Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 477 : Vang danh kinh đô
- Cái gọi là thi đối đáp, chính là lấy câu chữ kinh thư làm đề, hai người một hỏi một đáp, yêu cầu đều xuất ra từ Nho gia kinh điển, người bị hỏi cần tỏ rõ ý trung nghĩa, những thứ kinh điển này, bao quát nhưng lại không giới hạn trong Thập Tam Kinh, khi Tần Tướng tuổi còn trẻ đã nổi tiếng khắp kinh đô về tài đối đáp, nhưng cũng không sánh bằng vị Đại Văn Tông Tề Quốc kia, nếu ngươi muốn thủ thắng, không chỉ cần phải nhớ kỹ nghĩa lý những thứ kinh điển này trong lòng, cũng phải có lý giải của mình, điểm này cực kỳ không dễ.
Cảnh Đế nhìn Lý Dịch, ánh mắt có chút cổ quái.
- Thật hai tháng?
Lý Dịch có chút không xác định hỏi lần nữa.
- Vua không nói xuông.
Cảnh Đế gật đầu, như cười mà không phải cười.
Lý Dịch sờ mũi một cái, làm ra vẻ giật mình:
- Bệ hạ, thần chợt nhớ tới, hình như thần cũng hiểu sơ sơ kinh nghĩa.
- Ngươi có thể nghĩ kĩ, những kinh nghĩa đó cộng lại đủ để chất đầy nửa gian phòng, mà vị Đại Văn Tông Tề Quốc kia, cả một đời đều nghiên cứu tập kinh nghĩa, xem như đại học sĩ Hoằng Văn Quán, cũng chưa chắc có thể thắng hắn trên phương diện kinh nghĩa, nếu ngươi thua, trẫm cũng không phạt ngươi, chuyện cho phép ngươi mang Vĩnh Ninh xuất cung, coi như trẫm chưa nói qua.
Từ dưới đáy lòng Lý Dịch âm thầm khinh bỉ, mới vừa rồi còn nói cái gì vua không nói xuông, trong nháy mắt đã đổi ý, nếu không phải bận tâm đến thân phận của hắn, sớm đã phun ra một ngụm nước bọt khinh bỉ.
- Bệ hạ yên tâm, vừa lúc thần trên phương diện kinh nghĩa, cũng có mấy phần tự tin.
Lý Dịch nhìn Cảnh Đế mỉm cười nói.
Cuối cùng thì khuôn mặt Cảnh Đế cũng hiện ra một tia uy nghiêm:
- Ngươi nghiêm túc?
- Hai tháng, bệ hạ cũng đang nghiêm túc?
Lý Dịch hỏi lần nữa.
Nếu làm giao dịch, trước đó cần xác nhận được cái lợi.
Cảnh Đế ngẫm lại, gật đầu nói:
- Sáng sớm ngày mai, trẫm phái người đi đón ngươi, nếu ngươi có thể giành giải nhất về cho trẫm, trẫm sẽ tăng thêm một bậc Tước vị cho người, Huyện Bá mới hai mươi tuổi, sợ là sẽ lại chấn động kinh đô, ngươi nghĩ như thế nào?
- Thần về trước chuẩn bị.
Tước vị không trọng yếu, thăng một cấp cũng chỉ là Huyện Bá, so với Quốc Công vẫn kém xa, Lý Dịch chắp tay một cái, chuẩn bị rời đi, đi ra hai bước, như nhớ tới điều gì, lại quay lại.
- Còn có yêu cầu gì?
Cảnh Đế nhìn hắn hỏi.
- Yêu cầu ngược lại không có.
Khuôn mặt Lý Dịch hơi nghi hoặc, nhìn Cảnh Đế hỏi:
- Chỉ là muốn hỏi bệ hạ một chút, Thập Tam Kinh là cái gì?
- …
- Lần này trẫm, có phải quá mức qua loa hay không?
Lý Dịch đã đi được một lúc, Cảnh Đế xoa xoa mi tâm, có chút hoài nghi hỏi.
- Bệ hạ, có thể nghe lão nô nói một câu hay không?
Từ trước đến nay, Thường Đức đa số trầm mặt trước mặt Cảnh Đế bỗng nhiên mở miệng nói.
Cảnh Đế khoát tay, nói:
- Giữa ngươi với ta, không cần lễ nghi.
Thường Đức ngẫm lại, mở miệng nói:
- Bệ hạ cảm thấy, Lý Tử Tước sẽ đáp ứng việc hắn không có nắm chắc sao?
Cảnh Đế sững sờ một chút, lắc đầu nói:
- Từ khi trẫm bắt đầu chú ý hắn, cho tới bây giờ, trừ việc đánh Thục Vương khiến trẫm ngoài ý muốn, từ trước đến nay hắn làm việc trầm ổn, không có một trăm phần trăm tự tin, sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
- Đã như vậy, bệ hạ không cần lo lắng.
Thường Đức cười nói.
Cảnh Đế ngẫm lại, trên mặt tươi cười, gật đầu nói:
- Chắc do trẫm nhạy cảm, nhìn trời sáng, hắn sẽ khiến cho trẫm, khiến cho văn võ trong triều, khiến cho con dân Cảnh Quốc ta kinh hỉ gì nha.
Từ Cần Chính Điện trở về, bọn họ khó khắn lắm mới chừa lại món ăn cho mình, Lý Dịch vừa ăn cơm, vừa nhìn Lý Minh Châu hỏi:
- Hoằng Văn Quán đi như thế nào?
- Ngươi đi Hoằng Văn Quán làm cái gì?
Lý Minh Châu nhăn mày hỏi.
Hoằng Văn Quán chính là nơi lưu trữ văn thư quốc gia, trong quán phần lớn là lão học sĩ rất cao tuổi, quản lý sửa đổi thư tịch, dưới cái nhìn của nàng, Lý Dịch cũng không giống người thích đọc sách.
Lý Dịch liếc nàng một chút nói:
- Bệ hạ để cho ta sáng mai đối đáp với vị Đại Văn Tông gì đó, dù sao ta cũng phải đi xem một chút đối cái gì?
Đôi mắt đẹp của Lý Minh Châu trợn to:
- Đối đáp, ngươi?
- Ta làm sao?
Lý Dịch bất mãn nhìn hắn:
- Ngươi chớ xem thường, ai nói lớn tuổi thì kinh nghĩa lợi hại, thời đại này đến cùng là của người trẻ tuổi, Trường Giang sóng sau đập sóng trước, ngươi có biết đạo lý sóng trước đè lên trên bờ cát hay không?
Lý Minh Châu cau mày nói:
- Ngươi đang nghiêm túc? Ngươi đã thắng trận thơ văn này, cần gì phải tiếp tục cậy mạnh, nếu bàn về kinh nghĩa, ngươi có thể còn lợi hại hơn so với Tần Tướng và Chu đại học sĩ sao?
Lý Dịch nhẹ hừ một tiếng:
- Ta có bao nhiêu lợi hại, về sau ngươi sẽ biết.
Lý Minh Châu nhìn hắn, khuôn mặt hiện ra vẻ ngờ vực, vô duyên vô cớ tỷ thí kinh nghĩa với Đại Văn Tông, đây tuyệt đối không phải tính cách của hắn, nàng quan sát Lý Dịch, hỏi:
- Phụ hoàng cho ngươi chỗ tốt gì?
Lý Dịch để đũa xuống, thở dài, nhìn nàng, thấm thía nói:
- Có thể có chỗ tốt gì, thân là con dân Cảnh Quốc, sẽ lấy chấn hưng quốc gia làm nhiệm vụ của mình, há có thể không quan tâm vinh nhục quốc gia, muốn có thể ở thời khắc mấu chốt đứng ra, vì quốc gia, xem như hi sinh chính mình cũng sẽ không tiếc.
- Phụ hoàng đáp ứng thăng quan cho người?
Lý Minh Châu hỏi lần nữa.
- Không có thăng quan, chỉ là tấn tước mà thôi.
Hoằng Văn Quán là nơi đám quan chức trong triều về hưu dưỡng lão, từ trước đến nay đều là tương đối thanh nhàn, ngoại trừ vài lão học sĩ, còn lại là một số tôi tớ làm tạp vụ, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài quan viên trẻ tuổi không được chào đón bị điều tới nơi này, cũng không lâu lắm, không phải mình chào từ giã cũng là nghĩ biện pháp bị điều đến nơi khác, đủ thấy ở chỗ này công tác là một sự việc nhàm chán cỡ nào.
Hôm nay Hoằng Văn Quán, không hề bình yên như trong quá khứ, vài vị học sĩ đứng xa xa nhìn khắp nơi trong quán tại, cũng không đọc sách, người trẻ tuổi chỉ tiện tay sờ loạn trên giá sách, không hiểu ra sao.
- Lý Tử Tước này là thế nào?
- Vì sao hắn lại đến Hoằng Văn Quán chúng ta, công chúa điện hạ thế mà cũng ở bên cạnh hắn?
- Hắn đang làm gì, bên kia cất giữ tất cả đều là bài văn kinh nghĩa, nếu tìm đọc thư tịch, nhưng vì sao không thấy hắn lật xem, chẳng lẽ hắn kiểm tra như vậy, liền có thể đem tất cả nội dung trong sách đều ghi lại hay sao?
- Không rõ ràng, nghe nói thân thể vị Lý Tử Tước này mắc một loại bệnh động kinh, xem ra lời đồn không phải bậy, tuyệt đối không nên kích thích đến hắn, nếu không…
Nghĩ đến kết cục bi thảm của Thục Vương, mấy vị đại học sĩ lập tức lại lui lại hơn mười bước.
- Ngươi đang làm gì?
Lý Minh Châu đứng bên cạnh Lý Dịch, cũng nhìn kỳ quái, rốt cục nhịn không được hỏi.
- Ngươi không hiểu, sáng mai sẽ tỷ thí, ngày hôm nay muốn trước làm quen một chút.
Lý Dịch vừa nói, lại cầm lấy một quyển sách, cùng lúc đó, trong đầu của hắn, bỗng dưng đi hiển hiện một quyển sách lấy ra trên kệ, lúc này Lý Dịch mới để sách xuống, lại cầm lấy một quyển khác
- Làm quen một chút.
Lý Minh Châu nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bất cứ lúc nào chỗ nào, hắn làm việc luôn luôn ngoài dự liệu như thế, khiến người ta một chút đều đoán không ra.
Bất quá, nhìn dáng vẻ hắn, sợ là sáng mai đã nắm được thắng chắc.
Lý Minh Châu lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, nghĩ hắn trong thời gian ngắn hẳn sẽ không kết thúc, dứt khoát đi đến ở ngoài điện chờ
Hoằng Văn Quán yên tĩnh dị thường, thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân, mà bên ngoài hoàng cung, trong kinh đô, sớm vì tin tức nào đó mà sôi trào.
Hôm nay, Lý Tử Tước trên tỷ thí thơ văn thắng người Tề Quốc, vì Cảnh Quốc giành về giải nhất, cũng làm cho tâm lý dân chúng kinh đô buông lỏng một hơi.
Hắn làm ra hai bài thơ trên kim điện, từ lâu đã được người dán thiếp, ngược lại thơ đều có thể đọc thuận nghịch, không chỉ có đặt vào mắt vô số dân chúng, lập tức để vô số văn nhân rất sợ hãi thán phục, nguyên lai thơ ca còn có thể làm như vậy!
Trừ cái đó ra, một số khiến mọi người nói chuyện say sưa về tin tức ngầm, được truyền tới từ các Câu Lan trong kinh đô.
Tỉ như vị Tề Quốc kia danh xưng “Đệ nhất danh thơ ngàn năm” của Triệu Tu Văn, hôm nay một bài thơ đều chưa làm được, vẻn vẹn nhìn thấy thơ của Lý Tử Tước đã lập tức nhận thua, thừa nhận hắn “thua xa”, đồng thời muốn xin bản gốc bài thơ của Lý Tử Tước đem về.
Đương nhiên, cũng có người tuôn ra, vị Triệu Tu Văn kia, thực ra là một trong những người sùng bái thơ ca của Lý Tử Tước, luôn mang theo bên người vài Thi Tập của Lý Tử Tước, buổi tối phải đọc vài lần thơ của Lý Tử Tước mới có thể ngủ được
Đối với dân chúng kinh đô mà nói, còn có chuyện hơn cả chuyện thắng được tỷ thí hôm nay khiến người ta hả giận?
Đương nhiên có.
Đó chính là bọn họ không chỉ muốn thắng, còn muốn thắng thật hoàn mỹ, thắng khiến cho người Tề Quốc tâm phục khẩu phục, mà điểm này, Lý Tử Tước đã làm được.
Một ngày này, nét u sầu mù mịt càn quét trên mặt dân chúng kinh đô, trong lòng lại không thể tích tụ; một ngày này, thanh lâu sở quán trong kinh gần như đầy ắp, văn nhân sĩ tử ngâm thi từ, hết sức phóng thích tình cảm mãnh liệt của bọn họ; một ngày này, vô số khuê các nữ tử, mỗi người giữ một bản 《 Minh Nguyệt Tập 》, đem bài mới nhất 《 Hoán Khê Sa - Đoan Ngọ 》 sao chép lại, đọc “Giai nhân tương kiến nhất thiên niên”, gương mặt đỏ một màu.
Một ngày này, Trường An Tử Tước Lý Dịch vang danh kinh đô!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương