Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 476 : Kinh nghĩa gì đó?
Lý Dịch, vẫn luôn là một tồn tại đặc thù trên triều đình.
Hắn được thánh thượng cực kỳ yêu thích, am hiểu toán học, tinh thông Phật lý, y thuật thật tốt, hắn dâng lên thiên phạt khiến cho quân sự trên không của Cảnh Quốc suy yếu đã lâu, lúc đối mặt với Tề Quốc cường đại, cũng có lực đánh trả lại.
Nhưng đồng thời, hắn mở ra tiền lệ trăm năm, trong hoàng cung, đánh Thân Vương ngay trước bách quan mặt, xem lễ giáo không ra gì.
Cho tới nay, quan viên trong triều đều khen chê không đồng nhất với hắn, nhưng lần này, cho dù là quần thần thân cận Thục Vương, cũng không thể không thực lòng tán thưởng một tiếng:
- Làm rất tốt!
Vì ý nghĩa của cuộc tỷ thí này, đã sớm vượt qua tỷ thí cá nhân.
Sau mấy lần thất bại, uy tín triều đình trong lòng dân đã giảm xuống không ít, nếu là kiểu đọ sức giữa nước này với nước kia, thua liền hai trận, sợ là thần dân thiên hạ sẽ thất vọng cực kỳ với bệ hạ, với triều đình, đây cũng là mục đích người Tề Quốc muốn đạt được.
Hiện tại liền tốt, Lý Tử Tước dùng bàn tay đem âm mưu bọn hắn đánh tan một cái thật vang, đám ngươi thi sĩ Tề Quốc không phải là rất lợi hại sao, bây giờ chính hắn đều thừa nhận kém xa tít tắp Lý Tử Tước, thậm chí lúc rời đi còn mặt dày mày dạn hướng bệ hạ đòi hỏi Lý Tử Tước một bản thảo bài thơ, sau này ai còn dám nói Cảnh Quốc không có người tài?
Bên ngoài hoàng cung, lúc sắc trời mời vừa hừng sáng, đã có không ít người đứng ở đằng xa chờ đợi.
Những người này trẻ có già có, có nam có nữ, trong đó chủ yếu là người trẻ tuổi, nho sinh chiếm đại đa số, có học sinh kinh đô, cũng có người từ châu huyện lân cận chạy đến, vì hôm nay trong hoàng cung tổ chức, không chỉ là tỷ thí của hai người, hơn nữa là nước này đấu với nước kia, nên đều có liên hệ đến bản thân mỗi người bọn hắn.
Hôm qua đã thua một trận, hôm nay tỷ thí đương nhiên rất quan trọng.
Sắc mặt đại đa số người đều nghiêm túc, cũng không thấy ai nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên liếc mắt một cái hướng cửa cung, sau khi tỷ thí kết thúc, tin tức sẽ truyền đi, tất nhiên sẽ đi qua nơi này, bọn họ liền có thể biết được ngay đầu tiên.
Mọi người không biết đợi bao lâu, trong một thời khắc nào đó, phía trước rốt cục truyền đến một tiếng vang cẩn trọng.
Thủ vệ cửa cung mở cửa cung ra, bách quan từ bên trong đi ra.
Bọn họ tốp năm tốp ba, vừa nói vừa cười, nhìn qua dáng vẻ cực kỳ nhẹ nhõm.
Tại cách đó không xa mọi người đang đợi nhìn thấy một màn này, thần sắc liền giật mình, sau đó liền giống như ý thức được cái gì, trên mặt cấp tốc hiện ra một tia vui mừng.
Không bao lâu, liền có vài con khoái mã từ đám người bên cạnh chạy như bay ra ngoài:
- Trận tỷ thí thứ hai, Cảnh Quốc thắng.
Tin tức truyền bốn phương tám hướng.
- Hai người các người làm sao quen biết Tam hoàng tử Tề Quốc?
Lý Minh Châu không hề động đũa, nhìn Lý Dịch cùng Lý Hiên hỏi.
Lý Hiên có chút buồn bực, nói:
- Chúng ta làm sao biết tên gia hoả kia gặp ở Quần Ngọc Viện là Tam hoàng tử Tề Quốc, ta còn cảm thấy người đó rất không tệ thôi.
Thọ Ninh công chúa miệng lớn nhai cơm, nghe vậy ngẩng đầu, khóe miệng dính một hạt gạo, hiếu kỳ hỏi thăm:
- Quần Ngọc Viện là chỗ nào, chơi vui lắm à, lần sau cũng dẫn ta cùng đi nha.
Tấn Vương Lý Hàn có thể không quan tâm những chuyện đó, thật vất vả mới có cơ hội ăn cơm với bọn hắn, nắm chặt thời gian ăn nhiều thêm vài miếng, lần tiếp theo không biết khi nào mới có thể ăn được.
Lý Dịch nhớ đến buổi sáng có nói qua với Như Nghi sẽ trở về ăn cơm, cái này sợ là phải đợi đến xế chiều, một bên cho gắp thức ăn bỏ vào trong chén bên cạnh cho Vĩnh Ninh, vừa nhìn Lý Minh Châu nói:
- Tên kia chính là Tam hoàng tử Tề Quốc, vì sao hắn chạy đến kinh đô?
Lý Minh Châu lắc đầu, nói:
- Vị Tam hoàng tử Tề Quốc này, tuy đứng thứ ba, nhưng là người có năng lực nhất trong tất cả hoàng tử của Tề Quốc, rất được Quân Vương Tề Quốc tín nhiệm, uy vọng trong lòng bách tính cũng rất cao tại Tề Quốc, chuyện hàng lọat này nhằm vào Cảnh Quốc, hẳn là kế hoạch của một mình hắn.
Lý Dịch gật đầu, vị Tam hoàng tử Tề Quốc này đúng thật có chỗ hơn người.
Chỉ dựa vào mấy người sứ đoàn Tề Quốc hắn mang theo đến Cảnh Quốc, từng bước một đem lão hoàng đế và tất cả văn võ trong triều bức bách đến nước này, trở về cũng đủ để vang danh mãnh liệt cả một đời.
Không nói cái khác, nếu như không phải Lý Hàn không có lười biếng, đem quyển sách nhỏ kia học hết tất cả nội dung, chỉ một vấn đề về bàn cờ và lương thực, liền khiến cho lão hoàng đế và bách quan trơ mắt nhảy vào hố bọn họ tự đào, trăm ngàn năm sau, lúc lên trung học trong sách học có viết nhiều kiểu dãy số, khả năng liền sẽ đem những việc này xem như một ví dụ thú vị, danh hào lão hoàng đế tuyệt đối so với hoàng đế khai quốc Cảnh Quốc còn muốn vang dội hơn.
Đương nhiên, vị Tam hoàng tử khủng bố mọi người không còn ở nơi này, rõ ràng là quan hệ thù địch, nhưng Lý Dịch lại đối với hắn không có bao nhiêu chán ghét và địch ý, chẳng lẽ đây chính là nhân cách mị lực trong truyền thuyết?
Nếu như ngày sau hắn trở thành Quốc Quân Tề Quốc, Cảnh Quốc này xem như nguy hiểm, Thục Vương kia là cái bao cỏ, sẽ chỉ mở tiệc tùng, cùng vị trẻ tuổi kia căn bản cũng không có cái gì để so sánh, tiếp tục như vậy, một khi lão hoàng đế quy thiên, khoảng cách diệt vong của Cảnh Quốc cũng không còn xa.
- Lý Tử Tước, bệ hạ triệu kiến.
Tên Thường Đức này sở dĩ bị ghét, cũng vì hắn đều chọn thời điểm không thích hợp nhất xuất hiện.
Lý Dịch để đũa xuống, sờ sờ đầu Vĩnh Ninh, nói:
- Ta đi ra ngoài một chút, lập tức sẽ trở về.
Sau đó hắn đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Từ trước tới nay chưa từng thấy hắn dứt khoát sảng khoái như thế, Thường Đức nhất thời có chút sững sờ.
- Đi thôi, còn thất thần làm gì?
Lý Dịch đứng ở ngoài cửa, nhìn Thường Đức thúc giục nói.
- Lần này Lý Tử Tước cảm thấy rất sốt ruột à.
Âm thanh Thường Đức vẫn luôn âm trầm.
- Ngươi nói bệ hạ lần này gọi ta làm gì?
Khuôn mặt Lý Dịch hiếu kỳ hỏi.
Thường Đức lạnh nhạt nói:
- Suy nghĩ của bệ hạ, những thứ này thân làm nô tài như chúng ta làm sao biết được?
Thái giám không hiểu được tâm tư của đế vương không phải là một thái giám tốt, cũng không biết lão Thường thông minh này, làm sao bò lên được vị trí nội tổng quản, không biết có đi cửa sau hay không?
- Sẽ không phải thắng người Tề Quốc, bệ hạ cao hứng muốn ban thưởng, lần này cũng không cần bạc, nếu có thể chức Quốc Công, ngược lại có thể suy nghĩ một chút.
Thường Đức liếc hắn một cái nói:
- Đừng nằm mơ, đi vào đi.
Lúc Lý Dịch đi vào Cần Chính Điện, Cảnh Đế không có ngồi ở đó phê duyệt tấu chương, mà chính là đứng ở phía dưới một cái bàn, như đang hứng thú đánh giá cái gì.
- Thần…
- Được rồi, nơi này không có người khác.
Cảnh Đế khoát tay, quay đầu lại nhìn Lý Dịch hỏi:
- Vì sao trong thời gian ngắn như vậy, người đã làm ra bài thơ này?
Lý Dịch liếc một chút trên bàn, phát hiện phía trên kia là bản chép đầu tiên vừa rồi hắn thuận miệng đọc, bài thứ hai bị Triệu Tu Văn lấy đi ngay trước bách quan mặt.
Lý Dịch trong lòng mặc niệm, nắp quan tài của Tô đại cư sĩ nhất định đã đóng chặt, nói:
- Bẩm bệ hạ, thần cũng chẳng biết tại sao, lúc ấy sau khi nhìn thấy đề bài, bỗng nhiên trong đầu thì hiện ra bài thơ này.
Cảnh Đế sững sờ một chút, lắc đầu nói:
- Ha, như tên Triệu Tu Văn kia nói, xem ra trẫm vẫn còn xem thường ngươi.
- Trẫm đáp ứng ngươi, nếu ngươi có thể thắng cuộc tỷ thí này, trẫm cho phép ngươi mang Vĩnh Ninh xuất cung một tháng, vua không nói xuông, đợi đến chuyện với Tề Quốc qua đi, trẫm sẽ làm tròn lời hứa.
Lão hoàng đế vẫn giữ lời hứa, xem như đây là chuyện mua bán làm có lời, lúc trong lòng Lý Dịch trong lòng nghĩ như vậy, lại nghe hắn hỏi lần nữa:
- Ngươi đối kinh nghĩa có thể quen thuộc? Nếu để cho ngươi đi chung với Văn Tông Tề Quốc biện kinh, có mấy phần chắc chắn?
Lý Dịch sững sờ một chút, lắc đầu liên tục:
- Bệ hạ biết, thần cũng chỉ hiểu chút thi ca, đối với kinh nghĩa gì đó, thật sự là dốt đặc cán mai, bằng không, cũng sẽ không đến bây giờ chỉ là một cái tú tài, Tần Tướng với nhiều vị đại nho đều làm không được, thần thì càng không được.
Cảnh Đế gật gật đầu, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, kinh nghĩa vô biên, muốn lý giải sâu sắc, chí ít cũng phải tốn thời gian hơn mười năm, mà muốn thật thông hiểu đạo lí, thì phải dùng tinh lực suốt đời, nếu như ngay cả đại học sĩ Hoằng Văn Quán đều không được, thật không còn người nào có thể thắng.
Tóm lại, lần này, hắn không thể lại gửi hi vọng vào Lý Dịch.
- Ngươi đi xuống trước đi, để Vĩnh Ninh xuất cung là trị bệnh cho nàng, trẫm sẽ không coi đây là điều kiện, các loại đến việc này đi qua, trẫm tự sẽ thưởng cái khác cho ngươi.
- Thần cáo lui!
Lý Dịch chắp tay một cái, quay người đi ra ngoài điện.
Cảnh Đế nhìn bóng lưng hắn rời đi, khuôn mặt hiện ra một vẻ suy tư, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hai tháng?
Lý Dịch bước chân dừng lại, sau đó một lát, quay đầu lại, nghi hoặc hỏi:
- Bệ hạ mới vừa nói, kinh nghĩa gì đó?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương