Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 452 : Mỹ dương dương dẫn đến huyết án (1)
- Ha ha, ta muốn xem thử lần này Lý Dịch kia tránh được một kiếp này kiểu gì!
Trần quốc công phủ, Trần Trùng nở nụ cười bước vào nhà khiến hạ nhân trong phủ lòng sinh nghi hoặc, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây, nhị gia luôn không có sắc mặt tốt với người khác thế mà lại cười vui vẻ đến vậy?
Trong nội đường phía trước truyền đến vài tiếng ho khan, Trần Khánh xin nghỉ bệnh ở nhà ra ngoài, nhìn Trần Trùng đang cười ha ha, nghi hoặc hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì xảy ra trên triều đình hay sao mà ngươi cao hứng thế?
Một lát sau, nghe hắn giải thích chuyện trong cung hôm nay, khuôn mặt tái nhợt của Trần Khánh cũng không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc:
- Thật không đấy?
- Chắc chắn rồi, thật đến không thể thật hơn nữa, lúc ấy ta ở phía xa đã nhìn thấy, đây là do hắn tự tìm chỗ chết, không trách được chúng ta!
Trần Trùng cười to hai tiếng, nói:
- Ta lập tức thì viết tấu chương vạch tội, trước mắt bao người, bách quan đều thấy cả, lần này dù là bệ hạ cũng không bảo vệ được hắn!
Tại ngã rẽ bên phải hành lang, phật châu trong tay phụ nhân tóc trắng bị vê đứt, hạt châu rơi lả tả xuống đất.
.....
.....
Cùng lúc đó, cảnh tượng này cũng diễn ra tại nhà không ít quan viên, trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu tấu chương vạch tội bay về phía hoàng cung như tuyết rơi, cũng không biết lại có bao nhiêu người ngoác mồm kinh ngạc.
- Đến Vương gia!
Thế tử phủ, thế tử phi vừa nhận được tin tức hoa dung thất sắc, vội vàng lên xe ngựa ra cửa phủ.
Lý phủ, lão phu nhân vẻ mặt nóng nảy, cho hạ nhân chuẩn bị bái thiếp kĩ càng, đưa về mấy chỗ nhà cao cửa rộng trong kinh.
Tử Tước phủ, lão Phương trên mặt có chút bầm tím ngồi trên thềm đá tại cửa, nhìn lên bầu trời ngẩn người.
Nhà có một mụ la sát như thế, những ngày này -- quả là không cách nào qua nổi.
Phía cuối đường bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, lão Phương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một thất ngựa chiến đang phi nhanh đến đây.
- Mấy hôm này cô gia không vui sao ấy.
Hai tay Tiểu Hoàn chống cằm, nhìn tiểu thư và nhị tiểu thư đối diện, lẩm bẩm nói.
Trên mặt Như Nghi có vẻ sầu lo. Là người thân mật với Lý Dịch nhất, nàng đương nhiên phát hiện ra sự kì lạ gần đây của Lý Dịch nhưng lại không biết nàng có thể làm những gì. Liễu nhị tiểu thư ôm kiếm dựa nghiêng vào cạnh bàn, trên mặt nhìn không ra có biểu cảm gì, nghĩ đến những lời nghe không hiểu và tâm trạng xem không hiểu ấy của Lý Dịch, hơi nhíu mày.
- Đại tiểu thư, không ổn rồi!
Tiếng kêu kinh hoảng của lão Phương vang lên ngoài cửa, ba nữ tử đồng thời quay đầu nhìn qua.
.....
.....
- Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho Hiền nhi!
Một phụ nhân cung trang bắt lấy cánh tay Cảnh đế, cắn răng nói:
- Hiền nhi đáng thương của ta, suýt chút nữa bị hắn đánh chết tươi... Lý Dịch kia nhất định phải lấy mạng ra bồi thường! Còn nữa, Lý Hiên kia, cũng không thể cứ như vậy mà tha thứ cho hắn!
Phụ nhân đầu đội phượng quan chậm rãi đứng lên, nhìn Thôi quý phi nói:
- Muội muội, trước khi sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng, muội vẫn nên tỉnh táo chút đi đã.
- Làm sao mà tỉnh táo được, làm sao muội có thể tỉnh táo được, Hiền nhi của muội đã biến thành như thế, Hoàng hậu nương nương muốn muội tỉnh táo thế nào?
Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của nhi tử tại thái y viện vừa rồi, trên mặt Thôi quý phi lộ ra vẻ hung lệ, tàn bạo nói.
- Đừng nói nữa.
Cảnh đế phất tay, hỏi thái y lệnh Lưu Tể Dân đã sớm đứng hầu bên cạnh:
- Thục vương sao rồi?
Thái y lệnh khom người nói:
- Bẩm bệ hạ, Thục vương điện hạ xương mũi đã gãy, xương sườn cũng gãy ba cái, toàn thân nhiều thương tổn ứ nghẽn, nhưng tốt ở chỗ không nguy hiểm đến tính mạng, thần đã nối xương cho Thục vương điện hạ, nếu muốn khỏi hẳn, sợ là phải tu dưỡng mấy tháng mới được.
Cảnh Đế mày nhíu lại nhăn, chuyện này xảy ra quả thật đã ngoài dự liệu của hắn, mặc dù Lý Dịch nhìn không ổn trọng chút nào, nhưng khi làm việc tuyệt đối sẽ không lỗ mãng, tại sao lại đột nhiên làm ra chuyện đánh thân vương, hơn nữa còn trong hoàng cung này? Rốt cuộc đã chịu kích thích gì mới khiến cho hắn thất thố như vậy?
- Điều tra thế nào?
Cảnh Đế nhàn nhạt nói một câu, thân ảnh Thường Đức tức thì xuất hiện như quỷ mị trong cung điện.
- Tất cả đã tra rõ ràng.
Thường Đức gật đầu, phất tay với cửa điện, cao giọng nói:
- Để bọn hắn vào.
Hai thái giám sắc mặt tái nhợt đi tới, quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Nô tài tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương!
Cảnh Đế phất tay:
- Đứng lên đi, nói những gì các ngươi mới thấy một năm một mười ra, không cho phép giấu diếm.
Cho dù bệ hạ không nói, bọn họ cũng không dám lấp liếm. Hai thái giám lúc này miêu tả cặn kẽ đầu đuôi gốc ngọn mọi huyện mình đã thấy, bao gồm mấy câu Thục vương nhỏ giọng thầm thì với Cảnh đế cũng không có bỏ sót.
Khi nghe hai thái giám nói là Thục vương khi nhục Vĩnh Ninh công chúa trước, Thôi quý phi biến sắc, sau đó giận tím mặt, cao giọng nói:
- Nói bậy nói bạ, khi dễ Vĩnh Ninh công chúa? Hiền nhi làm sao có thể là hạng người như thế, các ngươi đúng là lớn mật, dám lừa gạt bệ hạ, lừa gạt bản cung, các ngươi không cần đầu nữa sao!
Hai thái giám thầm nghĩ sao ngươi không biết con trai mình là cái thứ gì, ngẩng đầu nhìn Cảnh đế một chút, lật đật nằm xuống đất, nói:
- Bệ hạ, nương nương, lời của nô tài từng câu từng chữ đều là thật, nếu có một câu nói ngoa thì để nô tài trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành!
Cảnh đế nhíu mày, nói ra:
- Nói tiếp.
Hai thái giám lĩnh mệnh, lần lượt kể lại Thục vương khi dễ Vĩnh Ninh công chúa thế nào, cùng với chuyện Lý Tử Tước đột nhiên nổi điên ra sao, cho đến khi họ tiến lên ngăn lại nhưng bị Lý Tử Tước đánh ngất xỉu, chuyện sau đó thì không biết gì.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Thường Đức mặt không biểu cảm, thái y lệnh Lưu Tể Dân thì ánh mắt lại giật giật mấy cái.
Hoàng hậu nương nương nhìn Thôi quý phi, lạnh lùng nói:
- Là hoàng tử đã thành niên mà lại đi khi dễ một tiểu cô nương sáu tuổi, muội muội ngươi dạy con trai ngoan!
Trên mặt Thôi quý phi hiện lên một vẻ bối rối, vội vàng nói:
- Cho dù là Hiền nhi có sai trước thì cũng nên do bệ hạ tới trách phạt, Lý Dịch kia là thứ gì mà dám phạm thượng, thật sự là tội đáng chết vạn lần!
- Đột nhiên nổi điên?
Vô luận thế nào Cảnh đế cũng không nghĩ ra được vì sao Lý Dịch lại đột nhiên nổi điên, từ trước đến nay hắn biết mình nhìn người rất chuẩn, tự nhận là hết sức hiểu thấu triệt Lý Dịch, nhưng vẫn không nghĩ ra được điểm này.
- Bệ hạ, thần có lời muốn nói.
Ngay vào lúc này, bên cạnh có một giọng nói truyền tới.
Cảnh Đế nhìn thái y lệnh Lưu Tể Dân đứng ra, khẽ gật đầu với hắn.
- Trước tiên có thể cho phép thần hỏi bọn hắn một vấn đề chứ.
Lưu Tể Dân chỉ vào hai thái giám kia nói.
Thấy Cảnh Đế gật đầu lần nữa, Lưu Tể Dân hỏi hai thái giám:
- Lý Tử Tước nổi điên vào lúc nào?
- Nô tài nhớ rõ, lúc ấy Thục vương điện hạ đá con rối của Vĩnh Ninh công chúa vào ao sen, tiểu công chúa khóc nói:
- Trả ta, trả Mỹ Dương Dương lại cho ta...
Lý Tử Tước nghe thấy câu này thì đột nhiên nổi điên, tung ra một quyền nện vào mặt Thục vương, sau đó...
Một thái giám vừa nhớ lại vừa nói.
Thái giám còn lại liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, Lý Tử Tước khi nghe tiểu công chúa nói câu này mới nổi điên.
Hai người miêu tả cặn kẽ chi tiết Thục vương bị đánh, thức thời chọn giấu đi câu “Đ* mẹ ngươi” của Lý Tử Tước.
Lưu Tể Dân quay đầu, khom người nói:
- Bệ hạ, thần đã hỏi xong.
Cảnh Đế nhìn hắn, thắc mắc nói:
- Chẳng lẽ điều này có liên quan đến việc Lý Tử Tước nổi điên?
- Bệ hạ anh minh.
Lưu Tể Dân vỗ mông ngựa trước rồi mới lên tiếng:
- Khởi bẩm bệ hạ, theo vi thần suy đoán, hẳn là Lý Tử Tước mắc một chứng bệnh thần kinh hiếm thấy, bình thường không biểu hiện, nhưng nếu nhận phải vài kích thích đặc biệt nào đó sẽ lập tức mất đi thần trí, làm ra những chuyện cực kì điên cuồng.
- Bệ hạ nên biết rằng, trước đó vài ngày Lý Tử Tước thân thể mắc trọng bệnh, thần phụng mệnh bệ hạ đến Tử Tước phủ chẩn trị cho Lý Tử Tước, khi đó thần đã phát hiện ra một số manh mối, chỉ là vẫn chưa dám xác định, bây giờ xem ra trong câu nói đó của tiểu công chúa có một thứ gì đó có thể kích thích đến Lý Tử Tước.
- Mỹ Dương Dương?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương