Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 465 : Bắt nạt đến tận cửa
- Cô gia, bên ngoài có mấy người nói là tiến sĩ của Quốc Tử Giám gì đó muốn gặp ngài, đã đợi gần nửa canh giờ rồi ạ.
Lão Phương dựa vào cửa viện, liếc mắt thăm dò vào bên trong thông báo.
- Quốc Tử Giám?
Lý Dịch không ngẩng đầu, Quốc Tử Giám không phải kiên định đi theo phe Thục Vương sao, tới tìm hắn làm cái gì?
- Bọn họ có mang bái lễ tới không?
- Hình như là không...
Lão Phương ngẫm lại, sau đó lắc đầu.
- Nếu vậy thì nói hiện tại ta không có ở nhà, kêu bọn họ về đi.
Lý Dịch không kiên nhẫn khoát tay. Lần đầu đến nhà mà ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu, còn tự nhận mình là tiến sĩ Quốc Tử Giám nữa chứ, học nhiều năm sách thánh hiền như vậy để đi đâu hết rồi.
Chẳng lẽ Thánh Hiền không có dạy cho bọn họ, muốn bái phỏng người khác thì phải mang theo lễ vật sao?
Lão Phương tuân lệnh, đi ra ngoài cửa phủ, thông báo cho những người đang đứng đợi bên cạnh xe ngựa:
- Cô gia nhà ta không có ở đây, các ngươi về đi thôi.
- Không có ở đây?
Mấy tên tiến sĩ Quốc Tử Giám qua sang nhìn nhau.
Lý Tử Tước bị bệ hạ cấm túc ở nhà, không thể đi bất cứ đâu, ngay cả khi không muốn gặp bọn họ thì chí ít cũng nên tìm một cái lý do hợp lý hơn chút chứ?
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, mặc dù tức giận đến mấy đi chăng nữa thì ngoài mặt vẫn phải đến bảo trì lễ tiết, bọn họ chắp tay nói:
- Làm phiền lại giúp chúng ta thông báo một tiếng, nói là tiến sĩ khoa toán của Quốc Tử Giám phụng theo ý chỉ của bệ hạ, đến đây để học tập toán học kiểu mới từ Lý Tử Tước.
- Mấy người chưa nghe rõ có phải hay không?
Lão Phương có chút không kiên nhẫn lặp lại lần nữa:
- Cô gia nhà ta nói ngài ấy không có ở nhà, các ngươi tốt hơn hết vẫn là ở đâu thì về nơi đó đi.
Lão Phương nói xong lập tức quay đầu đi vào trong, còn không quên căn dặn hai tên hộ vệ đứng canh cửa:
- Sau này phải đánh bóng đôi mắt của mình, không phải ai tiến vào cũng cần thông báo, đặc biệt là người không mang bái lễ theo!
- Đã rõ, Phương tổng quản!
Lão Phương bây giờ là tổng quản hộ vệ của Tử Tước phủ, hai hộ vệ tất nhiên sẽ không dám có ý kiến gì.
Ngay cả đại nhân Quốc Tử Giám mà Phương tổng quản còn dám khiển trách dạy, nếu bọn họ chọc giận hắn thì khẳng định là không có quả ngon để ăn.
- Cuồng vọng, thật sự là quá cuồng vọng!
Một nam tử trung niên mặc y phục màu thiên thanh sắc mặt xanh mét, Ti Nghiệp và tiến sĩ của Quốc Tử Giám tự mình đến tận nhà bái phỏng một tên huyện úy, thế mà đến cả cửa lớn còn không đi vào được, đây là vũ nhục và coi khinh bọn họ đến mức nào?
- Thôi thôi, chúng ta đi về trước đi.
Ti Nghiệp dẫn đầu khoát tay, có chút bất đắc dĩ nói.
Với tính nết của vị Lý Tử Tước kia, hôm nay ăn bế môn canh cũng là trong dự liệu của hắn. Mấy ngày trước ở trên triều đình, đám người của Quốc Tử Giám buộc tội vị Lý Tử Tước này không ít, hiện tại lại muốn đối phương tươi cười niềm nở đón tiếp bọn họ, hẳn là nên đi nằm mơ.
Nhưng mà hắn lại không đoán được thái độ của đối phương lại kiên quyết đến như thế. Ngay cả ngạch cửa Tử Tước phủ mà mấy người bọn họ còn chưa có thể vượt qua được….
Vô luận là như thế nào, nhất định phải gặp được Lý Tử Tước, bọn họ không dám bảo đảm, nếu lại tính sai thêm một lần nữa thì cái đầu của họ còn có thể an ổn treo trên cổ hay không….
Vì cái đầu của chính mình, cũng vì tương lai của Quốc Tử Giám, khẩu khí này nuốt không trôi cũng phải nuốt, chỉ có thể chờ đến ngày mai chuẩn bị hậu lễ rồi lại tới bái phỏng lần nữa.
Tiểu Hoàn ôm một con búp bê vải lớn trong lòng, đứng sau lưng Lý Dịch nhìn hắn bận rộn.
Trời rất nóng, nhưng nàng cũng không nguyện ý buông búp bê mà cô gia may cho mình xuống. Trong lòng nàng ôm một cái nhỏ, trên giường còn có một cái lớn, bên trong nhồi vải vụn, buổi tối ôm ngủ rất thoải mái.
Trước kia Tiểu Hoàn đều ngủ chung với đại tiểu thư, sau lại có cô gia nên nàng chỉ có thể ngủ một mình. Khi trời âm u sét đánh nàng sẽ sợ hãi ngủ không được, hai ngày này ôm búp bê ngủ cũng cảm thấy an ổn hơn rất nhiều.
- Cô gia, ta đã đuổi những người kia đi rồi.
Lão Phương lại từ bên ngoài bước vào, nói:
- Ta xem là bọn họ còn sẽ tới nữa, nếu lần sau bọn họ đưa lễ vật tới thì phải làm sao bây giờ?
- Vậy thì lưu lại lễ vật, đuổi người đi.
Lý Dịch thuận miệng nói một câu, lúc này hắn còn đang tự hỏi nơ bướm trên sừng của Mỹ Dương Dương đến tột cùng là bên trái hay bên phải.
- Đã hiểu.
Lão Phương gật đầu, lại nói:
- Không còn việc gì thì ta sang hỗ trợ cho Tôn lão đầu, nếu cô gia có chuyện gì thì cứ cho người tới Câu Lan trong thành gọi ta.
Lý Dịch khoát tay:
- Đi đi, nơi này cũng không có chuyện gì, trở về nhớ tắm rửa một cái, trong Câu Lan cũng không có hương nước hoa.
Sau một lát, khuôn mặt Lão Phương đầy ý cười bước ra khỏi cửa phủ.
Câu Lan là phải nhất định phải đi, nếu không thì đến lúc bà vợ trong nhà hỏi thì hắn cũng không thể giải thích được. Đến đó thừa dịp giúp Nhị tiểu thư, thuận tiện tìm mấy tên cao thủ võ lâm xếp hạng cao đánh một trận, đến lúc đó thì hắn cũng có thứ để khoác lác với Tiểu Hồng….
- Rốt cuộc là bên trái hay là bên phải? Nếu chỉ có một bên, không đối xứng thì nhìn có khó chịu hay không?
Tiểu Hoàn nhìn cô gia lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, trong lòng nàng hơi lo lắng, mấy ngày nay hình như cô gia có chút kỳ lạ nha…
- Bọn họ thật sự nói như vậy?
Bên trong Cần Chính Điện, Cảnh Đế nhíu mày hỏi.
- Lão thần còn chưa kịp trình lên cho bệ hạ bản tấu của sứ thần Tề Quốc.
Phía dưới, một vị lão giã mặc y phục màu xanh bẩm báo:
- Mấy ngày nay bọn họ đã đi rải rác việc này ở khắp mọi nơi, cho dù bệ hạ có đồng ý hay không thì bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Nếu bệ hạ đồng ý, như thế sẽ không thể tránh khỏi đọ sức với bọn họ lần nữa, còn nếu bệ hạ không đồng ý, sợ là sẽ tổn hại to lớn đến uy danh của vương triều chúng ta, mà điều đó cũng đúng là thứ bọn họ hi vọng nhìn thấy…..
- Nếu trẫm đáp ứng thì phần thắng của chúng ta lại có mấy phần?
Cảnh Đế trầm ngâm một lát rồi hỏi.
Lão giả cười khổ:
- Chỉ sợ phần thắng không lớn, Tần Tướng thua ở kinh nghĩa, Vương Chung thua ở thi từ, Bạch Ngọc đấu cờ với một ông lão, cả ba đều thảm đạm ra về. Có so tài lại lần nữa thì cũng là cục diện thua nhiều thắng thiếu, đến nỗi những người khác, càng là không cần phải nói đến….
- Tề Quốc chỉ có kẻ hèn mấy người mà thôi, chẳng lẽ Cảnh Quốc ta thật sự không có ai có thể dùng được sao?
Cảnh Đế trầm mặt hỏi.
Lão giả lắc đầu, nói:
- Bệ hạ nói như vậy là không đúng rồi, người người đều biết Tần Tướng thua kinh nghĩa, Vương Chung thua thi từ, Bạch Ngọc thua cờ nghệ, nhưng họ lại không biết lão giả vô danh biện kinh với Tần Tướng là ông tổ văn học, tiếng tăm vang dội ở Tề quốc ba mươi năm trước. Một người mai danh ẩn tích, dốc lòng tu văn ba mươi năm, làm sao Tần Tướng có thể thắng dễ dàng cho được?
- Không những thế, nam tử trẻ tuổi đấu thơ với Vương Chung, ở Tề Quốc được ca tụng là thi tài ngàn năm có một, tuổi còn trẻ mà đã được gọi là Thi Thánh. Hắn còn nhỏ hơn Vương Chung mười tuổi, đúng là thời điểm suy nghĩ nhanh nhẹn, chiến thắng thơ quỷ cũng không tính là hiếm lạ.
- Bạch Ngọc thua cũng không oan, bởi vì cho dù là phụ thân của hắn, năm đó cũng chưa từng thắng nổi người kia, Kỳ Hồn của Đại Tề, từ lúc còn trẻ đã chơi cờ với người khác, chưa từng bại một lần nào, làm sao có thể chỉ là hư danh được?
Lão giả thở dài một hơi, nói:
- Lần này bọn họ mai danh ẩn tính, cùng sứ thần của Tề Quốc đến đây, rõ ràng là muốn làm Cảnh Quốc chúng ta xấu hổ trước mặt người trong thiên hạ, vãn hồi thể diện về việc thất bại trên chiến trường. Ông tổ văn học lại một hai phải gọi mình là lão giả vô danh, Thi thánh thiếu niên há miệng ngậm miệng chính là “Vãn bối bất tài”, Kỳ Hồn vang danh khắp nơi lại chỉ nói “Chơi cờ mới được mấy năm, chỉ hiểu sơ mà thôi...”, chúng ta lại có thể làm thế nào đây?
Không bằng chính là không bằng, mặc kệ đối phương là ông tổ văn học hay là Thi Thánh, sự thật là bọn họ đều áp chế gắt gao người của Cảnh Quốc. Thân phận của bọn họ rốt cuộc là gì căn bản không quan trọng, thứ quan trọng chỉ có một, Tề Quốc người đều bắt nạt đến tận cửa, trận chiến này, đến cùng là tiếp hay không tiếp!
- Trẫm cũng không tin, kinh đô này to lớn như vậy lại tìm không ra một người tài ba!
Không biết qua bao lâu, Cảnh Đế hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung áo bào, nói:
- Đi hỏi bọn họ một chút, muốn so tài như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương