Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 396 : Mỹ nhân tóc bạc
Lý Dịch chậm rãi đi qua, mấy cung nữ thái giám bên người Vĩnh Ninh công chúa ngẩng đầu nhìn, hơi hành lễ với hắn, không ngăn cản.
Trên thế giới này, người tiểu công chúa từng tiếp xúc qua chỉ có vị Tử Tước trẻ tuổi này không tạo cho nàng cảm giác chán ghét.
Lý Dịch ngồi xuống cạnh nàng, Vĩnh Ninh công chúa liếc mắt một cái, lại quay đầu, nhìn ánh đèn phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có cảm xúc.
Lý Dịch nhìn kỹ ánh mắt của nàng, mặc dù trong đêm tối cũng sáng chói, nhưng không có chút tình cảm, hắn chỉ từng đôi mắt cô độc, hậm hực, không như hai con ngươi trước mắt, điều này khiến Lý Dịch cảm thấy tình huống không tốt, nàng giống như không quá nguyện ý nói chuyện với người khác thôi.
Điều này đáng để cao hứng, Lý Dịch ngồi một lát, rồi đứng dậy, đi vào trong điện.
Khuôn mặt tiểu cô nương hơi lệch, ánh sáng trong mắt hơi ảm đạm, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, rất nhanh lại buông ra.
Chỉ chốc sau, nàng đứng dậy, chuẩn bị đi vào cung điện. Nơi đó vừa đen vừa yên tĩnh, trừ phi lúc buồn ngủ, nàng thật không muốn về.
- Muốn đi sao?
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, nàng dừng lại, chậm rãi xoay người.
Miệng Lý Dịch ngậm một đùi gà, trên tay còn bưng hai món ăn, đặt dưới bậc thang.
- Nhanh lên, nhanh lên.
Hắn vẫy tay ra hiệu cho Lý Hiên đang cầm đồ ăn trên hai tay, tuy Lý Hiên nghi hoặc không hiểu, nhưng vẫn đặt đồ lên bậc thang.
- Tốt, đặt đồ ở đây, ngươi có thể trở về được rồi, nhìn xem trên bàn còn có rượu nho không, nếu…mà thôi, rượu nho cũng là rượu, không nên dùng.
Lý Dịch khoát tay.
Lý Hiên không thèm để ý hành vi giả dối của Lý Dịch, chỉ hơi ngoài ý muốn một chút, sau khi kinh ngạc nhìn Vĩnh Ninh công chúa, dứt khoát quay người rời đi.
- Có muốn ăn chút gì không?
Lý Dịch tiện tay đưa ra một đôi đũa cho tiểu cô nương.
--
--
Lúc nãy ngồi bên trong, hắn thật không muốn ăn bao nhiêu, cũng không có hứng với thức ăn tinh xảo, ngược lại cảm thấy ngồi ở trên bậc thang này ăn càng có không khí, càng có cảm giác ăn.
Lý Hiên không có dông dài bên tai, cũng sẽ không bị những lão tướng quấy rầy, Vĩnh Ninh công chúa im lặng, đến bây giờ Lý Dịch còn chưa nghe được nàng nói dù chỉ một chữ.
- Ta muốn rời đi một đoạn thời gian.
Lý Dịch vừa ăn vừa nói.
- Cho nên chúng ta có khả năng không gặp mặt một đoạn thời gian rất dài, chờ ta trở lại, sẽ mời muội ăn ngon.
Vĩnh Ninh chỉ lo cúi đầu ăn, không đáp lại Lý Dịch.
Lý Dịch đã quen kiểu trầm mặc này, thấy nàng thích ăn mấy món bên cạnh mình, liền đặt món ấy bên cạnh nàng, sau đó để đũa xuống, yên tĩnh nhìn về tường thành phía xa.
Âm thanh ồn ào thỉnh thoảng sẽ truyền tới đây, tường thành nguy nga từ xa nhìn không thấy điểm cuối, như một lồng giam khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác bị đè nén.
Lúc này, Lý Dịch lại nhớ tới một số việc rất lâu chưa từng nhớ, tới đây đã nửa năm, thế giới kia như thế nào rồi?
Lãng quên là bản chất của con người, trừ vài người, sợ rằng đã không còn ai nhớ hắn là ai?
Khi vừa đến thế giới này, hình như mỗi ngày đều nghĩ đến làm sao để trở về, hiện tại đã một khoảng thời gian rất lâu không nghĩ như vậy nữa, lúc này hắn cũng không dám đắm chìm trong cảm xúc ấy, vì cung điện phía sau lưng, có người bắt đầu không ngừng đi ra.
Yến hội kết thúc.
Lý Dịch phủi mông một cái đứng lên, khoát tay với tiểu cô nương.
- Gặp lại sau.
Khi đang đi ra ngoài, một cung nữ trung niên đi tới, giọng nói có vẻ cầu khẩn.
- Hi vọng đại nhân có thể thường xuyên vào cung thăm tiểu công chúa, tiểu công chúa nàng…thật không dễ dàng.
Lý Dịch gật đầu, lần nữa liếc nhìn tiểu cô nương ngồi trên bậc thang, lúc này mới đi đến hướng Lý Hiên đang vẫy tay.
Sau khi thân ảnh hắn biến mất, Vĩnh Ninh công chúa đứng lên, mấy vị thái giám cung nữ vội vàng đi tới, dẫn nàng đi vào cung điện.
Giống như sớm đã thương lượng xong, lão hoàng đế và hoàng hậu cùng kết thúc yến tiệc, lúc Lý Dịch và Lý Hiên đi đến phía trước Phượng Minh Điện, vừa hay nhìn thấy những cô nương hoặc phụ nhân đi ra.
Còn có không ít người đứng ngoài điện chờ như bọn họ, dù sao, tối nay đến hoàng cung có rất nhiều vợ chồng cùng đi, khi Lý Dịch và Lý Hiên chờ một hồi, thân ảnh thế tử phi cùng Như Nghi mới xuất hiện trong tầm mắt.
Nói cho đúng, không phải hai người, mà là ba người.
Lúc nhìn thấy phụ nhân sóng vai với bọn Như Nghi, thân thể Lý Dịch chấn động, trên mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn và hoảng hốt, sau đó cảm xúc thay đổi vô cùng phức tạp.
Thế nào lại là nàng?
Tuy tuổi tác nàng không sai biệt lắm với tiểu di, nhưng lần trước gặp nàng, nhìn cũng không đến hai mươi, nhưng hôm nay nàng rất tiền tụy, đặc biệt là vài sợi tóc bạc, rất khó tưởng tượng được nàng đã trải qua những gì trong đoạn thời gian này.
Nếu như nói, người ở kinh đô mà Lý Dịch không nguyện ý đối diện nhất, Tần Dư không nằm ở mười vị trí đầu, lão hoàng đế cũng không thể xếp ở số một…vị tiểu thư Trần gia này mới đúng là người hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Hắn đã tiếp nhận thân phận Lý Dịch, khi gặp được tiểu thư Trần gia thì không tránh được chột dạ.
Loại cảm giác này, người bình thường không thể hiểu, cả chủ nhân cũ của thân thể này cũng chưa từng trải qua cảm giác mâu thuẫn cùng phức tạp như hắn.
- Tiện tay mà thôi, không cần để ý.
Lúc Như Nghi đi tới còn đang cười nói cái gì với phụ nhân kia.
Phụ nhân kia chỉ mỉm cười, lúc nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa, thân thể hơi chấn động, trong mắt lóe lên một tia kích động, sau đó lại như nhớ tới điều gì, vẻ kích động ấy rất nhanh biến mất, thay vào đó là nỗi đau thống khổ.
- Phu quân cùng Lý huyện úy đã ở đó chờ chúng ta.
Thế tử phi cười cười, nhìn phụ nhân kia nói.
- Không biết người nhà của ngài tới hay chưa, chúng ta đi trước.
Phụ nhân kia gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, nói.
- Nương tử ngươi rất không tệ.
- Ngài quen biết Tướng công nhà ta?
Như Nghi hơi kinh ngạc nhìn nàng.
Lần này, phụ nhân cũng không trả lời, mà đi thẳng về phía trước, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Tướng công, chuyện này…
Như Nghi nhìn thân ảnh phụ nhân rời đi, lại nhìn Lý Dịch, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
- Chuyện này nói rất dài dòng, trở về chúng ta từ từ nói.
Lý Dịch thở dài một hơi, trong lòng không khỏi có chút đau buồn.
Đã từng xem qua chuyện như vậy trong hí kịch, cũng không cho người ta bao nhiêu cảm xúc, nhưng loại chuyện này chính thức xảy ra trên người mình, nhìn thấy nữ tử kia mới có ngắn ngủi mấy ngày đã thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp tàn phai, tóc đen trở thành trắng xóa, Lý Dịch cũng chỉ có thể thầm than một tiếng nghiệt chướng trong lòng.
- Lý Minh Hàn, ngươi đúng là một tên vương bát đản!
Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng chửi một câu.
- Ai…ai là vương bát đản?
Lý Hiên nghi hoặc quay đầu nhìn Lý Dịch, trong lòng tự nói, xem như Tần Dư cũng chưa làm hắn mắng như thế, xem ra người hắn vừa mắng nhất định đã đắc tội hắn không nhẹ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương