Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 377 : Sao ngươi lại ở chỗ này?

Đều nói oan gia ngõ hẹp, đi ra lăn lộn phải trả giá, lần này đụng vào sân nhà người ta, bầu không khí có chút xấu hổ. Cũng may chỗ Lý Dịch và Như Ý ngồi vắng vẻ hẻo lánh, lực chú ý của Thôi Duyên Tân cũng luôn trên người Thục Vương, không nhìn thấy hắn. Ánh mắt dời khỏi người Thôi Duyên Tân, bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt rơi trên người mình. Lý Dịch ngẩng đầu liếc một cái, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Nếu như hắn không nhớ lầm, người trẻ tuổi bộ dáng thư sinh kia tên Trần Lập Thành, người của Trần Quốc Công phủ, mấy ngày trước, trong rừng mai Hàn Sơn Tự còn đối chọi gay gắt với hắn, sau cùng bị hộ vệ Lý Hiên đánh gãy chân hạ nhân trong nhà, mâu thuẫn không nhỏ. Tối nay tới tham gia tiệc mời của Thục Vương là một sai lầm, hắn gây thù với mấy người ở Kinh thành, gần như gặp hết ở đây. Thục Vương bưng chén rượu, đứng trước mặt đám người, mở lời. - Đa tạ chư vị đã nể mặt bản vương tới tham gia yến hội, chén rượu đầu tiên này, bản vương uống trước rồi nói. Câu nói này đương nhiên là khách khí, thử hỏi trong Kinh Đô, trong đám tuổi trẻ tuấn kiệt, ngoài Lý Hiên, có ai dám không nể mặt Thục Vương? Không có ai nguyện ý đắc tội Thiên tử tương lai, do thân phận, có lẽ gia tộc bọn họ không thể công khai lui tới với Thục vương ra bên ngoài, nhưng quan hệ giữa tiểu bối, từ trước đến nay luôn mập mờ. Trên điểm này, mặc kệ có phải người ủng hộ Thục Vương hay không thì quyết định giống nhau. Kết giao Thục Vương, chỉ đúng không sai, dù sao cũng phải giữ một con đường lui cho gia tộc mình. Sau khi Thục Vương uống chén rượu đầu, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt. Ăn được uống được chơi được mới đúng là yến hội, có vài người thừa cơ này nối lại chút cảm tình với lão bằng hữu, có vài người nhỏ giọng nói chuyện với người của Thục Vương, mặt mày hớn hở, mắt lộ ánh sáng, nước bọt bay loạn, thấy Thục Vương liên tục gật đầu… không biết có giao dịch gì không đứng đắn. Vũ cơ trong tiệc đã lui xuống, còn lại một đám đại nam nhân, xì xào bàn tán, thân mật cùng nhau, biết thì đây là yến hội Thục Vương, không biết còn tưởng rằng đi vào dạ hội giao lưu đồng tính luyến ái lớn nào đó. Lý Dịch thì khác, tuy rằng Liễu nhị tiểu thư không quá tình nguyện nói chuyện, thân mật cùng nhau là không thể nhưng người ta có dung mạo xinh đẹp, không có việc gì liếc mắt nhìn hai cái, tậm trạng chẳng phải tốt hơn? Tâm tình Lý Dịch tốt, có người tâm tình kém, Thôi Duyên Tân là một người bên trong. Làm tiến sĩ tân khoa, lại là con cháu Thôi gia, mặc dù chỉ là tộc nhân dòng thứ nhưng dưới ảnh hưởng của Tô gia, mưu cầu một chức quan, cố gắng nhẫn nhịn mấy năm tư lịch, không nói có được tiền đồ sáng lạng nhưng cũng tốt hơn tình huống ở nhà chờ xếp việc làm như hiện tại. Chẳng phải vì chi khinh thường một linh ti tiện ở Ninh vương phủ thôi sao, đường đường là tiến sĩ tân khoa, cớ sao lại rơi vào kết quả này? Thôi Duyên Tân đương nhiên biết vì sao hắn lại rơi vào hoàn cảnh hôm nay, hắn không dám hận Ninh Vương, không dám hận lại bộ, đương nhiên cũng không dám hận đương kim bệ hạ. Hận chỉ hận An Khê huyện úy đáng giận kia ra mặt vì linh nhân mạng khổ, khiến cho thể diện của hắn mất sạch, đến bây giờ cái mũ “Vì phú từ mới nói gượng là sầu” vẫn đang chụp trên đầu hắn, trở thành sỉ nhục cả đời. Thù này không báo không phải quân tử, nhưng không phải hiện tại, Thôi Duyên Tân khẽ cắn môi, bây giờ chuyện hắn phải làm là theo sát bên người Thục Vương điện hạ, lấy tất cả vốn liếng ra để có được đối phương coi trọng. Chờ đến ngày điện hạ đăng cơ làm Đế, tất sẽ không bạc đãi hắn, quân tử báo thù mười năm không muộn, huống hồ tất cả mọi người đều biết tình huống thân thể bệ hạ, khẳng định không sống nổi thêm một cái mười năm nữa, đến lúc đó, sỉ nhục hắn từng phải chịu, nhất định sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần. - Chào Thôi công tử! Thôi Duyên Tân giơ ly rượu, liên tục kính rượu trên không với mấy người xung quanh, hắn là người Thôi gia, lại đi bên cạnh Thục Vương, địa vị tất nhiên nước lên thì thuyền lên, theo trình độ nào đó mà nói, chuyện ở Ninh Vương phủ đối với hắn mà nói cũng không phải không có ích. Người ở Thục Vương phủ tối nay đều là nhân vật thượng tầng trong Kinh thành, có thể kết giao thêm một vị, sau này hắn sẽ có nhiều thêm một con đường lui, ánh mắt Thôi Duyên Tân liếc nhìn trong điện, hắn khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. - Là hắn, sao có thể…không có khả năng, sao hắn lại ở đây! Thôi Duyên Tân mãnh liệt lắc đầu, đuổi suy nghĩ không thực tế trong đầu ra ngoài. Gia hỏa An Khê huyện úy đáng giận kia bây giờ phải ở Khánh An phủ mới đúng, sao lại xuất hiện ở Kinh thành, xuất hiện trong yến hội của Thục vương. Nhất định do hận ý của mình với hắn quá nồng đậm từ đó sinh ra ảo giác. Sau khi Thôi Duyên Tân mãnh liệt uống một hớp rượu, ánh mắt lần nữa quét qua đám người, khuôn mặt đáng giận kia lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. - Phụt! Ngụm rượu chưa kịp nuốt xuống đã bị hắn phun ra ngoài. Một người đi theo bên cạnh Thôi Duyên Tân vô cùng may mắn hưởng thụ một trận tắm rượu, một mặt đầy rượu, giận dữ còn chưa kịp lan trên mặt đã thấy người kia còn phẫn nộ hơn cả hắn, nhanh chân đi về một góc. - Huynh nhìn gì vậy? Cho dù nàng có bình tĩnh như thế nào thì bị người ta nhìn chăm chú trong thời gian dài cũng thấy khó chịu, Liễu Như Ý hung dữ trừng mắt nhìn Lý Dịch một cái, hỏi. - Hẹp hòi, nhìn thêm mấy lần cũng đâu thiếu miếng thịt nào. Lý Dịch bĩu môi, Liễu nhị tiểu thư ngày thường luôn mang bộ dáng lạnh như băng, mang lại cho người ta cảm giác thành thục cao lãnh nhưng thực ra nàng cũng chỉ vừa qua tuổi 17, khuôn mặt non nớt như bóp ra nước, trắng như trứng, lúc nhìn chăm chú sẽ nhìn ra được sự non nớt bên dưới vẻ ngoài thanh lãnh kia. Trong lòng hắn có chút hiếu kỳ, theo lý thuyết, hai người trưởng thành dưới cùng một hoàn cảnh, tính cách cho dù có chênh lệch cũng không đến mức lớn như vậy. Như Nghi ôn nhu như nước, Như Ý lại như cọp cái, rốt cuộc tạo thành thế nào? Xuất phát từ sự hiếu kỳ, vốn muốn phỏng vấn nàng một chút, sau khi suy nghĩ kỹ thì vẫn nên bỏ đi chủ ý này. Nếu như bị nàng biết mình ví mình như cọp cái, Lý Dịch không dám hứa chắc tối nay hắn có thể trở về một cách hoàn hảo nguyên vẹn hay không. - Sao ngươi lại ở đây? Đúng lúc này, một giọng nói đè nén nộ khí vang lên từ phía trước, Lý Dịch quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Thôi Duyên Tân đang nghiến răng nghiến lợi. Thật tránh không được, Lý dịch ngẩng đầu nhìn hắn hỏi. - Vì sao ta không thể ở chỗ này? Trong lòng âm thầm phiền muộn, xung đột với Thôi Duyên Tân là vì hắn bắt nạt bạn mình ngay trước mặt mình, chép thơ vả mặt cũng do hoàn cảnh bức bách, sao hắn lại cứ cắn mình không buông? Người thường nói, tha hương gặp bạn cũ nên là một trong tứ đại hỷ sự của đời người, không cầu hắn xem chuyện này to lớn như đêm động phòng hoa chúc nhưng cũng không đến mức vừa thấy mặt đã bất thiện như vậy chứ? Mặc dù Thôi Duyên Tân chỉ là một vị quan lại nho nhỏ lệ thuộc vào Thục Vương phủ nhưng Thục Vương là ai, người bên cạnh hắn, có ai dám khinh thường, không chừng hai năm nữa cũng thành một vị đại quan nào đó trong triều, bởi vậy nhất cử nhất động của hắn đều dẫn đến ánh mắt của không ít người. Thư sinh trẻ tuổi an vị bên cạnh Lý dịch thấy vậy nao nao, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, biết cơ hội của mình đã tới. Đứng phắt dậy từ chỗ ngồi, chỉ Lý Dịch nói. - Đúng vậy, loại người như hắn không có tư cách ngồi ở chỗ này. Thấy Thôi Duyên Tân nhìn về phía mình, người trẻ tuổi lập tức mở miệng, thêm mắm thêm muối. - Vị đại nhân này có chỗ không biết, mới vừa rồi… Lý Dịch xoa mi tâm, đối với nhân tài, Thục Vương đúng thật là ai đến cũng không cự tuyệt, đến cả vị bên cạnh này, nếu kể chuyện ở Câu Lan viện, tuyệt đối có tiền đồ hơn đọc sách. Yên tĩnh nhìn người trẻ tuổi kia nước miếng văng tung tóe, sắc mặt Thôi Duyên Tân càng âm trầm, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt như muốn phun lửa. Mấy người xung quanh đã phát hiện ra dị trạng ở đây, nghi ngờ nhìn sang.