Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 449 : Rẽ mây nhìn thấy mặt trời!

- Bệ hạ, chức vị Binh Bộ Thị Lang cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không có thể qua loa như vậy! Trên triều đình, một vị lão thần đứng trước mặt mọi người, cầm trong tay hốt bản, nói vội. Cảnh Đế nhíu mày, hỏi: - Còn vị ái khanh nào có dị nghị? Hắn vừa dứt lời, một quan viên khác bỗng nhiên tiến lên, lớn tiếng nói: - Lý huyện úy tuy là hiền tài, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, vạn vạn không thể đảm đương nổi trọng trách như thế! Đông đảo quan viên liếc nhau, nhìn ra thâm ý trong mắt đối phương, kẽ gật đầu. - Mời bệ hạ nghĩ lại! - Mời bệ hạ nghĩ lại! - Mời bệ hạ nghĩ lại! Một quan viên đứng ra, hai quan viên đứng ra, sau một lát, trên triều đình liền lít nha lít nhít đứng ra. Khuyên Cảnh Đế thu hồi quyết định bổ nhiệm Lý Dịch làm Binh Bộ Thị Lang, bên trong tự nhiên cũng có quan hệ với Tần Tướng, nhưng càng nhiều lại quan viên bên phe Tần Tướng. Binh Bộ quản lý toàn bộ sự tình, thiết lập chức vị Binh Bộ Thượng Thư một người, thị lang hai người, quan viên Binh Bộ Thị Lang đến Chính Tứ Phẩm, địa vị này ở Binh Bộ Thượng Thư, chính là nghiêm túc Triều Đình Đại Quan, sao có thể bổ nhiệm qua loa như vậy? Mọi người đều biết bệ hạ cực kỳ ân sủng vị Lý huyện úy kia, nhưng ân sủng cũng cần có độ vừa phải, nếu tùy tiện bổ nhiệm một chức đại quan triều đình đều có thể không cần trải qua khảo hạch như thế, giang sơn Cảnh Quốc này, không sớm thì muộn sẽ loạn mất? Giang sơn này là giang sơn của bệ hạ, cũng là giang sơn bọn hắn cực khổ xây dựng nên, bách quan sẽ không cho phép ai phá hư, cho dù là bệ hạ cũng không được! Nếu như bệ hạ kiên quyết càn cương độc đoạn, vậy bọn hắn cũng chỉ có thể ngăn cản đến cùng Cảnh Đế biết quyết định này của mình khẳng định sẽ bị mọi người phản đối, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy, nhìn phía dưới từng dãy quan viên đúng ra, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Hắn vốn muốn cho Lý Dịch từ chức huyện úy nhỏ lên chức cao, từng bước một đề bạt, tựa như hắn đề bạt với người khác, nhưng hắn phát hiện thời gian đã ngày càng khẩn bách, có lẽ không đợi được Lý Dịch có thể một mình đảm đương một phía trên triều đình, vì tân hoàng dọn sạch mọi khó khăn, tự nhiên sẽ nhịn không được bối rối. Nhưng mà, tuy hắn có được quyền tuyệt đối nói chuyện, lại cũng không thể không quan tâm nhiều ý kiến quần thần như vậy, không nghe họ, sợ là trước khi đại nạn hắn đến, toàn bộ triều cương cũng đã loạn. Đây không phải ý hắn muốn. - Đã như vậy, việc này bàn bạc sau, bãi triều! Cảnh Đế phiền não trong lòng, phất phất tay áo, nhanh chân rời đi. - Thật không biết vị Lý huyện úy này đến cùng là người thế nào, lại được bệ hạ đối đãi như thế! Một quan viên trung niên dằng dặc nói. Mọi người nghe vậy, nhốn nháo gật đầu. Tuy bệ hạ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng với vua của một nước mà nói, đây đã là nhượng bộ lớn nhất, lúc bệ hạ rời đi, nhóm triều thần rốt cục cũng thả lỏng một hơi. Đồng thời, trong lòng bọn họ, đối với vị Lý huyện úy kia, cũng không khỏi sinh ra mấy phần hâm mộ và đố kỵ. Binh Bộ Thị Lang chính là chức quan trọng yếu bực nào, bệ hạ lại muốn trực tiếp đề bạt hắn đi lên, nếu nói người khác được thánh thượng yêu thích như lời nói là mưa, sợ là hắn có thể dùng lũ lụt để hình dung. Người tự nhiên hiếu kỳ cũng không ít, Lý huyện úy trong truyền thuyết kia, trên người đến cùng có đồ vật gì hấp dẫn được bệ hạ, mà làm cho bệ hạ coi trọng như vậy? Vì Thục Vương nói vài câu sợ hãi bệnh nặng, xem ra lá gan không lớn, lại có thể có bao nhiêu bản lãnh? Không thể không nói, gần đây tần suất xuất hiện của vị Lý huyện úy này rất cao trong mắt bọn hắn, lúc bách quan từ trong điện đi ra ngoài, lại có hơn phân nửa người đều đang nghị luận về hắn. Đương nhiên, cũng có một bộ phận người trong lòng âm thầm mừng rỡ, chuyện hai thành trì kia của Tề Quốc đã có kết luận, bởi vậy hôm nay mới hạ triều sớm như thế, việc của vị Lý huyện úy này, trừ bên ngoài cửa ra, quần thần cảm thấy đều là tình hình thiên về một bên, cũng không có thảo luận tốt đẹp gì, nếu như không có việc quan trọng để nói, mấy ngày kế tiếp, hẳn cũng lại hạ triều sớm như vậy? Có thể về sớm ăn cơm, đây thật là một chuyện rất cao hứng. Trên thềm đá chỗ khác trong cung điện, tiểu cô nương ôm con rối trong ngực ngồi ở chỗ đó, con mắt nhìn thẳng về một hướng khác. Thị vệ tuần tra trong cung lui tới, ngẫu nhiên cũng có hoạn quan cung nữ ghé qua, nhưng cũng không thể khiến cho ánh mắt của nàng có chút dao động. Không biết qua bao lâu, ngay thời khắc đó, khi một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng, trong mắt nàng bỗng nhiên hiện lên một đạo thần thái, từ thềm đá đứng lên, hướng nơi xa bước nhanh tới. - Gặp qua Thục Vương điện hạ! Sắc mặt Thục Vương hơi âm trầm, không để ý đến thị vệ hành lễ với hắn, vì lần trước phụ hoàng bệnh nặng trong lúc đó hắn hành động làm vài việc không thích đáng, trở thành nhược điểm trong miệng ngôn quan ngự sử, nhiều quan lại chọn đứng trung lập, sáng nay bị mẫu phi hung hăng răn dạy một canh giờ, đến bây giờ mới ra ngoài, cảm thấy cực kỳ muộn phiền. Ngay tại lúc trong lòng Thục Vương tích tụ không cách nào phát tiết, một hình bóng nho nhỏ từ phía trước chạy tới, Thục Vương ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhận ra đó là một vị muội muội cùng cha khác mẹ của hắn, một vị muội muội duy nhất si ngốc. Từ trước đến nay hoàng gia không có cái thân tình gì, Thục Vương đối với Vĩnh Ninh công chúa tự nhiên cũng không có cảm tình, chẳng qua cảm thấy thân là công chúa của một nước, lại có dáng vẻ ngu ngốc này, thật sự làm mất mặt hoàng gia. Giống như vì chạy quá nhanh, chân tiểu nữ hài không cẩn thận vấp một chút, cả người ngã nhào xuống đất, con rối trong tay cũng bay ra ngoài. Nàng từ dưới đất bò dậy, không quan tâm phủi bụi đất trên người, cũng không quan tâm lau vết máu chảy ra trên đầu gối, biểu hiện trên mặt có chút bối rối, quay đầu nhìn bốn phía. Thục Vương có chút chán ghét nhìn vật lăn đến bên chân hắn, vừa rồi vật vô cùng bẩn đó thậm chí đụng phải vạt áo hắn, có chút tức giận nhấc chân lên đạp. Tiểu hài nữ cuối cùng nhìn thấy được con rối của nàng, khập khiễng đi tới, dùng lực muốn rút nó ra từ dưới chân Thục Vương. Tiểu hài nữ sáu tuổi, nếu bàn về khí lực, sao có thể hơn được một tên nam tử trưởng thành, lúc phát hiện nàng không thể đem con rối rút ra, ngẩng đầu, nhỏ giọng nói ra: - Trả, đưa ta. Nghe nói Lý Dịch cực kỳ yêu thích vị Vĩnh Ninh công chúa này, bởi vậy, lúc Thục Vương cúi đầu nhìn, tuy tiểu cô nương dung nhan đáng yêu, nhưng vẻ chán ghét trên mặt hắn lại càng đậm. Lạnh lùng nhìn dáng vẻ tiểu hài nữ ngồi dưới đất cầu khẩn, phiền muộn trong lòng Thục Vương giảm một chút, trên mặt hắn lộ ra một tia cười lạnh, sau đó cuối cùng cũng buông chân ra, chỉ là, không có chờ đến tiểu hài nữ đem con rối cầm lên, hắn hung hăng đập một cái, đá vào bên trong ao sen. Hai tên thái giám theo sau lưng Thục Vương thấy cảnh này, bắp thịt trên mặt không khỏi u ám, thầm nghĩ trong lòng, thân là hoàng tử trưởng thành, lại đối xử với một tiểu cô nương như thế, khó trách bệ hạ vẫn luôn không chịu truyền hoàng vị cho hắn —— bệ hạ anh minh! Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, vạn vạn không dám nói ra. Tiểu nữ hài kinh ngạc nhìn con rối bị đá vào trong hồ nước, dáng vẻ như bị rút hết khí lực khí toàn thân, ngồi ngây ngốc trên mặt đất, hai hàng nước mắt long lanh trong mắt lập tức xuất hiện. Nàng nức nở nói: - Đưa ta, trả Mỹ Dương Dương lại cho ta. - —— Lý Dịch cước bộ bước nhanh tới đột nhiên dừng lại, trong chốc lát, trong đầu giống như có vô số lôi đình oanh minh. Cùng lúc đó, tại phía xa bên trong đại điện, bách quan hạ triều lần lượt đi tới, đỉnh đầu bọn họ nhìn lên bầu trời, cẩn trọng nhìn mây đen ở mép, dần dần xuất hiện một tia vàng. Một vệt ánh sáng từ trong mây đen bắn ra, sau đó chính là mười vệt, trăm vệt, ngàn vệt, vạn vệt Sau khi mây tan, mặt trời rốt cục cũng xuất hiện!