn lên giống tám phần so với lão phu, cao lớn mạnh mẽ, tuyệt đối mắn đẻ, tuy nhiên không có khả năng gả cho ngươi làm thiếp, nhưng nếu lão phu khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ.
- Giống tám phần, cao lớn mạnh mẽ.
Mi mắt của Lý Dịch trừng lớn, nhìn Tiết lão tướng quân, trong đầu không khỏi hiện ra một loại hình ảnh nào đó, đánh run một cái, vội vàng nói:
- Không cần, không cần, Tiết lão tướng quân, thật không cần.
Tiết lão tướng quân phất ống tay áo một cái, nói:
- Tôn nhi lão phu còn nhỏ hơn ngươi hai tuổi, bây giờ đã bồng đứa hài tử thứ ba, việc này quyết định như, tiểu tử ngươi đã sớm đánh ra danh khí tại kinh đô, cháu gái kia của ta hâm mộ với người đã lâu, sáng mai lão phu liền tấu xin bệ hạ, thành toàn cho chuyện tốt này, hai nhà chúng ta sau này có thể thân càng thêm thân, tên lão phu, ngươi cần phải nói thêm mấy lần!
Một phen nói xong, hắn cười lớn hướng trước điện đi đến.
Lý Dịch tràn đầy ngạc nhiên, sau một khắc liền đuổi theo, lớn tiếng nói:
- Tiết lão tướng quân, dừng bước! Vừa rồi việc chúng ta nói lại, vãn bối đột nhiên cảm giác được, tên ngài không có chỗ thêm vào.
Thật vất vả bỏ đi ý nghĩ lấy oán báo ân với Tiết lão tướng quân, Lý Dịch thở phào một hơi dài, đứng ở ngoài điện, bỗng nhiên lòng có cảm giác, liếc mắt hướng một hướng khác, nhìn thấy vị sứ thần Tề Quốc kia đã từng gặp qua hướng về nơi đây đi tới.
Hôm nay thi võ là tỷ thí thân thủ, tự nhiên không thể tiến hành trong điện, trên quảng trường ngoài điện, đã bị chuẩn bị một cái sân to, hai bên sắp xếp một loạt bàn, trên bàn bày đầy trái cây mới hái, có thể thấy được lão hoàng đế và bách quan, căn bản không hề coi đây thành là cuộc tỷ thí mà đối đãi, ngược lại thành phần tham gia càng nhiều hơn một chút.
Cùng vài vị sứ thần Tề Quốc kia đánh qua hai lần quan hệ, Lý Dịch liếc một chút liền không có lại tiếp tục chú ý, bọn họ còn muốn đi vào điện bái kiến lão hoàng đế trước, chính thức tỷ thí, còn muốn một hồi mới có thể bắt đầu.
Lúc người Tề Quốc đi qua bên cạnh hắn, như phát hiện cái gì, ánh mắt Lý Dịch lần nữa nhìn qua.
Chỉ sau khi gặp những sứ thần đó, còn có vài vị trẻ tuổi, ánh mắt Lý Dịch khẽ quét trên thân những người kia, cuối cùng rơi vào trên thân một vị cô nương trẻ tuổi nhất.
Nữ tử kia tuổi không lớn lắm, nhìn qua dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, lớn lên cũng vô cùng bình thường, tư sắc chỉ có thể coi là trung đẳng, nếu như theo thang điểm mười chỉ có thể năm điểm không thể nhiều hơn, chẳng biết tại sao, hắn nhìn nữ tử này, luôn có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời, cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng cụ thể lại không nói ra được.
Kỳ quái hơn, trừ bỏ quái dị bên, hắn từ trên người đối phương cảm nhận được một loại cảm giác như đã từng quen biết, nhưng hắn lại có thể 100% xác định, trước hôm nay, hắn chưa từng có gặp qua nàng ở bất kỳ trường hợp nào.
Loại quen thuộc này mang đến cảm giác vừa xa lạ vừa mâu thuẫn, khiến cho ánh mắt Lý Dịch dừng lại ở trên người nàng nhiều hơn chốc lát.
Giống như cảm nhận được ánh mắt Lý Dịch, nữ tử kia quay đầu, ánh mắt nhìn sang.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng Lý Dịch hơi rung.
Loại ánh mắt này, hắn nhất định đã gặp qua ở nơi nào rồi!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương