Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 494 : Nhờ chữa hộ, nhờ chữa hộ!

Bỗng nhiên nghe Tiết lão tướng quân nói vậy, Lý Hiên hơi ngẩn ra, vô thức nghĩ lại chuyện khi trước. Sau khi các hoàng tử và con em nhà tướng đều đi xuống, chỉ có một mình hắn bị Tiết lão tướng quân giữ lại trong đại điện trống rỗng, chật vật gặm từng quyển từng quyển binh thư, phải hiểu rõ ràng mỗi một câu mới có thể về. Mỗi lần kiểm tra cùng mọi người, đề của hắn luôn khó hơn người khác rất nhiều. Khi mình và Thục vương bọn họ đánh nhau, lão và mấy vị tướng quân ở một bên cười to xem náo nhiệt... Nghĩ đến đây, trước kia Tiết lão tướng quân đối xử với hắn —— hình như cũng tàm tạm? Hắn thở dài, vô cùng trái lương tâm nói: - Nhờ Tiết lão tướng quân chiếu cố, Lý Hiên khắc trong tâm khảm. Tiết lão tướng quân hiển nhiên không nghe ra được tiếng lòng cảm khái của hắn, cười to hai tiếng, lại nhìn hắn nói: - Ngươi xem, ngươi và Lý tiểu tử kia rốt cuộc vẫn còn nhỏ, chưa từng lên chiến trường, mặc dù có thể viết ra binh thư thế này đúng là không dễ, nhưng bên trong tất nhiên còn rất nhiều thiếu sót... Không bằng thế này, bản binh thư này để lão phu mang về, giúp các ngươi xem xét thật kỹ, chỉ ra sai lầm, lão phu không cần thù lao gì đâu, đến lúc đó chỉ cần thêm tên của lão phu ở đằng sau là được, ngươi thấy thế nào? - Cái rắm! Tiết lão thất phu, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Lý Hiên chưa trả lời, giọng nói của vị tướng quân mặt đỏ đã truyền đến từ phía sau, xem thường nhìn Tiết lão tướng quân: - Một tác phẩm có một không hai như thế, chỉ bằng ngươi cũng sửa chữa được sao? Tiết lão tướng quân sắc mặt tối sầm, trong lúc nhất thời quên mất Cảnh đế còn đang ở đây, cả giận nói: - Họ Mã, bớt nói nhảm đi, có dám ra ngoài làm một cuộc với ta không! Có thể động thủ tuyệt đối không động khẩu là chân lý tướng môn tôn thờ từ trước đến nay, lần này tướng quân mặt đỏ không để ý đến Tiết lão tướng quân, nói: - Tiết lão thất phu không biết xấu hổ, thế tử đừng coi là thật, lão phu nhớ kỹ năm đó thế tử điện hạ bị hắn tra tấn rất thê thảm... Lý Hiên rất tán thành gật đầu, lại thấy trên mặt vị Mã lão tướng quân này cũng có vẻ kích động, nhìn hắn nói: - Thế tử điện hạ có còn nhớ, khi ngươi còn bé, lão phu còn từng ôm ngươi đấy! Có một lần ngươi đánh nhau với Thục vương, cũng là lão phu giúp ngươi ra mặt..... - Ý của Mã lão tướng quân là... Lý Hiên thử dò hỏi. Tướng quân mặt đỏ vung tay lên, nói: - Quyển binh thư này, lão phu giúp ngươi sửa! ..... ..... - Tiết lão thất phu, để lưu được tên người trên quyển sách này mà ngay cả mặt mũi cũng không thèm, ngươi có biết xấu hổ không vậy! - A, họ Mã ngươi còn mặt mũi nói ta sao, muốn nói không biết xấu hổ, ngươi xưng thứ hai, ai dám xưng đệ nhất? - Hai lão gia hỏa các ngươi không biết xấu hổ, đừng tranh giành nữa, tuổi tác hai người cộng lại đã hơn trăm tuổi lại muốn chiếm tiện nghi hai tiểu bối, lão phu chỉ nói một câu —— có thể thêm ta vào không? Nhìn mấy vị lão tướng trong điện vì một bản binh thư mà tranh giành đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, nếu không phải hắn còn ở đây, sợ là đã sớm đánh nhau rồi, Cảnh Đế bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, chẳng lẽ bản binh thư ấy có chỗ kỳ lạ gì sao? - Các vị lão tướng quân, đừng tranh nữa... Lý Hiên bắt đầu hơi hối hận vì sao không âm thầm tìm lúc không người lấy quyển sách này ra, vội vàng nói: - Cuốn sách này, cuốn sách này... phần lớn đều là công lao của Trường An Bá Tước, nếu các vị tướng quân muốn chỉnh sửa phải được hắn đồng ý. Dù sao bây giờ Lý Dịch không có ở đây, vấn đề khó khăn này tạm thời ném cho hắn là biện pháp giải quyết tốt nhất. Một hồi giằng co, chính chủ lại không có ở đây, các lão tướng dần dần không cải vã nữa, quay đầu nhìn Cảnh đế, ngẩn người rồi lập tức nói: - Lão thần thất lễ trước quân, mong rằng bệ hạ thứ tội! Cảnh đế khoát tay, cũng không ngại việc này, dù sao bọn họ thất lễ trước quân không phải mười mấy hai mươi lần, nói: - Các vị ái khanh thấy cuốn sách này thế nào? - Hay! Tiết lão tướng quân cao giọng nói. - Tinh diệu tuyệt luân! Lão tướng quân mặt đỏ bổ sung một câu. - Chúng thần có thể nói thẳng, bộ binh thư này có ý nghĩa vượt xa tất cả binh thư nước ta hiện có, nếu người nước Tề chưa bao giờ đọc cuốn binh thư thế này thì càng có thể đưa đến hiệu quả đáng kinh ngạc trên chiến trường. Mấy vị tướng quân nghiêm mặt nói. Cảnh đế nhìn Lý Hiên, hoài nghi hỏi: - Quyển binh thư này —— do ngươi và Lý Dịch viết ra thật? - Đó là vào một buổi trưa mấy ngày trước, một buổi trưa nóng hơn bình thường một ít, ngày đó ta và Lý Bá Tước đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ, tình cờ nói tới binh pháp... Lý Hiên dùng nửa canh giờ để giản lược nói tóm tắt miêu tả một chút bản này khoáng thế kỳ thư là như thế nào xuất thế, mạt lại bổ sung một câu nói ra: - Đương nhiên đại bộ phận đều là Lý Dịch viết, ta chỉ là, chỉ là đưa đến tác dụng quan trọng. Tác dụng của hắn xác thực rất quan trọng, nếu không nhờ hắn chỉ ra chữ viết sai đó, quyển sách đủ để lưu truyền hậu thế này khó mà lau đi khuyết điểm, vậy thì quá uổng. Lý Hiên gật đầu, nói thầm trong lòng. - Cuốn sách này chưa được đặt tên luôn sao? Tiết lão tướng quân cau mày nói. - Cũng không phải... Lý Hiên suy nghĩ chốc lát rồi nói: - Hay gọi là “Lý Tử binh pháp” đi. - Lý Tử? Ngạc nhiên một phen, Cảnh đế xoa xoa mi tâm lần nữa, mấy vị lão tướng mặt đầy hắc tuyến, thật sự cho rằng một Tử Tước, một thế tử là có thể xưng “Tử” sao? Từ xưa đến nay, bao nhiêu người có thể xưng “Tử”? Đừng nói Lý Dịch hiện tại đã trở thành Bá Tước, cho dù hắn trở thành huyện hầu, huyện công, cũng không có khả năng dược như xưng hô này... Không lâu sau, Lý Hiên như trút được gánh nặng ra ngoài Lập Chính điện, Tiết lão tướng quân thở dài nói: - Lão phu đã nói từ lâu rồi, để tiểu tử kia vào Binh bộ là thích hợp nhất, đáng tiếc, đáng tiếc... Cảnh đế lắc đầu, nói: - Lấy tài năng hắn thể hiện ra trước mắt, tam tỉnh lục bộ, có nơi nào không thể vào? Nhưng hắn lại cứ cố ý muốn làm một huân tước nhàn tản, hắn đã không có lòng, cho dù trẫm ép hắn cũng vô dụng... Tiết lão tướng quân vội vàng nói: - Tính tình Lý tiểu tử lười biếng một chút, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại lúc nào cũng đứng ra vì bệ hạ phân ưu, đủ để thấy hắn hết sức chân thành đối với bệ hạ, đối với Cảnh quốc ta. - Chân thành? Cảnh Đế suýt chút nữa không nhịn được nói cho Tiết lão tướng quân, vì để hắn đứng ra, mình đã dùng điều kiện gì để trao đổi... Không nghĩ thêm chuyện này nữa, Cảnh đế lại hỏi: - Trận tỷ thí ngày mai đã thu xếp ổn thỏa chưa? - Nếu chỉ là so tài giữa các tiểu bối trẻ tuổi, mấy đệ tử tướng môn thôi cũng được. Tiết lão tướng quân nói: - Để bọn nó đi thi Trạng Nguyên thì không xong, tranh dũng đấu ngoãn thì mỗi một đứa đều là cao thủ. Người Tề hạn chế tuổi tác thi võ xuống cho những tuấn kiệt trẻ, đồng nghĩa với việc dù là thôi diễn chiến trận hay so tài tỷ võ, họ cũng không thể ra sân. Đương nhiên, đông đảo cao thủ trong cung cũng bị hạn chế, có điều trận cuối cùng này không cần lo lắng, nếu đệ tử tướng môn không thành công, trong cung cũng thu nạp không ít cao thủ trẻ tuổi, dù là thế nào, trận này người Tề khó có khả năng thắng. Cảnh đế gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài điện. Khi trận đấu võ cuối cùng kết thúc, sứ thần Tề quốc sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Liên tiếp giành thắng lợi trong cuộc giao phong với Tề quốc là khung cảnh sôi nổi mấy chục năm qua chưa từng có, lúc ấy, dân chúng Cảnh quốc tất nhiên sẽ sĩ khí đại chấn, nếu sinh thời hắn có thể vì Cảnh quốc trừ đi mối uy hiếp này, thì không còn gì tiếc nuối nữa. Hồng Lư Tự, sân viện nơi sứ thần Tề quốc sứ thần ở. Người trẻ tuổi kia vẻ mặt xám như tro tàn, mấy vị sứ thần lưu kinh cũng không dễ nhìn cho lắm. Một nam tử trung niên mặc áo bào xanh âm u nói: - Đấu văn chúng ta thua, đấu võ cũng thua một trận, trận tiếp theo chỉ được thắng, không được thua! Một vị sứ thần nhắc nhở: - Đừng quên nơi này là hoàng thành Cảnh quốc, trong hoàng cung đông đảo cao thủ, trận tiếp theo... Làm sao chúng ta có thể thắng nổi? Trên mặt nam tử áo lam hiện ra một tia âm ngoan, nói: - Yên tâm đi, lúc đi tam hoàng tử đã sắp xếp việc này...