Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 397 : Bỏ trốn

- Vừa rồi có một cung nữ đánh rơi khay, thiếu chút nữa trúng vào vị phu nhân kia, vừa lúc thiếp ngồi bên cạnh nàng nên thuận tay giúp một chút. Không ngờ nàng lại chủ động kể cho thiếp nghe rất nhiều chuyện trong kinh thành, tướng công cũng quen biết vị phu nhân kia? Trên xe ngựa, Như Nghi kể cho Lý Dịch nghe chuyện mới phát sinh vừa rồi. Lý Dịch thở dài, chuyện này cũng không cần gạt Như Nghi, hắn kể từ đầu tới cuối cho nàng. - Lại có chuyện như thế? Khuôn mặt Như Nghi tràn ngập khiếp sợ, nàng không ngờ vị phu nhân mà nàng trò chuyện rất hợp ý lại có ân oán như thế cùng Lý gia, hơn nữa còn liên quan đến công công(*) đã qua đời …. *: Cha chồng. Lần đầu nàng nghe được chuyện cũ năm đó, trong lòng có chút khó chịu, chỉ cảm thấy nữ tử kia quá đáng thương, nhưng nàng lại không thể giống như Liễu nhị tiểu thư mà trực tiếp mắng một câu “Con mẹ nó”. Nhìn thấy tâm trạng Lý Dịch tựa hồ có chút sa sút, nàng mở lời an ủi. - Tướng công cũng không cần quá mức tự trách mình, lúc ấy tướng công còn chưa được sinh ra, chuyện này không phải lỗi của chàng. - Ta biết, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, lòng ta vẫn khó chịu. Lý Dịch nói. - Bởi vì chàng là người tốt. Như Nghi cười nói. - Cho dù chuyện này không liên quan thì chàng vẫn sẽ cảm thấy không đành lòng. Lý Dịch lắc đầu, Lý Minh Hàn đã qua đời, cho nên chuyện này cũng biến thành bế tắc không giải được, mặc dù trong lòng hắn bức rức nhưng lại thể làm gì. Lý Dịch xua tan ý nghĩ ra khỏi đầu, cúi xuống nhìn Như Nghi, trên mặt lộ ra một nụ cười không đàng hoàng, nhỏ giọng nói. - Tướng công nàng có phải người tốt hay không, đến tối rồi sẽ biết... Như Nghi nghe vậy giật mình, sau đó nghĩ đến cái gì, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu đỏ bừng. - Mặt mũi Tần gia ta sắp bị ngươi làm mất hết rồi! Trong Tần gia, một trung niên mặc cẩm bào tức giận chỉ vào Tần Dư đang ngồi trong phòng. - Tần gia còn có mặt mũi để cho ta ném? Tần Dư bưng chén trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm, mỉa mai nói. Hai bên mặt hắn vẫn sưng như cũ, nhìn qua rất chật vật, nghe trung niên trách cứ, không hề để bụng. - Ngươi, ngươi cái tên nghịch tử, ngươi nói cái gì? Trán trung niên nổi gân xanh, hắn sải bước đi tới, giơ một bàn tay lên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầu heo của Tần Dư thì vẫn không có rơi xuống. - Đủ rồi… Tần Tướng từ đầu đến giờ vẫn bảo trì trầm mặc lên tiếng. Lão liếc nhìn Tần Dư một cái, có chút hận sắt không thành thép, nói. - Mấy ngày nay, trong triều nổi lên sóng gió, Tần gia chúng ta cũng bị cuốn vào, tốt nhất là ngươi nên thu liễm một chút. Tần Tướng cũng không nói gì về việc Tần Dư bị thương, lão cho rằng đứa cháu trai của mình lại gây ra việc không biết xấu hổ nữa, nếu hiện tại làm lớn thì sợ rằng sẽ kết thúc không tốt. Nếu trải qua chuyện này có thể khiến hắn thu liễm lại một chút, hoặc có điều kiêng kỵ thì cũng là chuyện tốt. - Thu liễm? Khóe miệng Tần Dư kéo ra một nụ cười châm chọc, hắn nói một cách mỉa mai. - Năm đó khi các người hại chết mẫu thân ngay trước mặt ta, có nghĩ tới hai chữ “thu liễm” này? - Nghịch tử, ngươi nói cái gì? Trung niên nghe vậy chấn động, đột nhiên đập mạnh vào cái bàn bên cạnh, nắm cổ áo Tần Dư, hai con ngươi muốn lồi ra khỏi hốc mắt. - Thế nào, ta nói sai? Trào phúng trên mặt Tần Dư ngày càng đậm, hắn không chút sợ hãi nào đối với người trước mặt, cho dù đối phương là phụ thân hắn. Trong phòng, sắc mặt các nhân vật trọng yếu của Tần gia cũng biến đổi, bọn họ đều có tham dự chuyện năm đó, làm sao không nhớ? Tần gia có truyền thống thi thư, nặng nhất là danh tiếng và trinh tiết, một nữ tử không giữ phụ đạo, sao có thể trở thành đại phu nhân của Tần gia? Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên chuyện kia không thể bị người ngoài biết, không thể làm bẩn thanh danh Tần gia. Sau đó Tần gia, bao gồm gia chủ lúc ấy và bọn họ, đã siết chết nữ tử kia trước linh tiền liệt tổ liệt tông. Nhưng không ngờ lại bị Tần Dư, lúc đó chỉ mới tám tuổi trốn dưới bàn nhìn thấy, hắn tận mắt nhìn thấy mẫu thân bị phụ thân siết cổ đến chết, mà gia gia và các thúc bá chỉ đứng một bên nhìn xem…. Chuyện này trở thành điều cấm kỵ của Tần gia, thế mà lúc này lại bị Tần Dư lôi ra trần trụi, tất cả mọi người đều cảm giác không còn mặt mũi. Mặc dù vì Tần Dư mà Tần phủ bọn họ cũng đã không còn thể diện trước mặt người ngoài. Tần Tướng nhắm mắt, gân xanh không ngừng nhảy lên trên đôi tay gầy guộc, hồi lâu sau, nói ra mấy chữ. - Tần Dư bị cấm túc trong nhà nửa năm, không có lệnh của ta thì không được phép bước ra khỏi Tần gia nửa bước! Nói xong, lão chậm rãi đứng lên, vịn lão bộc bên cạnh, nhanh chóng biến mất trong phòng. Tất cả mọi người, bao gồm trung niên kia đều liếc nhìn Tần Dư một cái, sau đó đứng dậy rời đi. Tần Dư dùng tay sờ mặt, khoé miệng giật nhẹ vì đau, hắn có chút tiếc nuối. - Nửa năm à, hơi lâu, trong kinh đô vất vả mới xuất hiện một tên thú vị...đáng tiếc, thật đáng tiếc! - A! Sáng sớm trong phủ Tử Tước, trong một căn phòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng nha hoàn la sợ hãi. Đại quản gia Lý Bá nghe chạy đến, nhướng mày khiển trách. - Mới sáng sớm, la cái gì mà la, nếu làm ồn đến thiếu gia và thiếu phu nhân thì ta sẽ cắt tiền thưởng tháng này của ngươi! - Lý…Lý bá, Tước gia, ngài ấy, ngài ấy… Nha hoàn kia đứng trước cửa, lắp bắp đưa một phong thư cho Lý quản gia. - Thư của thiếu gia? Trên mặt Lý Bá hiện lên một tia nghi hoặc, nhanh chóng mở thư ra đọc, một lát sau, biểu hiện trên mặt biến thành hoảng hốt và khiếp sợ. Không bao lâu, toàn bộ Tử Tước phủ hoàn toàn nổ tung. Trong khi phủ Tử Tước gà bay chó chạy thì lúc này Lý Dịch đang trên boong tàu, tắm nắng, hóng gió, ngắm nhìn mặt sông rộng lớn. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều thư giãn. Hắn lên kế hoạch, chuẩn bị cho tuần trăng mật với Như Nghi đã lâu, rốt cục chờ tới sáng nay, thừa dịp tất cả mọi người còn chưa rời giường, cả hai lén lút bỏ trốn khỏi nhà, thể nghiệm cảm giác “Đưa nhau đi trốn”. Nghĩ đến dáng vẻ nổi trận lôi đình của Liễu nhị tiểu thư, khóe miệng Lý Dịch nhịn không được mà cong lên thành một nụ cười. Chỉ là gạt Tiểu Hoàn có chút không đúng, có thể cô bé sẽ thương tâm mấy ngày, không tránh được suy nghĩ miên man, đợi sau khi trở về dỗ dành nàng một phen thì ổn. Tiểu nha đầu ngốc, rất dễ lừa gạt. - Nếu có thêm một ly rượu nho ướp lạnh thì tốt biết mấy… Lý Dịch lẩm bẩm một câu, với tình cảnh hiện tại, nếu có thể hóng gió sông, uống rượu ngon, lại ngâm vài câu thơ, xem ra vô cùng phong lưu. - Giang lưu thiên địa ngoại, sơn sắc hữu vô trung. - Đại giang đông khứ, lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân vật.... - Cô phàm viễn ảnh bích không tẫn, duy kiến…a…con sông này tên gì…. -- -- Bỗng nhiên, một bàn tay ngọc mảnh khảnh duỗi qua từ bên cạnh, hai ngón tay như ngọc cầm lấy ly rượu, trong ly là chất lỏng trong suốt tỏa ra một mùi hương quen thuộc say lòng người, đây chẳng phải rượu nho mà hắn thích nhất à? Lý Dịch vô thức tiếp nhận ly rượu, một khắc sau, giọng nói mềm mại của Tiểu Hoàn truyền tới. - Cô gia, trên thuyền không tìm thấy băng, chỉ có thể chắp vá một chút. Tìm không thấy băng cũng không có việc gì, có rượu là không tồi, vẫn là tiểu nha hoàn tri kỷ nhất, luôn luôn đưa tới thứ hắn cần trong thời khắc mấu chốt. Lý Dịch nghĩ như vậy, một hơi uống cạn rượu trong ly, một lúc sau mới nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu nha hoàn đang đứng sau lưng, tươi cười như hoa. Hắn nhìn qua một góc khác, Liễu nhị tiểu thư ôm kiếm nhìn hắn cười lạnh. - Phong lưu, tiếp tục phong lưu nữa đi...