Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 464 : Rốt cục đã đến
Lễ Bộ Thị Lang Trần Bột đứng ra gây khó dễ vị Lý Tử Tước kia, cũng không có vượt quá phán đoán của mọi người.
Làm nhân vật trọng yếu của Trần Quốc Công phủ, Thục Vương nhất định chèn người, vị Lý Tử Tước kia không bị định tội vì lý do đánh Thân Vương, nên hầu như phải nghĩ biện pháp gì đó, chỉ là không nghĩ tới hắn lại lựa chọn chuyện mấu chốt này để lên tiếng, thật sự là vượt qua dự đoán của mọi người.
Cho dù vị Lý Tử Tước kia cực kỳ có tài năng, nhưng đến cùng hắn vẫn còn rất trẻ tuổi, đã không phải Thái Sư, lại không phải Thái Phó, đương nhiên cũng không phải đại nho tiếng rộng lan xa, có điều tuổi mới hai mươi, làm lão sư các hoàng tử, xác thực có chút khó khiến kẻ dưới phục tùng.
Bời vì nhiều khi, tuổi trẻ vốn chính là một loại sai lầm.
- Há, nơi này là triều đình, Trần thị lang nói chuyện nhưng phải có bằng chứng, mảng toán học mới của Lý huyện, vì sao là tà môn ngoại đạo?
Ở giữa bầu không khí trầm mặc, bỗng nhiên có tiếng nói truyền tới, dẫn tới mọi người nhốn nháo ghé mắt.
- Tần Thượng Thư?
Nhìn thấy thân ảnh kia, trong lòng bách quan lập tức hiện lên nghi hoặc nồng đậm.
Người đứng ra nói chuyện vì vị Lý Tử Tước kia, không phải lại là bộ thị lang Lý Minh Trạch, cũng không phải Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh, càng không phải lão tướng có chút bảo vệ hắn, lại là Hộ Bộ Thượng Thư Tần đại nhân?
Không chỉ là bách quan kinh ngạc, chính bản thân Trần Bột cũng vạn vạn không nghĩ đến, từ trước đến nay vị Hộ Bộ Thượng Thư này không tham dự tranh đấu trong triều tại sao lại đột nhiên lại chặn ngang chân, cảm thấy phiền muộn, nói lần nữa:
- Tần đại nhân, lời nói bản quan đến cùng có bằng chứng hay không, chỉ cần hỏi thăm Quốc Tử Giám Trịnh đại nhân là được.
Làm việc trong triều, sợ nhất là tứ cố vô thân, đã sớm dự liệu được đến lúc đó sẽ có người phản đối, mấy ngày trước đó, vì chính mình Trần Bột đã tìm được minh hữu đáng tin.
Quốc Tử Giám Tế Tửu, đối với việc này, toàn bộ triều đình, còn có ai có tư cách phát biểu hơn hắn?
Bách quan nghe vậy, trong lòng không khỏi âm thầm xem thường, trên triều đình, người nào không biết Quốc Tử Giám Tế Tửu là môn sinh Tần Tướng, cũng kiên định theo phe Thục Vương, lúc này, thế nào có thể đứng ra nói chuyện vì Lý Tử Tước?
- Đã như vậy, Trịnh khanh ngươi nói một chút, toán học cải cách của Lý Tử Tước, đến cùng là tà môn ngoai đạo như thế nào?
Lúc này, âm thanh Cảnh Đế truyền tới.
Trong lòng Quốc Tử Giám Tế Tửu cực kỳ chua xót, nếu như không có sự việc hôm qua, đương nhiên hắn sẽ đứng về phía Lễ Bộ Thị Lang Trần Bột, nhưng vấn đề là Quốc Tử Giám rất chột dạ, hôm qua bệ hạ đã cho bọn hắn một cơ hội, nếu như không nắm lấy tốt, không chỉ có chức Tế Tửu hắn không được làm, mà toàn bộ Quốc Tử Giám sợ đều sẽ toang.
Trong lòng của hắn thở dài thườn thượt, tiến lên bước, nói:
- Bẩm bệ hạ, Lý Tử Tước kỳ tài ngút trời, phương pháp toán học mới càng là cực kỳ huyền diệu, đây là chi phúc của Cảnh Quốc ta, là chi phúc của vạn dân, Quốc Tử Giám còn đang muốn thỉnh giáo phương pháp toán học mới với Lý Tử Tước, chính thức đặt vào khoa toán học, từ nay về sau học sinh Cảnh Quốc ta sẽ lấy toán học này làm chuẩn.
Lễ Bộ Thị Lang Trần Bột vốn khéo miệng hơi cười, dáng vẻ đã tính trước, từ khi Quốc Tử Giám Tế Tửu mở miệng, nụ cười nơi khóe miệng của hắn cứng đờ, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Hắn quay đầu, thấy vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện, Trịnh Tế Tửu đã sắp khen vị Lý Tử Tước kia lên tận trời cao, đầu óc trở nên trống rỗng.
Hắn có chút không rõ, lúc trước rõ ràng nói tốt, sau khi chờ mình đưa ra cái đề tài này, thì hắn đứng ra bài xích thêm với toán học mới, đến lúc đó tất nhiên sẽ có vô số đồng liêu cùng ý kiến lên tiếng nói, đem việc này đẩy lên cao trào, đây là bước đầu tiên bọn họ đối phó với tên Lý Dịch kia, đi tốt bước này, sau này tiếp tục kế hoạch mới có thể dễ hành động.
Thế nhưng Trịnh Tế Tửu cuối cùng đang diễn cái gì?
Sau khi Trịnh Tế Tửu mở miệng, bách quan cũng được một trận ngạc nhiên.
Hôm nay, chẳng lẽ Trịnh Tế Tửu uống nhầm thuốc, nói chuyện giúp Trường An huyện úy, hoặc hắn có thù với Trần Bột, nhưng hắn và Trần thị lang đều là thân cận của Thục Vương à, thế nào lại ngay trước mặt bệ hạ, ngay trước mặt bách quan, làm cho Trần thị lang xuống đài không được
Trong đám quan lại, Trần Khánh và Trần Trùng nhăn mày lại, vì Trần Bột ném không chỉ là mặt mũi của hắn, còn có mặt mũi Trần gia, còn vị Trịnh Tế Tửu kia đến cùng là thế nào, tại sao đột nhiên lại phản chiến?
Trước mặt bách quan, Tần Tướng mặt không cảm xúc, nhìn không ra hỉ nộ, ngược lại là có không ít quan viên tỏ vẻ giận dữ nhìn Quốc Tử Giám Tế Tửu, biểu hiện hắn hôm nay, triệt để vượt quá dự đoán của bọn họ.
- Trần khanh còn có điều gì muốn nói không?
Quốc Tử Giám Tế Tửu nói xong, Cảnh Đế nhìn Trần Bột hỏi lần nữa.
- Thần, thần không còn lời nào để nói.
Sắc mặt Trần Bột hết xanh lại trắng, cắn răng mở miệng.
Không bao lâu, bách quan từ trong điện lần lượt đi ra, Trịnh Tế Tửu đứng ở phía trước, vốn muốn cùng Trần thị lang giải thích, không ngờ lúc đối phương đi ngang qua bên cạnh hắn, chỉ để lại âm thanh hừ lạnh, rồi nhanh chân rời đi, hắn đứng tại chỗ, sắc mặt hơi thay đổi một chút, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.
- Còn có 10 ngày.
Lý Dịch đếm ngày trên đầu ngón tay, quay đầu liếc Lý Hiên, nói:
- Nếu không người tiến cung nói với bệ hạ một chút, bệnh tình của Vĩnh Ninh vừa tốt lên, hoàn cảnh trong cung đối không tốt với bệnh tình của nàng, có thể dẫn nàng ra ngoài chữa bệnh hay không?
Lý Hiên Bạch liếc hắn, nói:
- Ta còn bị Hoàng bá bá cấm túc đây, chỉ có thể chờ ở phủ thế tử, làm sao tiến cung gặp hắn?
Lý Dịch lắc đầu, xem ra con hàng này không đáng tin cậy, có điều chờ tới một năm, cũng không kém mấy ngày này, cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay, ngoài sân tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần.
- Sư bá!
Dương Liễu Thanh đứng tại cửa ra vào, mặt nở nụ cười.
Khi đám người Lý Dịch và Như Nghi từ Khánh An phủ dời đến kinh đô, Dương Liễu Thanh cũng không đi theo, ở lại Khánh An phủ hỗ trợ xử lý công việc bảng hào hiệp, quân nương tử bên người Liễu nhị tiểu thư cũng đều ở lại nơi đó, chuyện lần này, các nàng hộ tống Uyển Nhược Khanh lên đây.
Ngoại trừ các ngươi, lực lượng trung kiên của Câu Lan cũng chính thức hoàn tất việc di dời từ Khánh An phủ đến kinh đô, Tôn lão đầu nóng lòng phát triển, bọn hắn đã sớm không còn kiên nhẫn.
Uyển Nhược Khanh không có tới phủ Tử Tước, mà để Dương Liễu Thanh mang đến phong thư.
- Rốt cục đã đến.
Lý Dịch xem xong tin của nàng, đưa nó bỏ vào lại trong phong thư, ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi xa, thấp giọng thì thào.
- Có thể đi vào Tần phủ, đây là vận khí của các ngươi, cặp mắt đều cho sáng lên cho ta, thành thật làm việc sẽ thành, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên hỏi thì đừng hỏi, bằng không bị đuổi đi là nhẹ, nghe hiểu không!
Tần phủ, vị quản gia mập mạp hai tay chống nạnh, vừa chỉ vừa nói với hơn mười tên mới đứng trong phủ.
- Đã hiểu.
Bọn hạ nhân khúm núm nói ra.
- Lớn tiếng chút, chưa ăn cơm sao?
Quản gia béo nhíu mày hỏi.
- Đã hiểu!
- Tần Quý, ngươi đang làm gì sao?
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, quản gia béo quay đầu nhìn, khuôn mặt nghiêm túc ngay tức khắc phủ nở nụ cười nịnh nọt, nói:
- Ngũ gia, gần đây người làm trong phủ không đủ, đây là hạ nhân ngày hôm nay mới chiêu được.
Nói xong, hắn lại quay đầu, nhìn đám người làm phía dưới nói:
- Trợn to con mắt các ngươi nhìn cho cẩn thận, đây là ngũ gia trong nhà, còn không mau chào ngũ gia!
Mấy hạ nhân mới tới nghe vậy, vội vàng chào vị Tần phủ ngũ gia này.
- Quý quản gia, mấy cái túi đồ vật này để chỗ nào?
Lúc này, người khiêng mấy cái bao khổng lồ trên vai, chỉ lộ ra nửa cái đầu từ đằng sau đi tới, quay đầu hỏi tên quản gia béo.
- Nhà bếp, nhà bếp, nói bao nhiêu lần, để ở nhà bếp.
Quản gia béo chân đạp mông tên hán tử kia, nói:
- Người lớn lên to khỏe, cũng không biết đầu óc lớn lên để ở nơi nào!
- Được!
Đại hán kia bị đạp cũng không nóng giận, đáp lại, đang muốn tiếp tục đi về phía trước.
- Chậm đã.
Bỗng nhiên Tần gia ngũ gia mở miệng, nhìn hắn hỏi:
- Tên ngươi gọi là gì?
- Hồi lão gia, tiểu nhân Ngô Nhị.
Hán tử kia chất phác cười, nói ra.
Quản gia tên là Tần Quý vội vàng nói:
- Ngũ gia, đây là cháu tải ở xa của Ngô lão đầu làm vườn, Ngô lão đầu xin vào, ta thấy hắn có mấy phần khí lực, cho nên để hắn đến làm ít chuyện vặt trong phủ, kiếm miếng cơm ăn.
Tần gia ngũ gia ngẫm lại, nói:
- Ở chỗ ta vừa vặn thiếu vài người có thể dùng sức, ngươi an bài đi.
Sau khi Tần Quý sững sờ, thì lập tức gật đầu nói:
- Vâng, vâng, ngũ gia yên tâm, một lát ta sẽ an bài!
Nói xong, lại đạp mông tên hán tử, nói:
- Còn thất thần làm gì, ngũ gia nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi, còn không mau cám ơn ngũ gia!
Hán tử ẩn ý cười cười, vội vàng nói:
- Cám ơn ngũ gia, cám ơn ngũ gia!
Ngũ gia Tần gia khoát tay quay người rời đi, quản gia béo nhìn hán tử kia, chép miệng một cái, nói:
- Theo ngũ gia so với làm vài chuyện vặt tốt hơn nhiều, tiểu tử ngươi thật đúng là gặp may mắn!
Mấy hạ nhân nhốn nháo dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đại hán, vừa mới vào Tần phủ đã được một vị lão gia coi trọng, khởi đầu còn cao hơn bọn họ rất rất nhiều
Hán tử kia lại hình như đối với chuyện này cũng không thèm để ý, cõng túi cười ngây ngô rồi rời đi, sau khi đi hai bước, rồi lại quay lại, đưa ra một tay gãi đầu một cái, hỏi thăm:
- Quý quản gia, vừa rồi quên hỏi, mấy cái túi này để ở chỗ nào?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương