Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 389 : Dạ yến hoàng cung

- Hạ triều, chúng ta đi bên này. Lão thái giám Thường Đức liếc đám người phía trước một chút, lại lách qua bọn họ, lựa chọn một con đường khác. Lúc tiến cung khi vừa hạ triều, những người đi ở phía trước kia chính là văn võ bá quan Cảnh Quốc? Đi ra cửa điện, đám người đi hối hả, Lý Dịch liếc một chút, không thấy được một người quen. - Người đi đầu tiên chính là Tần Tướng. Thường Đức không quay đầu lại, nhàn nhạt nói một câu. Lý Dịch không xa lạ gì đối với hai từ “Tần Tướng”, nghe vậy thì quay đầu, nhìn thấy một vị lão giả đi phía trước nhất, chắc vì cách quá xa nên hắn nhìn không rõ tướng mạo. Dù cho cả hai chưa gặp mặt nhưng cảm giác hắn đối với vị Tần Tướng này...thật không có cảm nhận gì tốt đẹp. Không nói đến hắn sẽ biểu hiện trong chính sự như thế nào, chỉ nói cách hắn dạy dỗ cháu trai mình thì nghĩ xem hắn có thể tốt hơn ở chỗ nào? Sau khi đi qua một đạo thành cung thì đã không còn nhìn thấy cảnh tượng bách quan tan triều, Lý Dịch cũng ném chuyện này ra sau đầu, Liễu nhị tiểu thư đang chờ ở Bác Văn Điện, Thường Đức dẫn hắn đi gặp Cảnh Đế. Mà lúc này, còn chưa đi ra cửa cung, bách quan đang tụ họp thành tốp năm tốp ba, nhỏ giọng đàm luận gì đó. - Bệ hạ bất mãn gì đối với Tần Tướng sao? - Thượng Thư Tỉnh chưa từng nghe tin này, bệ hạ tự mình hạ chiếu, xem ra bệ hạ đang cố ý muốn vòng qua Tần Tướng. - Những ngày gần đây, ta thấy tâm tư của bệ hạ ngày càng khó đoán, chỉ việc lập Thái Tử mà cứ kéo dài mãi, mà người hiện tại lại làm suy yếu Tần gia...Chẳng lẽ, Thục Vương cũng không phải vị hoàng tử mà bệ hạ vừa ý, bệ hạ còn muốn... - Nói cẩn thận, nói cẩn thận! -- -- Sau khi gợi ra một đề tài thì mọi người mới ý thức được đây không phải nơi bọn họ có thể bí mật nghị luận, vội vàng im ngay, sau đó nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý mới nhanh chóng rời cung. Bệ hạ vừa rồi công bố mấy chiếu lệnh lúc này đã trở thành một câu hỏi trong đầu đám người. Không có bất kỳ nguyên nhân gì, Tần gia từ một nhân vật có chức vụ trọng yếu trong Trung Thư Tỉnh bị dời bỏ quyền lực, tuy rằng phẩm cấp vẫn không thay đổi, nhưng ý nghĩa đại biểu lại không giống, người có chức vị an nhàn thì làm sao có thể trực tiếp tham dự chính sự ở Trung Thư Xá Nhân? Nhưng đây còn không phải tất cả, quan hệ mật thiết cùng với Tần gia, học sinh của Tần Tướng cũng bị chịu ảnh hưởng ít nhiều, vốn nên có tiền đồ vô hạn lại bỗng nhiên trở nên mịt mù không rõ đường, trừ cái đó ra thì còn có một vài quan viên lớn nhỏ bị điều động, tất cả đều quan hệ cùng Tần Tướng, mấy chuyện này hợp lại một chỗ, ý vị sâu xa mười phần. Chẳng lẽ bệ hạ muốn động thủ với Tần Tướng, người cầm đầu bên quan văn? Nhiều năm qua, rất nhiều chính lệnh của bệ hạ đều nhận sự phản đối mãnh liệt từ những kẻ bảo thủ tạo thành một phái này, vì muốn trong triều an ổn, bệ hạ nhiều khi nhượng bộ, chẳng lẽ lần này bệ hạ đang thừa dịp uy vọng mình đạt đến đỉnh phong mà thanh toán nợ cũ với bọn hắn? Những chuyện này, phần lớn người trong triều đều không muốn tham dự, bọn họ cũng không dám tiếp tục suy đoán, vẫn nên để cho Tần Tướng đau đầu đi thôi. Về phần Thục Vương có thể trở thành thái tử hay không cũng có liên quan rất lớn cùng bọn hắn, nhưng ít ra theo tình hình trước mắt mà nói, cũng không phải trọng yếu. Tổ chế không thể trái, cho dù bệ hạ không coi trọng Thục Vương, nhưng Hoàng Hậu nương nương trước kia liên tiếp có hai vị hoàng tử chết yểu cho đến khi Vĩnh Nhạc công chúa xuất thế, sau này ngự y khẳng định, nương nương cả đời này không còn khả năng hoài thai. Cho nên khi Thôi quý phi sinh ra hoàng tử thì hắn cũng đã được chú định sẽ trở thành Thái Tử. Huống chi, bao gồm cả Tần Tướng, trong triều có vô số quan viên đều duy trì ủng hộ Thục Vương, bệ hạ cũng không thể vừa vi phạm tổ chế vừa trái ý các đại thần. Họ không có chuẩn bị gì, trong triều bỗng nhiên phát sinh chấn động mạnh, nhưng ngẫm lại, việc cũng không quá trọng yếu. Giống như hôm qua, bọn nghe đám tiểu bối trong nhà kể, đêm qua Thục Vương mời tiệc cuối cùng lại tan rã trong không vui, Ninh Vương thế tử Lý Hiên đã trở mặt cùng Thục Vương, Tiểu công gia nhà Tần Tướng lại gặp phải thích khách. Đều là do tiểu bối chơi đùa, không có người nào lại nói ra hai chuyện này, bệ hạ thanh tẩy Tần Tướng một lần vẫn sẽ không ảnh hưởng tới bọn họ, việc trọng yếu nhất trước mắt là chuyện khác. Sứ thần Tề Quốc đã đến kinh đô, liên tiếp cầu kiến hai lần nhưng đều bị bệ hạ cự tuyệt. Đám người Tề Quốc đành phải ở lại Hồng Lư Tự chờ đợi được tiếp kiến, bệ hạ lần nữa chuẩn bị tiệc lớn để quần thần cùng ăn mừng tướng quân Hứa Định Viễn đại thắng trở về, văn võ bá quan trong triều, các gia đình quyền quý trong kinh thành đều muốn tham dự, đây như đâm một cây đao vào ngực bọn sứ thần Tề Quốc. Không hề nghi ngờ, trên chiến trường vừa có kết quả, đối phương đã lập tức điều sứ thần đến, khẳng định muốn thương lượng việc hai tòa thành trì bị công chiếm, nhưng nhìn ý tứ bệ hạ, người hẳn sẽ để cho bọn họ chờ một chút, mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nở mặt nở mày, sao lại không ăn mừng long trọng? Hôm nay, tướng quân Hứa Định Viễn sẽ hồi kinh, vậy chọn đêm nay ăn mừng, bách quan vội vàng về nhà, phải chỉnh đốn thật tốt, việc nghênh đón đêm nay vô cùng quan trọng. Lý Dịch còn không biết lão hoàng đế tối nay sẽ mời khách ăn cơm, hắn đang âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn sáng nay không ăn quá nhiều điểm tâm, nếu không, giờ không có bụng để ăn thêm. Hoa viên vẫn giống lần trước, trong đình, món ăn trên bàn đá đều không thay đổi. Đường đường một quốc quân, lúc này lại giống như một nam nhân trung niên bình thường ngồi đối diện Lý Dịch, trên bàn có một bát cháo hoa, mấy đĩa thức nhắm, ăn say sưa ngon lành. - Nghe Thọ Ninh nói, ngươi đang dạy nàng làm đồ ăn? Cảnh Đế thuận miệng hỏi một câu, tựa như đang nói chuyện bình thường cùng hàng xóm. Lý Dịch đã dần thích ứng bộ dạng lúc này của lão hoàng đế, nhân vật lớn nha, có đam mê lạ cũng bình thường, có lẽ hoàng đế hạ triều xong thích đóng vai một bình dân. - Thọ Ninh công chúa muốn tự mình làm đồ ăn cho bệ hạ và nương nương nên mới xuống bếp, tuổi còn nhỏ lại có lòng hiếu thuận, vi thần bội phục. Lý Dịch cũng không khách khí, vừa ăn vừa nói. Cảnh Đế gật gật đầu, nghĩ đến Thọ Ninh công chúa trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười. Tất cả hoàng tử công chúa đều cung cung kính kính đối với lão, duy chỉ có Thọ Ninh không giống, cô bé có thể làm cho lão cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi làm cha, đây cũng là điều khiến lão rất vui mỗi khi tiếp xúc với nàng. Đặt bát xuống, lại để Thường Đức múc thêm một bát, lại nói. - Nghe Minh Châu nói ngươi đang chữa bệnh cho Vĩnh Ninh, lần này có mấy phần chắc chắn? Cảnh Đế nhìn qua Lý Dịch, trong mắt lóe lên một tia chờ mong, tuy nói trong cung có ngự y cùng vô số thần y trong dân, nhưng tất cả đều thúc thủ vô sách, còn Lý Dịch lại khác biệt, nếu như nói trên thế giới này có ai để lão có chút hi vọng về bệnh của Vĩnh Ninh, người này chắc chắn chỉ có thể là Lý Dịch. Nói đến việc này, vẻ mặt của Lý Dịch thoáng trở nên nghiêm nghị, nói. - Nói thật, không có bao nhiêu hi vọng, chỉ có thể hết sức một lần. Cảnh Đế giật mình, sau đó thở dài một hơi. - Con bé từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, mặc dù trẫm là vua của một nước, vậy mà cũng bất lực đối với bệnh tình của con mình, trẫm biết rõ ngươi là người có bản lĩnh chân chính nên trẫm hi vọng trong lúc mình còn sống, có thể thấy được con bé có thể giống như người bình thường. Lý Dịch không nói gì, đây cũng là điều hắn mong muốn, nhưng đối với việc lần này, hắn thật không có chắc chắn mình sẽ làm được, chỉ có thể chầm chậm mưu tính. Không biết trên thềm đá bên cạnh Bác Văn Điện còn có thể lại được nhìn thấy nàng hay không? - Trẫm biết tất cả việc ngươi làm ở Hàn Sơn Tự, Đàn Ấn đại sư cũng tán thưởng ngươi rất nhiều, rất tốt, Cảnh Quốc ta há lại để một tên hòa thượng của Tề Quốc đến diễu võ dương oai. Cảnh Đế rất nhanh đã đổi chủ đề... -- Hoàng cung cũng không phải nơi tốt đẹp, Liễu Như Ý đứng một chỗ bên ngoài cung điện, nhìn Lý Dịch đang giảng bài cho một đám công chúa hoàng tử, nàng càng không có hứng thú đối với những thứ đó, buồn bực ngán ngẩm nhìn những đám mây trắng nơi đang chậm rãi di chuyển trên bầu trời. Bên trái hành lang lại truyền đến những tiếng bước chân rất nhỏ, nàng quay đầu lại, đối mặt với một nữ tử trẻ tuổi, mắt nhìn mắt, hai người đều khẽ giật mình. Lý Dịch đi tới Bác Văn Điện, nhìn thềm đá xung quanh, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng. So với hắn, một đám công chúa hoàng tử thì như đàn ong vỡ tổ lao ra, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười hưng phấn, chỉ riêng Tấn Vương, với thân thể tròn vo chỉ hận không thể lăn lộn trên mặt đất mấy vòng rời đi cho mau. Bọn họ làm sao có thể không cao hứng, thêm một đoạn thời gian rất dài về sau, bọn nó sẽ không còn được gặp lại kẻ dám dáng tên bọn nó trên thành cung, đâu còn chuyện vui gì có thể so được với điều này? Về việc bắt bọn nó tự học, học gì không học lại bảo đọc sách để học toán? Nói đùa, nếu như bọn nó có thể xem hiểu những lời trong sách thì cần tiên sinh làm gì? Tóm lại, trong một thời gian ngắn về sau sẽ không cần đối mặt với những ký tự kỳ quái đó nữa, mà tốt nhất thì nên không bao giờ nhìn thấy nữa mới tốt! Lý Dịch ở ngoài điện đứng một lúc, không nhìn thấy bóng hình người mà hắn muốn gặp, trong lòng không khỏi thất vọng, có điều, trừ việc đó ra thì hắn luôn cảm thấy thiếu gì đó, một hồi lâu mới ý thức được, hóa ra không thấy Liễu nhị tiểu! Hoàng cung cũng không phải Liễu Diệp Trại, cũng không phải Tử Tước phủ, tùy tiện xông loạn sẽ xảy ra chuyện lớn, Liễu nhị tiểu thư rõ ràng không phải loại người gặp được trong thị vệ trong cung sẽ thúc thủ chịu trói, nhưng nếu đánh nhau thì sẽ xảy ra phiền phức lớn! Cũng may Lý Dịch dâng lên nghĩ hiện trong đầu thì đã thấy nàng và Lý Minh Châu đi tới. - Cô rất không tệ. Liễu nhị tiểu thư quay đầu nhìn Lý Minh Châu, nghiêm túc nói. - Cô cũng thế. Lý Minh Châu chỉnh lại ống tay áo, cười nói. Lý Dịch hồ nghi nhìn hai người, họ lúc nào gần nhau thế này? Chẳng lẽ thừa dịp lúc mình vừa rồi giảng bài? Nhưng lúc ở Khánh An phủ, công chúa điện hạ rất ít khi đến cửa nhà mình, khi đó các nàng đều không thèm nói lời nào. - Các muội vừa rồi làm cái gì? Lý Dịch nghi hoặc hỏi Liễu nhị tiểu thư. Liễu Như Ý liếc hắn, rõ ràng không có ý trả lời. Lúc này, Lý Minh Châu đang cao hứng bừng bừng bỗng nhìn lấy Lý Dịch, có chút không hiểu hỏi. - Lý Hàn nói sau này bọn nó sẽ không cần học toán, ngươi để chính bọn chúng tự học? Lý Dịch gật đầu, nhìn thấy tiểu mập mạo ở xa xa đang hưng phấn đến mức hận không thể bay lên trời, hắn nhếch miệng lên tạo thành một đường cong, thật sự cho rằng không cần đi học thì có thể triệt để thả lỏng mình? Chờ lần tiếp theo hắn trở về, tiểu mập mạp sẽ hiểu rõ cái gì gọi là ngây thơ. - Vì cái gì? Bọn chúng làm sao có thể tự mình học toán được? Lý Minh Châu kinh ngạc, chính nàng học môn này cũng cố hết sức, huống chi chỉ là những hài tử. Dưới cái nhìn của nàng, việc này căn bản không có khả năng hoàn thành. - Tác dụng của một vị tên sinh chỉ là dẫn dắt chỉ đạo, có thể dạy cho bọn chúng thật rất ít, toán học là một môn tựa như tinh tú trong đêm, vô cùng mênh mông, cuối cùng phải dựa vào việc bọn chúng tự đi thăm dò phát hiện mới có thể học tốt. Lý Dịch nhìn công chúa điện hạ, giải thích. - Tuy những hoàng tử và các công chúa còn nhỏ, nhưng lớn lên mới biết, nhờ có ta bồi dưỡng năng lực tự học tập của chúng, cũng là đang bồi dưỡng năng lực tự giải quyết vấn đề của chúng, không thể tất cả các vấn đề đều được tiên sinh giải quyết hộ, huống chi, ta đã viết xong sách giáo khoa cho bọn nó, lấy cơ sở hiện có của đám nhóc, tự mình tìm hiểu những thứ đó không thành vấn đề. - Thực sự là thế hay do ngươi lười dạy? Lý Minh Châu nhìn hắn hỏi. Vì chuyện này, thế mà đường hoàng tìm một cái cớ, nếu không phải mình đã cực kỳ hiểu hắn, nhất định sẽ cảm thấy những lời hắn nói rất có đạo lý. Mặc dù nàng biết hắn đang chỉ kiếm một cái cớ, nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng cảm thấy lời hắn nói thật có lý. Uyển chuyển hàm súc là truyền thống tốt đẹp trong khi nói chuyện, thường nói mấy câu khách khí trước, sau đó mới đưa ý tứ muốn biểu đạt, ngay cả vị không dính khói lửa trần gian - Liễu nhị tiểu thư cũng không ngoại lệ. Tỉ như hắn thiếu Liễu nhị tiểu thư một trăm lạng bạc, tuy nàng luôn mười phần nghiêm túc khi dính đến tiền bạc, nhưng tối thiểu thì nàng cũng không có trực tiếp vạch trần. Trong trường hợp này, nàng sẽ nói nàng muốn mua một thước vải, vừa vặn một trăm lạng bạc. Lại ví dụ như, đầu tiên nàng sẽ quan tâm hỏi hắn, lần trước cho hắn mượn một trăm lạng bạc, hắn có dùng đủ hay không, nếu không đủ có cần lại mượn thêm? Hay nàng cũng có thể uyển chuyển hỏi Lý Dịch, nhìn xem đám mây đang trôi lơ lửng ở trên trời kia có giống với một trăm lạng bạc hắn đã mượn nàng lần trước hay không? Rất rõ ràng, công chúa điện hạ không thể hiểu được sự uyển chuyển hàm súc giống như Liễu nhị tiểu thư. Cho nên bầu không khí trong sân bắt đầu trở nên lúng túng. - Chuyện này phụ hoàng có đồng ý không? - Đương nhiên là có rồi. Lý Dịch không do dự trả lời, ngay vừa rồi, hắn đã cùng lão hoàng đế nhất trí đồng ý chuyện này. Nói đùa, hắn lừa gạt Đàn Ấn đại sư - một vị cao tăng đã đắc đạo, lừa gạt lão hòa thượng của Tề Quốc, đó giờ chuyên đi lừa gạt người khác, chẳng lẽ lão hoàng đế khó chơi hơn so với bọn hắn? Nghe phụ hoàng đồng ý, Lý Minh Châu tự nhiên không thể nói gì hơn. Có chút bất đắc dĩ lắc đầu. - Không biết phụ hoàng có nói cho ngươi biết. Tối nay hủy bỏ cung cấm, thiết yến tại Vĩnh Hòa Cung, mở tiệc chiêu đãi quần thần, đồng thời chúc mừng Hứa tướng quân khải hoàn trở về, ngươi thân là một Tử Tước, cũng phải tham gia. - Có việc này? Lý Dịch kinh ngạc, chuyện mà Lý Minh Châu nói, vừa rồi không có ai nói cho hắn biết nghe.