Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 388 : Quan sai đến nhà

- Có con như thế, Tần gia lo gì không vong? Cảnh Đế không tiếp tục phê duyệt tấu chương, sau khi đích thân viết mấy chiếu lệnh thì đến tẩm cung hoàng hậu nghỉ ngơi. Thường Đức đứng ở cửa Cần Chính Điện, trong tay vuốt vuốt một cái lệnh bài, nghĩ đến nội dung những chiếu lệnh đó, trên khuôn mặt già nua hiện ra một vẻ trào phúng hiếm thấy. Trận chiến với Tề quốc đại thắng, ngược lại đoạt thành, là sự nghiệp to lớn chưa thành của Tiên Đế thậm chí cả Thái Tổ Hoàng Đế, bây giờ, uy vọng của bệ hạ trong quần thần đã đạt đến đỉnh cao, gần đây ban bố đủ loại chiếu lệnh, tiếng phản đối trong triều gần như mai danh ẩn tích. - Náo đi, náo đi, một đầm nước đọng, ám lưu cũng không ít, náo lên cũng tốt. Một lát sau, hắn thu lại mộc bài, thì thào một câu, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong thâm cung u ám. Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lý Dịch gần như không cảm thấy cổ chân đau nữa. Trong thân thể hắn cũng có một đạo chân khí, tuy gần như không có chỗ dụng võ khi đối chiến với cao thủ nhưng thân thể tốt hơn trước kia nhiều, có thể sung sướng bắn nhảy loạn, ngoài công lao xoa bóp của Như Nghi cũng liên quan đến năng lực tự lành của hắn. Hôm nay theo thường lệ phải vào cung giảng bài, hiện tại, thời gian lên khóa toán học cho đám công chúa và hoàng tử đều do hắn an bài, tất nhiên sẽ không dậy sớm. Lúc ra khỏi nhà, Như Nghi giúp hắn chỉnh lại cổ áo, dặn dò. - Hai ngày nay tướng công phải cẩn thận một chút, đừng đi nhanh hay chạy, mặc dù không bị thương gân cốt, nhưng muốn khôi phục như thường cũng phải tu dưỡng hai ngày nữa. Thừa dịp không có người chú ý, Lý Dịch vụng trộm hôn lên mặt nàng một cái, nói. - Biết rồi. Như Nghi da mặt mỏng, khuôn mặt ửng đỏ, lại cũng không né tránh. Sau lưng Lý Dịch, vang lên đến tiếng tiểu nha hoàn, vốn muốn vào rồi lại bụm mặt chạy ra ngoài. Liễu nhị tiểu thư đang ở ngoài xe ngựa chờ hắn, Lý Dịch đi ra cửa, đang muốn lên xe thì có mấy bóng người đi tới. Nhìn mấy người, trên mặt Lý Dịch hơi sững sờ, sau đó hiện ra vẻ vui mừng. - Sao ngươi lại ở chỗ này? Lưu Nhất Thủ mặc nha phục cũng kinh hỉ đi tới, chân tay luống cuống nói. - Đại nhân, thật sự là ngài! - Ngươi đến Kinh đô khi nào? Lý Dịch cười hỏi. Lúc ở Khánh An phủ, cũng nhờ có Lưu Nhất Thủ, hắn mới an tâm làm một Tử Tước lười nhác, tên này trời sinh làm bộ khoái, đối với năng lực của hắn, cho dù Lý Dịch cũng không khỏi kháng phục. - Chưa được hai ngày. Lưu Nhất Thủ cười nói. - Lưu đại nhân được điều đến kinh đô, đưa cả thuộc hạ theo, vốn muốn tới đến phỏng đại nhân, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được ngài. - Lưu huyện lệnh được điều đến kinh đô? Lý Dịch nghe vậy hơi kinh ngạc, tuy Khánh An phủ cũng thuộc về trọng trấn của Cảnh Quốc nhưng thấp hơn Kinh đô một bậc, từ Khánh An phủ đến đây, dưới tình huống bình thường đều là thăng quan, nhưng con hàng Lưu huyện lệnh kia thế mà cũng có một ngày được điều đến kinh đô? Lần này, không đợi Lưu Nhất Thủ đáp lời, một nam tử trung niên mặc quan phục màu đỏ đi lên phía trước, cười nói. - Hạ quan bái kiến Lý Tử Tước. Hắn cũng không có giới thiệu quan chức, bởi vì hai người không phải lần đầu tiên gặp mặt, lúc Lý Dịch đi xử lý hòa thượng điên từng gặp hắn ở huyện nha, lúc ấy người này đứng bên cạnh huyện thừa, hình như là huyện úy mới. - Không biết Trần huyện úy đến đây có chuyện gì? Lý Dịch hỏi. Trung niên nam tử cười một tiếng, nói. - Tần Quốc Công phủ sáng nay sai người đến nha môn báo án, nói Tần tiểu công gia hôm qua bị thương, hạ quan phụng mệnh đến đây điều tra. Trên mặt vị Trần huyện úy mang ý cười, tâm lý lại đang âm thầm khổ. Chuyện Tần Tướng phủ và Tử Tước phủ, để một huyện úy như hắn xử lý, bất luận đắc tội bên nào cũng không quá tốt, nhưng hiển nhiên, đắc tội Lý Tử Tước sáng suốt hơn đắc tội Tần Tướng. Lý Dịch thầm nói động tác của Tần người điên kia quá nhanh, sáng sớm đã có quan sai đến nhà. Thục Vương không có quyền lực bắt người, nhưng huyện nha kinh đô vẫn có. Hơn nữa thái độ vị huyện úy đại nhân này rất tốt, bộ dạng giải quyết việc chung nhưng lại từ đầu tới cuối vẫn duy trì lễ tiết, người có thể lăn lộn đến vị trí này quả nhiên đều không phải hạng người bình thường. Liễu nhị tiểu thư nghe vậy, nhảy từ trên xe ngựa xuống, đứng bên cạnh Lý Dịch. Lưu Nhất Thủ há hốc mồm, không biết nói gì. Hắn lần đầu phá án lại không ngờ rằng lại điều tra Lý Tước Gia. Không hề nghi ngờ, không có đại nhân, cũng không có Lưu Nhất Thủ hắn hôm nay, nhưng bây giờ chủ sự là huyện úy đại nhân, hắn không chen lời vào, có chút khó xử. Trần huyện úy cười nói. - Lý Tử Tước cùng vị cô nương kia chỉ cần theo hạ quan đến huyện nha một chuyến là được, kết luận thị phi, tự có phán đoán suy luận, hạ quan cũng chỉ làm việc theo luật, mong rằng ngài đừng làm khó. Chức trách của Trần huyện úy cũng chỉ màng người về, về phần chuyện phía sau, thì Lưu huyện lệnh kia mới đau đầu hơn, người Tần Quốc Công phủ đang chờ ở huyện nha, một vụ án này, sợ rằng vị Lưu đại nhân vừa đến Kinh thành kia sẽ uống mấy ấm trà. Lý Dịch cười nói. - Thật xin lỗi, bây giờ ta phải vào cung một chuyến, sợ không thể về cùng Trần Tử Tước rồi. Các ngươi về trước đi, sau khi ta ra cung sẽ đến huyện nha. Tần phủ chỉ có một Thừa Tướng, nếu vào nha môn, tất cả đều tùy bọn họ nói thế nào, ta đâu có ngu, huống chi, thứ hắn muốn còn chưa tới, tuy rằng không biết thứ đó có tới không nhưng có hay không thì hắn đều có chuẩn bị riêng, nhưng không có chuẩn bị nào là đi cùng vị Trần huyện úy này đến huyện nha kinh thành cả. Trần huyện úy hơi lúng túng, bởi vì hắn không biết Lý Tử Tước tiến cung làm gì, có điều phàm là chuyện trong cung, hắn đều trì hoãn không nổi, nhưng không mang người về được, bàn giao với người Tần phủ thế nào? - Lý Tử Tước, cái này. Lúc Trần huyện úy còn đang đang do dự, phía trước vang lên một tiếng vó ngựa, cắt suy nghĩ trong đầu hắn, một cỗ xe ngựa hoa lệ dừng lại trước cửa Tử Tước phủ, phía trước còn có mấy người ngồi trên lưng ngựa. Là một lão giả mặt mũi nhăn nheo, mấy người sau lưng cũng đều mặc cẩm bào, bộ dáng trung niên, mặt trắng không râu, Trần huyện úy liếc mắt đã nhìn ra được, đây là nội thị trong cung. Lý Dịch cũng nhìn thấy thứ hắn muốn hoặc nên nói là người. Lão giả dẫn đầu tung người xuống ngựa, đi đến trước mặt Lý Dịch, mặt không biểu tình nói. - Phụng ý chỉ của bệ hạ, đón Lý Tử Tước tiến cung. Trần huyện úy nheo mắt, phụng ý chỉ bệ hạ? Bệ hạ phái nội thị tự mình đón hắn tiến cung, xem ra, chuyện hôm nay, nhất định sẽ không thuận lợi. Người đến là người quen cũ, Lý Dịch đi qua nhìn Thường Đức hỏi. - Thường tổng quản, bệ hạ tìm ta có chuyện gì? Mí mắt Trần huyện úy lại nhảy một cái, bệ hạ tìm ngươi chuyện gì? Đây là chuyện ngươi nên hỏi? Hắn bắt đầu có chút không rõ địa vị của đối phương trong lòng bệ hạ. Tần phủ hắn đắc tội không nổi, chẳng lẽ lại có thể đắc tội bệ hạ? Trên mặt Thường Đức vẫn không có biểu tình gì, nói. - Đi là biết. Nói xong, móc ra một tấm lệnh bài từ trong ngực ném cho Lý Dịch. - Thứ này ngươi thu lại, lên xe đi. Lý Dịch nhìn thẻ bài trong tay, hơi nghi hoặc hỏi: - Đây là vật gì? Kinh đô nhiều quy củ, cũng nhiều thẻ bài, Tử Tước có thẻ bài đại biểu thân phận, tiến cung có thẻ bài tiến cung, làm gì đều cần thẻ bài, cũng vô cùng lưu hành chuyện đưa thẻ bài, Hoàng Đế đưa, hòa thượng đưa, vấn đề ở chỗ, hắn không biết những thẻ bài này để làm cái gì. Lý Dịch không biết thẻ bài trong tay, không có nghĩa là Trần huyện úy không biết. Trên thực tế, xem như Huyện Lệnh đại nhân không biết, hắn cũng không thể không biết. Nhìn thấy lệnh bài, hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh ứa trên trán, Tần phủ bị điên rồi, thế mà bảo hắn đến bắt vị Lý Tử Tước có lệnh bài này, trừ bệ hạ tự mình hạ lệnh, người nào có quyền bắt hắn? Đây chính là lệnh bài của Mật Điệp Tư, Mật Điệp Tư là ngành đặc biệt lệ thuộc trực tiếp dưới tay bệ hạ, chỉ nghe lệnh của bệ hạ, cho đến bây giờ, chỉ có bọn họ bắt người, nào có người khác dám bắt bọn họ? Bị ngự sử để mắt tới còn tốt, tối đa cũng chỉ cãi nhau, cái này không có gì, nếu như bị Mật Điệp Tư để mắt tới, vậy đường sống không còn. Nghĩ tới những chuyện này, Trần huyện úy chỉ cảm thấy hai chân mềm hơn, thật vất vả mới đứng vững, trong lòng đã sớm mắng tên quản sự Tần phủ kia máu chó đầy đầu. Thường Đức từ tốn nói. - Lệnh bài Mật Điệp Tư, sau ngày hôm nay, ngươi chỉ cần nghe mệnh lệnh của bệ hạ, trừ cái đó ra, không việc gì phải quan tâm kẻ khác. Lý Dịch nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, đột nhiên cảm giác được đồ chơi trong tay trở nên chói mắt. Chỉ cần nghe mệnh lệnh của lão Hoàng đế, đây chẳng phải mang ý, dựa vào tấm bảng hiệu này, có thể muốn làm gì thì làm ở kinh đô? Đồ tốt, đồ tốt nha. - Đi thôi. Thấy Lý Dịch còn đứng tại chỗ, Thường Đức thúc giục. Lý Dịch gật đầu, lên chiếc xe ngựa càng thêm hoa lệ, bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì, lại quay trở lại, nhìn Trần huyện úy đứng một bên, hỏi. - Trần huyện úy, vừa rồi ngươi muốn nói gì? - Hạ quan muốn nói… Trên trán Trần huyện úy đã toát mồ hôi, lau cũng không dám lau, nghiêm mặt nói. - Hạ quan muốn nói, lần trước mấy hòa thượng Lý Tử Tước bảo chúng ta truy tra kia, đã tra được, tất cả đều là hòa thượng Tề Quốc, tuy bọn họ đã chạy khỏi kinh đô, nhưng Hình Bộ đã hạ lệnh, Lý Tử Tước xin cứ yên tâm, chỉ cần vừa có tin tức của bọn họ, hạ quan sẽ lập tức phái người đến thông báo! - Vậy phiền phức Trần huyện úy. Lý Dịch cho hắn một nụ cười ý vị thâm trường, cùng Liễu nhị tiểu thư lên xe ngựa rời đi. Nhìn chiếc xe ngựa đi xa, mấy thị nội cưỡi ngựa cũng biến mất khỏi tầm mắt, Trần Tử Tước mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, trái tim rốt cục thả lỏng. - Trở về! Hắn có chút tức giận nói một câu, quản sự Tần phủ đáng chết, sao không nói Lý Tử Tước là người của Mật Điệp Tư, đây chẳng phải để cho mình đi tìm chết! Một cái bộ khoái nghi hoặc hỏi. - Đại nhân, không phải đến bắt thích khách sao? Thích khách đâu? Nói chưa dứt lời, Trần Tử Tước tức giận xoay người đạp một cái vào mông hắn. - Bắt thích khách, bắt mẹ ngươi ấy! Bộ khoái kia cũng không dám né tránh, ủy khuất nói. - Đại nhân, mẹ già của ta mới mất năm ngoái. - Ngươi còn dám mạnh miệng! Nhìn một màn trước mắt, Lưu Nhất Thủ cười tươi, dù ở đâu, Tử Tước đại nhân vẫn là Tử Tước đại nhân lúc trước. Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Lý Dịch quay đầu nói với Liễu nhị tiểu thư. - Không biết bao giờ ta ra, muội đi dạo loanh quanh trên đường đi, hai canh giờ nữa quay lại chỗ này chờ là được. Thường Đức nghe vậy, nhắc nhở một câu. - Bệ hạ cho ngươi tấm lệnh bài tiến cung kia có thể mang hai người cùng đi vào. - A? Lý Dịch giật mình nhìn lão thái giám. - Sao ngươi không nói sớm. Lại quay ra nhìn Liễu nhị tiểu thư. - Vậy cùng nhau tiến cung đi, vừa vặn đưa muội đi xem thử hoàng cung như thế nào. Thường Đức mặt không biểu tình nói. - Nàng chỉ có thể đi cùng ngươi vào chung, không thể tùy tiện đi loạn, ngươi cũng không thể. - Còn cần ngươi nói nhiều! Trong lòng Lý Dịch thầm nói lão thái giám này bình thường cũng không có nhiều lời, sao hôm nay luôn không ngừng miệng vậy? Liễu nhị tiểu thư vẫn kiếm bất ly thân như cũ, có điều đến cả tướng quân tiến cung còn phải cởi khôi giáp, nàng cũng chỉ có thể để kiếm lại cửa cung. Trước khi Lý Dịch tới Bác Văn Điện, phải tới gặp lão Hoàng đế trước, Thường Đức ở phía trước dẫn đường, hắn cùng Liễu nhị tiểu thư đi phía sau. - Lại nói cao thủ trong thiên hạ này, hoàng cung chiếm một nửa, tùy tiện gặp được một lão thái giám, khả năng cũng là tuyệt thế cao thủ, lát nữa muội đừng có chạy lung tung. Lý Dịch dặn dò Liễu nhị tiểu thư. Liễu Như Ý lần này không có phản bác Lý Dịch, đò giờ chưa từng vào hoàng cung, cũng chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội tới nơi này, nên hứng thú nhìn quanh. - Cũng giống như vị Thường tổng quản này, tuy hắn có thể không luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng võ công cũng rất lợi hại, chỉ tuổi tác có hơi lớn, nếu hắn nguyện ý, lát nữa muội có thể tìm hắn luận bàn mấy chiêu, có điều phải nhớ hủ hạ lưu tình, dù sao thân thể lão nhân gia đã hơi yếu rồi. Lý Dịch biết Liễu nhị tiểu thư là một người cuồng chiến, không biết tại sao, trong hiện thực rất ít khi gặp được người cân sức ngang tài với nàng, bản thân quá yếu, Như Nghi quá mạnh, đều không phải đối thủ phù hợp. Cao thủ trong Hoàng cung khẳng định không ít, hẳn có thể thỏa mãn phần nào cơn nghiện của nàng. - Không đánh. Liễu nhị tiểu thư nhìn cũng không thèm nhìn lão giả dẫn đường, rất thẳng thắn nói. - Vì sao? Lý Dịch hơi nghi hoặc, hắn từng thấy thân thủ Thường Đức, hẳn cũng không tệ, chẳng lẽ Liễu nhị tiểu thư không nguyện ý khi dễ lão nhân? - Đánh không lại. Liễu nhị tiểu thư trả lời cũng rất thẳng thắn. Lý Dịch lần này kinh ngạc thật, khiến người kiêu ngạo như Liễu nhị tiểu thư thừa nhận bản thân không bằng, xem ra lão thái giám này còn lợi hại hơn mình tưởng tượng. Ngẩng đầu nhìn Thường Đức một cái, khó trách hắn là nội thị tổng quản, luôn luôn hầu bên người lão Hoàng đế, hùng phong lão nhân gia năm đó không giảm nha. Thân thể của mình yếu? Nghe Lý Dịch nói, lão giả đi phía trước bĩu môi, võ công của vị Lý Tử Tước này, lão thấy không đáng nhắc tới, ngược lại vị tiểu cô nương đi bên cạnh, thiên phú thật kinh người, tuổi còn nhỏ lại có cảnh giới như thế, đời này lão từng gặp qua rất nhiều người có thiên tư tập võ nhưng cũng chỉ có công chúa điện hạ mới đánh đồng được với nàng. Theo Lý Dịch, Liễu nhị tiểu thư hẳn là đại cao thủ cả đời không với tới, không ngờ vị lão thái giám không lộ ra ngoài này còn lợi hại hơn, xem ra câu nói cao thủ ra từ Hoàng cung không sai. Lửa bát quái trong lòng bắt đầu cháy hừng hực, đang lúc hắn dự định hỏi Thường tổng quản một chút xem lão rốt cuộc cóQuỳ Hoa Bảo Điển không thì trong lòng bỗng nhiên có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về một chỗ phía trước cung điện. Liếc nhìn lại, chỉ thấy một cung địa lớn gấp đôi những cung điện xung quanh, có vài chục bóng người đang chậm rãi đi từ bên trong.