Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 450 : Điên cuồng!
Thục Vương quay đầu lại thì bắt gặp Lý Dịch dừng bước.
Hắn nhìn thấy sắc mặt Lý Dịch đại biến, tái nhợt đứng ngây ra như phỗng, cả người run nhè nhẹ, dáng vẻ “Sợ hãi” tột độ.
Đây là “Trọng thần” mà phụ hoàng coi trọng?
Đây là Lý huyện úy trong truyền thuyết, người sáng tạo ra “Quốc chi trọng khí”?
(DG: Quốc chi trọng khí: Vũ khí/Nhân tài quan trọng của quốc gia, ở đây ý là chỉ Thiên Phạt)
Đây là người mà mấy lão tướng không tiếc đắc tội đế vương tương lai cũng muốn che chở bằng mọi giá?
Ngay lúc này, Thục Vương bắt đầu hoài nghi bá vương chi khí thật sự tồn tại, bằng không tại sao mỗi lần tên Lý Dịch kia nhìn thấy hắn lại kinh hãi đến như vậy?
- Lý huyện úy định đi đâu thế?
Thục Vương nhàn nhạt hỏi, trên mặt hắn lộ ra nụ cười trào phúng.
Lý Dịch thở dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, nếu hắn ngẩng đầu lên thì Thục Vương nhất định có thể nhìn thấy đôi mắt bỏ bừng của hắn.
Lý Dịch đi tới trước mặt Thục Vương, hung hăng nện một đấm vào mặt hắn ta.
- Ta xxx mẹ ngươi!
Rầm!
Nụ cười châm chọc của Thục Vương vẫn còn dừng ở trên mặt, thân thể đã ngã xuống đất phát ra một tiếng vang dội.
Nhưng mà như vậy vẫn còn chưa kết thúc.
Lý Dịch túm cổ áo hắn, một quyền rồi lại một quyền rơi ở trên mặt hắn, mặc dù máu tươi bắn vào người cũng hoàn toàn không để ý tới.
- Thục Vương?
- Thái Tử điện hạ?
- Ngươi nghĩ mình rất ngầu sao?
- Đứng dậy, có gan thì ngươi đứng lên mà nói!
…
...
Công chúa Vĩnh Ninh ngây ngốc ngồi trên mặt đất, nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời đã quên mất khóc thút thít.
Hai tên thái giám đi theo sau Thục Vương càng là ngây người đứng sững tại chỗ, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Cái người nằm trên mặt đất đã không thể nhận ra dung mạo sẵn có, chính là Thục Vương điện hạ tôn quý?
Mà tên đang nện từng quyền vào người, vào mặt ngài ấy, trên mặt lộ vẻ điên cuồng, trong miệng không ngừng nói những lời kỳ quái kia —— là người từng bị Thục Vương hù dọa sợ hãi đến mức đổ bệnh, Lý huyện úy?
Rốt cuộc thì cái tên nào bịa đặt tin đó!
Loại suy nghĩ này chỉ ở trong đầu hai tên thái giám chợt lóe rồi biến mất, hiện tại bọn họ không rảnh đi thăm hỏi tổ tông mười tám đời của tên bịa đặt kia, nếu Lý huyện úy cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ ra mạng người mất.
Mà nếu Thục Vương không còn thì mạng của bọn họ cũng cách chung kết không xa.
Hai tên thái giám vội vàng cúi người xuống, muốn kéo Lý huyện úy ra, nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghênh đón hai phát thủ đao, đôi mắt tối sầm, xụi lơ ngã trên trên mặt đất.
- Thái tử tương lai?
- Văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ?
- Ta xxx mẹ ngươi!
...
...
Vẻ đạm nhiên vẫn luôn xuất hiện trên mặt Lý Dịch đã biến mất, thay vào đó là vô tận dữ tợn và điên cuồng. Cái danh tiếng văn võ song toàn của Thục Vương chỉ là do thổi phồng mà có, lúc này căn bản không có cách nào tránh thoát được Lý Dịch, toàn thân hắn bị khuất nhục và đau đớn bao phủ lấy.
Cách đó không xa, có một bóng người trốn ở phía sau một cung điện nào đó, hắn trơ mắt nhìn cảnh tượng đang phát sinh, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ vô tận.
Đây chính là kết cục cho ai dám bắt nạt Vĩnh Ninh, đây chính là kết cục cho ai dám bắt nạt Vĩnh Ninh!
Tấn Vương Lý Hàn run sợ, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, nhất thời cảm thấy mình may mắn cực kỳ. Các con số và ký hiệu mà mới vừa rồi hắn còn ghét cay ghét đắng, hiện tại lại trở nên đáng yêu vô cùng.
- Chết hết đi, ta muốn các ngươi chết hết đi!
Máu tươi đầy mặt Thục Vương, hắn phẫn nộ đến cực hạn, khiến cho đôi mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Hắn run rẩy giơ ngón tay chỉ thẳng vào Lý Dịch, gằn từng chữ một.
Thục Vương chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy, nếu như trước đó hắn chỉ có ý nghĩ sau này thượng vị sẽ chèn ép nhục nhã Lý Dịch, hiện tại hắn đã đổi ý, chỉ có nhìn hắn ta chết thì mới có thể bình ổn sự tức giận trong lòng hắn.
Lý Dịch quay đầu lại nhìn công chúa Thọ Ninh một cái, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười, đó là nụ cười đầu tiên xuất phát từ nội tâm của hắn trong những ngày gần đây.
Vốn dĩ hắn đang phiền muộn về việc bị cuốn vào việc triều đình, lại gặp được thời gian đặc thù trong một năm này, cô độc và trống rỗng, các loại cảm xúc đan xen nhau —— nhưng mà tất cả những cảm xúc tích tụ đã lâu kia, ngay giây phút hắn nghe thấy một tiếng “Mỹ Dương Dương” kia, khi nắm tay hắn nện vào mặt Thục Vương, tất cả đều được phát tiết ra.
- Yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội này.
Lý Dịch quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc lắc đầu. Thục Vương chỉ thấy có một nắm đấm từ từ phóng đại trong mắt hắn, rồi trước mắt bỗng dưng tối sầm lại lần nữa, ngay sau đó chính là sự đau đớn kịch liệt.
- Dừng tay!
Khi Lý Minh Châu đuổi theo Lý Dịch tới đây thì chỉ nhìn thấy Thục Vương đang nằm trên mặt đất và Lý Dịch giống như điên cuồng không ngừng đấm đánh. Sắc mặt nàng đại biến, lập tức duỗi tay chụp lấy bả vai của Lý Dịch.
Nhưng khi Lý Minh Châu nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu lúc Lý Dịch quay đầu lại, tay nàng dừng một chút, cuối cùng cũng không rơi xuống.
Miếng xương sườn Lý Hiên ngậm trong miệng đã sớm rơi trên mặt đất, có điều hắn cũng chỉ kinh ngạc một lát mà thôi, trong lòng lập tức có quyết định, một chân đạp vào mông Thục Vương, chính thức gia nhập trận ẩu đả.
Tiếng kêu gào cực kỳ thảm thiết đã nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của đủ loại quan lại. Khi bọn họ đi tới nơi phát ra âm thanh thì nhìn thấy vị Lý huyện úy vừa gặp lúc sáng, đang quyền đấm cước đá một cái vật thể không xác định trên mặt đất, suýt chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Ban ngày ban mặt, ngay trước mặt các bách quan trong triều lại cả gan hành hung ở trong hoàng cung, quả thực là vô pháp vô thiên!
Bệ hạ thật sự hồ đồ rồi sao? Tại sao lại muốn giao vị trí Binh Bộ Thượng Thư cho một người như vậy chứ!
...
Chờ một chút, cái người bên cạnh Lý huyện úy là ai vậy?
Hình như là —— Kinh đô giám sát sử, Ninh Vương thế tử Lý Hiên!
Bóng người đứng một bên xem đấu nhìn cũng có chút quen mắt, đó là —— Trưởng công chúa điện hạ!
Mà cái vật thể không xác định kia, tuy bọn họ không nhìn thấy mặt, nhưng qua cách ăn mặc và hình dáng, hình như cũng có chút quen thuộc...
Một vị công chúa, một vị thế tử, một vị Huân Tước, thế mà lại trình diễn một hồi kịch như vậy, trong lòng các bách quan nhất thời cảm thấy có vạn mã lao nhanh qua...
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên không thể tránh khỏi đưa tới thủ vệ, bách quan còn chưa tới gần thì một đội thị vệ đã chạy như bay về hướng bên này. Bọn họ vốn dĩ muốn rút binh khí ra nhưng đã bị Lý Minh Châu lạnh lùng trừng mắt một cái. Cuối cùng chỉ có thể vây quanh nơi này, vài người tiến tới kéo Lý Dịch và Lý Hiên ra.
Tuy nói ẩu đả trong cung là tội lớn, nhưng một vị là thế tử điện hạ, một vị khác thì thân phận cũng tương đối đặc thù, cho dù đội trưởng đội thị vệ có to gan cách mấy thì cũng không dám đánh thượng quan mật vụ.
Không biết là tên quỷ xui xẻo nào lại đồng thời đắc tội hai người này, chỉ sợ trận đòn này không thể hoàn trả lại được —— Má ơi, cái tên quỷ xui xẻo kia thế nhưng lại là, là….
Là, là Thục Vương điện hạ!
Nhìn thấy gia hỏa kia đã chết ngất, ngửa mặt nằm trên mặt đất, lúc này đội trưởng đội thị vệ mới có thể mơ hồ nhận ra một gương mặt quen thuộc. Hắn tức khắc hít sâu một hơi, cả trái tim đều treo ngược lên.
Xong rồi, xong rồi, thế này thành đại sự rồi!
- Nhanh lên, mau truyền thái y!
Đội trưởng đội thị vệ gấp gáp nói một câu, quay đầu lại bình tĩnh ra lệnh:
- Bắt Lý huyện úy và Lý Hiên thế tử lại!
Nhìn thấy tình trạng vô cùng thê thảm của Thục Vương điện hạ, đội trưởng đội thị vệ đã biết, sự việc hôm nay đã không phải là việc hắn có thể tự mình xử lý.
- Mau đi bẩm báo cho bệ hạ!
Thị vệ trong cung cũng rất là có ánh mắt, mặc dù đội trưởng đã hạ mệnh lệnh bắt người, nhưng bọn họ cũng chỉ vây quanh bên cạnh hai người họ, không có bất kỳ động tác thô lỗ gì.
- Khẩn trương như vậy làm gì, chúng ta cũng sẽ không chạy trốn.
Lý Hiên phủi phủi tay, bĩu môi nói.
Vật thể không xác định kia đã được hai người thị vệ nâng lên, vội vàng chạy tới Viện thái y. Lúc này thì đám quan viên bãi triều rốt cuộc có thể thấy được toàn cảnh.
- Đây là, là Thục Vương điện hạ!
Sau khi thấy rõ vật thể kia, lập tức có vài tên quan viên không đứng vững chân được, té ngã trên mặt đất.
Người mà Lý huyện úy và Lý Hiên thế tử đánh đấm nãy giờ, không ngờ lại là Thục Vương điện hạ!
Hồi tưởng cảnh tượng vừa nhìn thấy, mọi người thầm nghĩ, nếu không dựa vào y phục và hình dáng mà chỉ xem mặt thì e là ngay cả Quý phi nương nương cũng không nhận ra được người đó là Thục Vương!
Ngay sau đó là tiếng xôn xao, náo động ngập trời!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương