Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 453 : Mỹ dương dương dẫn đến huyết án (2)
Cảnh Đế kinh ngạc mở miệng, trong đầu không khỏi hiện ra con rối Vĩnh Ninh thường xuyên ôm trong tay. Đó là vật Lương phi tự tay cho nàng lúc còn sống, sau khi Lương phi qua đời thường xuyên thấy Vĩnh Ninh ôm nó, đương nhiên, tính tình khi đó của nàng còn chưa quái gở thế này. Kể từ khi bị một cơn bệnh nặng vào cái năm được năm tuổi, Vĩnh Ninh trở nên si ngốc, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, chỉ biết ôm con rối kia mà ngẩn người.
Cho tới bây giờ, Cảnh Đế mới biết thì ra con rối kia được gọi là “Mỹ Dương Dương”, mà cái từ này, không ngờ lại kích thích Lý Dịch đột phát động kinh...
Thôi quý phi đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào mà đề tài nghị luận các nàng lại chệch đi, vấn đề bây giờ cần thảo luận không phải là Lý Dịch kia có bị bệnh động kinh không, mà là làm thế nào mới có thể tìm về một công đạo cho nhi tử nàng!
Thôi quý phi hung dữ trừng Lưu Tể Dân một cái, nói:
- Bệ hạ, hắn đang biện hộ cho Lý Dịch thoát tội đấy, trên đời này làm gì có chứng bệnh như thế này!
Lưu Tể Dân không hoảng hốt không vội vàng nói:
- Tuy chứng bệnh này hiếm thấy nhưng trong sách y cũng được ghi chép không ít, nếu bệ hạ và nương nương hoài nghi, có thể phái người đi kiểm tra.
Vẻ mặt của hắn hết sức lạnh nhạt, không có chút chột dạ nào. Với tư cách là thái y lệnh của một triều, cho dù nói vớ nói vẩn cũng có lý luận căn cứ, muốn bác bỏ hắn về điểm này, quý phi nương nương vẫn còn non lắm...
Cảnh Đế suy nghĩ một lát, nói:
- Người đâu, đi mang... mang Mỹ Dương Dương đó tới cho trẫm.
Thường Đức phất tay, lập tức có hai thị vệ lĩnh mệnh ra ngoài.
Thôi quý phi sốt ruột lên tiếng:
- Bệ hạ, coi như Lý Dịch là vì phát động kinh nhưng cũng không thể khinh xuất tha thứ, còn Lý Hiên kia nữa, Hiền nhi đắc tội nó khi nào mà mặc hắn xuống tay nặng như thế. Vĩnh Nhạc công chúa thì chỉ đứng một bên mà nhìn, không hề ngăn cản, chúng, bọn chúng đều nhằm vào Hiền nhi cả, sau lưng nhất định có âm mưu gì, bệ hạ phải tra rõ việc này!
Cảnh đế nhìn Thôi quý phi. Trong chuyện này làm gì có âm mưu gì, Lý Dịch và Lý Hiên căn bản là mặc cùng một cái quần, Minh Châu vì hắn mà không tiếc lừa gạt phụ hoàng nàng, trông cậy vào hai người bọn họ đi giúp Thục vương, đây không phải là trông cậy vào mặt trời mọc từ hướng tây sao?
- Việc này trẫm sẽ tự mình phân xử, mấy ngày này Thục vương tĩnh dưỡng trong cung đi, phái một thái y tùy thân, Thôi quý phi cũng về trước chờ đi.... Những người khác theo ta đến Cần Chính điện.
Cảnh Đế nhàn nhạt nói một câu, ra ngoài điện.
Cần Chính Điện là nơi phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự thường ngày của Cảnh đế, cũng là nơi hiện tại Lý Dịch và Lý Hiên đều bị nhốt. Lý Hiên đi tới đi lui trong điện, vẻ mặt có chút lo lắng. Không phải lo lắng hắn đánh Thục vương sẽ phải chịu trừng phạt gì, mà là lo lắng Lý Dịch.
Kể từ khi hắn bị nhốt trong này đều chỉ tựa vào cột mà cười ngây ngô một mình, nói chuyện với hắn cũng không để ý, không biết là tà ma nhập thể hay bị động kinh nữa.
- Này, này, ngươi sao vậy...
Lý Hiên xòe tay ra quơ quơ trước mắt hắn, vẫn không có phản ứng gì. Ngay khi hắn nhịn không được muốn đưa tay bóp huyệt Nhân trung, ngoài cửa rốt cuộc có động tĩnh. Lý Hiên quay đầu lại nhìn, vội vàng đi tới, cung kính nói:
- Lý Hiên gặp qua bệ hạ, gặp qua nương nương.
Hoàng hậu nương nương kéo tay hắn, quan sát hắn từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi:
- Hiên nhi, con sao rồi, không bị thương chứ?
- Không, không ạ.
Lý Hiên có chút xấu hổ nói.
Cảnh Đế liếc hắn một cái, hỏi:
- Lý Dịch đâu?
Lý Hiên lúng túng đưa tay chỉ vào cây cột cách đó không xa.
Cảnh Đế sải bước đi tới, khi thấy bộ dạng ấy của Lý Dịch, trong lòng cũng không khỏi giật mình. chẳng lẽ Lưu thái y nói thật?
- Bệ hạ, thấy Lý Tử Tước thế này, thần cảm thấy suy đoán của mình đúng tám chín phần mười.
Lưu thái y thầm nghĩ Lý Tử Tước không hổ là Lý Tử Tước, sự phối hợp này, kĩ thuật diễn này, quả thực là không chê vào đâu được....
- Lý Dịch to gan, ngươi có biết tội của ngươi không!
Cảnh Đế nhìn hắn, bỗng lạnh lùng nói.
Trên mặt Lý Dịch vẫn là nụ cười nhàn nhạt, dường như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, bất vi sở động. Bầu không khí trong điện nhất thời có chút xấu hổ.
- Khụ!
Cảnh Đế vội ho một tiếng, nét mặt già nua không khỏi hơi hồng lên.
- Bệ hạ, như thế này không gọi Lý Tử Tước dậy được...
Lưu Tể Dân vội vàng tiến lên, đưa ra hai tay vỗ mạnh trước mắt Lý Dịch, lớn tiếng nói:
- Lý Tử Tước, Mỹ Dương Dương là cái gì!
Thân thể Lý Dịch mạnh mẽ chấn động, giương mắt lên thì thấy Cảnh đế đen mặt đứng phía trước hắn, kinh hãi nói:
- Bệ hạ, ngài đến đây lúc nào vậy!
- Lý Dịch, ngươi có biết tội của ngươi không!
Cảnh đế nhìn hắn, lặp lại lời vừa rồi.
- Cái này lát nữa nói sau.
Khuôn mặt Lý Dịch có một tia kích động, nói:
- Bệ hạ, ta nghĩ ta biết làm sao để chữa khỏi bệnh cho Vĩnh Ninh công chúa rồi.
Khóe miệng Thường Đức co rút, vẻ mặt của mấy thị vệ trong cung cũng có chút đặc sắc. Toàn bộ hoàng cung, không, toàn bộ thiên hạ, khi bị hỏi tội ngay mặt mà còn dám nói chuyện kiểu này với bệ hạ, trừ vị Lý Tử Tước này ra, còn có ai!
- Thật không?
Ánh mắt Cảnh Đế mạnh mẽ nháy, hô hấp cũng thoáng trở nên dồn dập.
Lương phi tính tình yếu đuối, là phi tử trước đây hắn cực kỳ sủng hạnh, nàng mất sớm vẫn còn là nỗi đau âm ỉ trong lòng hắn cho đến bây giờ. Tính cách của Vĩnh Ninh gần như giống Lương phi như đúc, hắn đương nhiên cũng cực kì yêu thích Vĩnh Ninh, mà sau khi trải qua một cơn bệnh nặng, nàng lại mắc chứng mất hồn, ngay cả phụ hoàng là hắn cũng không nhận ra, khiến cho hắn bất đắc dĩ thất vọng cùng cực...
Nếu Lý Dịch thật sự có thể chữa khỏi cho nàng, chỉ cần hắn không phạm tội tạo phản, phản quốc, ân xá cho hắn thì có làm sao? Huống chi, lần này hắn cũng không...
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Rốt cuộc vẫn là vua của một nước, khi Cảnh đế hỏi lại lần nữa, ngữ khí đã bình tĩnh trở lại, chỉ là vẻ kích động sâu trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
- Thật.
Lý Dịch hít sâu một hơi, nói.
.....
.....
- Hắn nghiêm túc thật ư?
Lý Hiên đứng trước cửa cung điện, có chút không mấy tin tưởng.
- Hắn nói có thể, vậy cho là có thể...
Lý Minh Châu nhìn cửa điện đóng chặt, có chút do dự nói.
Cảnh Đế ngồi trong một cái màn trướng, xung quanh đã được chống lọng dù lên từ lâu, hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào phía trước.
Trong điện, tiểu cô nương đang ngơ ngác đứng tại nơi đó, ánh mắt trống rỗng, phảng phất đã mất đi linh hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mất Mỹ Dương Dương rồi, mất Mỹ Dương Dương rồi...
Lý Dịch thở sâu, cưỡng ép kềm chế sự kích động trong lòng, ngồi xổm người xuống ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói ra:
- Mất Mỹ Dương Dương rồi thì không sao cả, chúng ta làm thêm một cái là được, Vĩnh Ninh còn muốn gì, Hỷ Dương Dương? Hồng Thái Lang? Hay là ----- Tiểu Hôi Hôi (*)?
(DG: Các nhân vật trong hoạt hình “Cừu vui vẻ và Sói xám”)
Vừa dứt lời, Lý Dịch có thể rõ ràng cảm nhận được nữ hài bé nhỏ trong lòng run rẩy, tiếng nhỏ giọng lẩm bẩm biến mất, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, trên khuôn mặt đờ đẫn nhỏ nhắn rốt cuộc có thêm sắc thái khác, trong đôi mắt to như đá quý có ánh sáng không thể tin nổi. Dần dần, hốc mắt nàng chứa đầy nước mắt, dường như bị ủy khuất rất nhiều, cả người không ngừng run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn cũng méo đi.
Nàng ôm Lý Dịch thật chặt, dùng hết sức toàn thân.
- Oa!
Trong điện bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, ruột gan đứt từng khúc, tê tâm liệt phế...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương