Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 493 : Bình thường lão phu đối xử với ngươi thế nào?
- Đại hội Anh Hùng?
Liễu nhị tiểu thư ôm kiếm tựa vào cửa, nhìn Lý Dịch, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Muội không thấy làm minh chủ võ lâm chơi rất vui sao?
Lý Dịch đang sửa sang tài liệu giảng dạy Toán học kiểu mới, không ngẩng đầu lên nói.
- Minh chủ võ lâm, chỉ bằng ngươi?
Giọng điệu của Liễu nhị tiểu thư rõ ràng đã thể hiện thái độ của nàng.
- Đương nhiên... không phải ta.
Bản thân có bao nhiêu cân lượng Lý Dịch vẫn hết sức rõ ràng, ngẩng đầu nhìn nàng, nói:
- Không phải còn có muội sao, làm minh chủ Liễu Minh có gì hay, minh chủ võ lâm mới ngầu, nói ra có mặt mũi nhiều...
Liễu nhị tiểu thư nhíu mày, mặc dù đề nghị này cũng rất đáng để cân nhắc, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa chạm được đến ngưỡng cửa của cảnh giới ấy, không biết mình có thể thắng được Tông Sư không, nhỡ đâu gặp phải cao thủ như đạo cô kia giống như lần tước, những ngày nỗ lực vừa qua của nàng chẳng phải đều uổng phí hết sao?
Lực lượng của một cá thể cực kì có hạn, nhất là sau khi trải qua chuyện nào đó, nàng càng thêm khắc sâu đạo lý này. Vị trí ấy cực kỳ trọng yếu, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Lý Dịch không nói việc này cho nàng trước, nàng có chút bất mãn liếc hắn một cái, quay người đi ra ngoài cửa.
Tiết trời hôm nay không nóng bức lắm, bọn nha hoàn Lý gia quét sân rồi lại quét sân, lau rồi lại lau trụ hiên bên ngoại, không cho phép có một chiếc lá rụng, một hạt bụi nào tồn tại. Tiền công tháng này có thể tăng lên không, hoàn toàn dựa vào biểu hiện của các nàng.
Dưới bóng mát một gốc cây đại thụ, nhị thúc công cụp mắt nằm trên ghế xích đu trong sân, ngẫu nhiên trở mình một cái, ghế xích đu dưới thân bắt đầu lay động, nhìn qua rất thoải mái. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua lá cây rơi xuống thành vầng sáng loang lổ, mang đến một tia ấm áp, vào một khắc chút ấm áp ấy tiêu tán, lão nhân gia mở mắt, nhìn Liễu nhiị tiểu thư đang đứng trước mặt lão, uể oải hỏi:
- Như Ý tiểu nha đầu, làm sao vậy...
.....
.....
So với cuộc đấu văn đã đưa tới sự chú ý của toàn kinh thành vào vài ngày trước, đối với võ đấu hôm nay, lực chú ý của dân chúng kinh đô hơi kém hơn một ít, cho dù là bách quan trong triều cũng không mấy bận tâm về lần tỷ thí này. Thế nhưng võ tướng trong triều lại rất coi trọng hai cuộc tỷ thí ấy, dù sao đấu văn đã thắng, nếu thua đấu võ, cái mặt già của họ không biết nên giấu vào đâu. Có điều lúc này, xung quanh một chiếc bàn cát to lớn, các lão tướng nhìn thế cục phía trên, không phải lo lắng thắng thua, mà bởi vì đang trợn mắt há hốc mồm vì những chuyện khác.
- Đây là do ngươi dạy dỗ hắn thật sao?
Mấy vị lão giả nhìn qua Tiết lão tướng quân, nhao nhao mở miệng.
Tiết lão tướng quân cũng mặt đầy bất ngờ, quả thật Lý Hiên do một tay hắn dạy dỗ, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi, những thủ đoạn hắn bày ra vừa này, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe thấy. Chẳng lẽ, trước kia mình vẫn hơi nhìn nhầm, tạo nghệ binh pháp của tiểu gia hỏa này vượt xa tưởng tượng của hắn ư?
Người trẻ tuổi Tề quốc đối diện đã sớm trán đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy giao đấu hôm nay là ván quỷ dị nhất đời này hắn gặp được, thủ đoạn của đối phương rất huyền bí, từ khi sinh ra đến nay hắn rất hiếm gặp. May mà màn trước mắt chỉ là suy diễn trên giả thuyết, nếu hai nước Tề Cảnh giao chiến, lên chiến trường, tướng sĩ Tề quốc nhất định sẽ gặp nhiều thua thiệt.
Người tuổi trẻ kia hít sâu một cái, ngẩng đầu nhìn Lý Hiên nói:
- Lấy những âm mưu quỷ kế này ra đùa giỡn thì có bản lĩnh gì, nếu ngươi có lá gan, có dám đường đường chính chính suy diễn với ta một phen không?
Lý Dịch phiết hắn một cái, nói ra:
- Binh giả, quỷ đạo dã, tài dùng binh ở chỗ thiên biến vạn hóa, nếu ở trên chiến trường, ngươi đã chết mười lần tám lần từ lâu rồi, thế thì còn cơ hội đường đường chính chính gì đâu.
Tiết lão tướng quân gật gật đầu, nhìn mấy vị lão tướng, vuốt râu nói:
- Thế nào, đệ tử lão phu dạy dỗ cũng không tệ lắm phải không?
- Binh giả, quỷ đạo dã... Lợi hại, chỉ một câu này thôi đã chỉ ra tinh túy trong việc dùng binh.
Một vị lão tướng mặt đỏ nhìn Tiết lão tướng quân, nói:
- Tiết lão thất phu ngươi đọc sách mấy năm mà nói ra được như vậy?
Cảnh đế nhìn thế cuộc trước mắt, trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, nói:
- Hai vị ái khanh tạm thời yên tĩnh, có chuyện gì, lát nữa rồi nói.
Tuy hai vị lão tướng rất muốn ngay tại chỗ trao đổi một chút về - lý tưởng nhân sinh-, nhưng bệ hạ đều đã mở miệng, chỉ đành nhìn nhau một cái, hừ lạnh, tiếp tục đặt ánh mắt lên bàn cát.
- Đường đường chính chính, ngươi chắc chắn chứ?
Lý Hiên nhìn người trẻ tuổi Tề quốc kia, lại hỏi xác nhận.
- Chẳng lẽ ngươi không dám?
Người tuổi trẻ kia hừ lạnh một tiếng, mừng thầm trong lòng, người này quả nhiên bị kế khích tướng của kích động, cục này chắc chắn thắng rồi!
- Có gì không dám?
Lý Hiên lạnh nhạt nói.
Mấy vị lão tướng nghe vậy thì đồng thời cau mày, chiến trường không phải nơi để nói chuyện đường đường chính chính, thắng lợi là mục đích duy nhất, dùng cái giá thấp nhất để chiến thắng đối phương mới là điều một tướng quân phải cân nhắc, trong tình cảnh chiếm hết ưu thế càng phải thừa thế xông lên, nhổ cỏ tận gốc, cái gì mà đường đường chính chính, căn bản chính là tự tìm chỗ chết.
Người trẻ tuổi Tề quốc nọ cười khẩy trong lòng, nhanh chóng bố trí một phen, nhìn Lý Hiên nói:
- Mời!
Một lá cờ nhỏ Lý Hiên đang cầm trong tay bị ném lên bàn cát, hắn vỗ vỗ tay, nói:
- Các ngươi đã toàn quân bị diệt, còn đấu cái gì?
Người tuổi trẻ kia sững sờ một lát, sau đó giận dữ nói:
- Dựa vào đâu! Đừng tưởng nơi này là Cảnh quốc là các ngươi có thể không nói phải trái, chẳng lẽ các ngươi không sợ chuyện này truyền ra bị người trong thiên hạ chế nhạo sao?
- Dựa vào chúng ta có Thiên Phạt.
Lý Hiên vẻ mặt thành thật nói.
-...
Người trẻ tuổi Tề quốc vẻ mặt cứng đờ.
- Không phải ngươi nói đường đường chính chính sao, ngươi nói đúng, trên chiến trường, chúng ta xác thực không biết sử dụng nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, bởi vì chúng ta có Thiên Phạt.
Lý Hiên nhàn nhạt liếc hắn, nói:
- Mà các ngươi không có.
- Chúng ta có Thiên Phạt...
- Các ngươi không có...
- Không có...
Người trẻ tuổi Tề quốc sắc mặt đờ đẫn, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, cảm giác ở ngực như là bị cắm một đao. Câu nói này rất hay, rất có lý, hắn lại không phản bác được.
Trên thực tế, cũng chính bởi vì Thiên Phạt khủng bố ấy, hắn mới phải đứng đây mà dùng thủ đoạn thế này tỷ thí với Cảnh quốc, chỉ để muốn lấy về chút mặt mũi cho Tề quốc —— hiện tại xem ra, giấc mộng này đã phải sụp đổ.
......
......
- Hôm nay Hiên nhi làm rất tốt.
Sau khi người Tề quốc mặt mày xám xịt rời đi, Cảnh đế vỗ vỗ bả vai Lý Hiên, vui mừng nói.
Lý Hiên có chút ngượng ngùng sờ đầu, dường như nhớ tới cái gì, lập tức lấy một vật ra từ trong ngực, nói:
- Hiên nhi có một vật muốn hiến cho hoàng bá bá.
Thấy dáng vẻ trịnh trọng này của hắn, trong lòng Cảnh đế cũng có mấy phần tò mò, cười nói:
- Vậy hoàng bá bá sẽ xem thật kỹ.
Hắn nhận lấy quyển sách nhỏ thật mỏng từ trong tay Lý Hiên, bìa ngoài và bìa trong đều trống rỗng, lại lật ra một tờ nữa thì có chữ viết.
- Binh giả, quốc gia đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát giả...
Cảnh Đế đọc một câu, sau đó có chút ngoài ý muốn nói:
- Binh thư?
Nghe được hai chữ này, mấy vị lão tướng rõ ràng chấn động tinh thần.
Là Hoàng đế một nước, Cảnh đế đương nhiên cũng hiểu nguyên tắc dùng binh, nhưng nhất định ké hơn chư vị lão tướng ở đây. Sau khi quét mắt một vòng, Cảnh đế đưa cuốn sách cho Tiết lão tướng quân, nói:
- Tiết ái khanh cũng xem một chút đi.
Tiết lão tướng quân không kịp chờ đợi nhận lấy, chỉ đọc vài lần, trong mắt rực rỡ ánh sáng, khóe mắt nhìn qua mấy vị lão tướng rồi che giấu rất nhanh, nhìn Lý Hiên hỏi:
- Cuốn sách này tên gì? Ai viết? Vì sao lão phu chưa từng nghe nói?
Lý Hiên nhìn Tiết lão tướng quân, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói:
- Cuốn sách này là ta và Trường An huyện úy gần đây viết ra, vẫn chưa đặt tên, đương nhiên Tiết lão tướng quân chưa thấy qua trước đó.
Mấy vị lão tướng nghe vậy nhất thời có chút buồn cười, bọn họ chinh chiến cả đời cũng không dám nói có tư cách viết binh thư, chỉ cho rằng hắn nhất thời hồ nháo.
Tiết lão tướng quân một hồi lâu mới đọc hết tất cả nội dung, sắc mặt bình tĩnh khép lại, đưa cho mấy người khác, ngay khi họ còn chưa kịp lật ra thì nhanh chân đi đến trước mặt Lý Hiên, ôm lấy bả vai hắn, nhỏ giọng hỏi:
- Nói thật đi, bình thường lão phu đối xử với ngươi thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương