Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 376 : Oan gia ngõ hẹp
Một Tử Tước nho nhỏ không đáng để hạ nhân Thục Vương phủ cung kính đối đãi, huống chi còn là một Tử Tước quê mùa. Một hạ nhân dẫn Lý Dịch vào một lầu các cực kỳ rộng lớn,trong một nơi tương đối nơi yên tĩnh.
Trong lâu đèn đuốc sáng trưng, người ra vào tấp nập, ồn ào náo nhiệt, trên bàn có các loại trái cây bánh ngọt, đồ uống là rượu nho thượng đẳng, quy cách không thấp. Có thể thấy, Thục Vương rất có chú trọng đến sinh hoạt.
Hai bên là từng dãy bàn, lúc này đã có một số người ngồi, cũng có những người quen biết nhau tụ tập lại một chỗ, cao giọng đàm tiếu. Hơn mười vị vũ nữ khiêu vũ chính giữa điện, sàn nhà lót thảm đỏ, đi chân trần, ăn mặc bại lộ, nhảy múa sẽ lộ ra một mảnh da thịt trơn bóng nhẵn nhụi.
Nếu không phải Lý Dịch biết rõ nơi đây là Thục Vương phủ thì hắn cũng lầm tưởng nơi đây cùng loại với Quần Ngọc Viện. Nhìn mấy người vũ nữ kia mà xem, nhảy múa lẳng lơ lộ liễu, không ít người nhìn chằm chằm không dứt.
- Đẹp không?
Đang lúc Lý Dịch nhìn đến nhập thần, một giọng nói nhàn nhạt truyền tới từ bên cạnh.
- Đẹp…..
Lý Dịch gật đầu, nhưng khi vừa nói ra một chữ đã lập tức nhận ra cái gì, hắn quay đầu sang nghiêm túc nói.
- Đẹp cái rắm, thế này mà gọi là khiêu vũ, rõ ràng là phô trương lẳng lơ, không có văn nhã. Không ngờ Thục Vương lại là người như vậy, thật khiến người khác thất vọng.
Lý Dịch khiển trách sâu sắc đối với loại người ngụy quân tử giả vờ chính đáng như Thục Vương, dời tầm mắt sang chỗ khác, tập trung đối phó bình rượu nho trước mặt. Hắn lợi dụng lúc nâng chén lén lút liếc qua sân khấu, Thục Vương thật biết hưởng thụ nha, xem vóc dáng, cái eo nhỏ này, độ mềm dẻo…không cần nhìn mặt cũng có thể cho những vũ cơ kia một cái đánh giá…“Cực phẩm”.
Trường hợp như vậy thật sự không thích hợp cho Liễu nhị tiểu thư, trừ nàng ra thì trong sân không có nữ tử thứ hai. Thời đại này không có nhiều hoạt động giải trí, một đám nam nhân tập hợp một chỗ xem múa thoát y cũng bình thường.
Bởi vì thân phận của Thục Vương đặc thù, không thể tổ chức yến tiệc ở thanh lâu, nếu không thì bầu không khí sẽ càng hòa hợp hơn.
Đương nhiên, Lý Dịch cũng không có tâm tư xấu xa như đa số người ở đây, hắn thuần túy đang thưởng thức ở góc độ “Nghệ thuật”. Chỉ tiếc, tâm hồn nghệ thuật của Liễu nhị tiểu thư còn cách xa hắn một đoạn, chỉ thấy sự yêu diễm và lộ liễu của các nàng mà không có lĩnh hội được sự tinh túy trong từng bước nhảy của họ…
- To gan, Thục Vương điện hạ cũng là người mà các ngươi có thể nghị luận sau lưng?
Một người trẻ tuổi ăn mặc đoan chính, mười phần văn sĩ đứng lên quát lớn. Tuy Lý Dịch đã cố gắng nhỏ giọng nhưng vẫn bị người nọ nghe được.
Lý Dịch không ngờ tên này có phản ứng lớn như thế, hắn chưa từng giao thoa gì với Thục Vương, tất sẽ không có ân oán. vừa rồi chỉ vui đùa nhưng nhìn biểu hiện của tên trẻ tuổi kia, thật giống như Lý Dịch vũ nhục tổ tông nhà hắn.
Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn người nọ.
- Chỉ là một lời nói đùa, các hạ làm gì phải nghiêm túc như thế?
Tên trẻ tuổi kia hừ lạnh một tiếng.
- Thục Vương điện hạ có thân phận gì mà dùng để vui đùa?
Lý Dịch nhíu mày, hắn và người này không oán không thù, nhưng đối phương lại bắt lấy câu nói vô ý của hắn không bỏ, có chút quá phận. Cho dù hắn ta muốn nịnh bợ quỳ liếm Thục Vương thì cũng không cần dùng phương pháp thế này?
Đối với loại người này thì không nên phản ứng, càng phản ứng thì hắn ta sẽ càng hăng hái. Hôm nay, Lý Dịch chỉ cần đợi cho đến giờ là có thể về nhà, cho nên hắn cũng không thèm quan tâm, quay đầu tiếp tục thưởng thức “Nghệ thuật”.
Tên trẻ tuổi kia há mồm những gì định nói cũng không biết tiếp tục như thế nào.
Có người ăn nói lỗ mãng đối với Thục Vương đương nhiên không liên quan gì đến hắn, nhưng nếu tối nay hắn không làm ra chút gì đặc biệt thì sao có thể được Thục Vương điện hạ chú ý?
Ai cũng biết, trong tất cả các hoàng tử, Thục Vương là người có khả năng nhất leo lên Đế vị. Đối với bọn hắn, tiếp cận hay kết giao với Thục Vương là con đường tắt để thăng quan phát tài, đi đến đỉnh cao nhân sinh. Nhưng người ôm ý nghĩ như thế không ít, bên trong càng không thiếu quan to hiển quý, hắn bất quá chỉ có thể viết ra vài bài thơ hay, không có gốc bự, nếu muốn trổ hết tài năng, tất nhiên cần làm những việc khác thường.
Có người nói không tốt về Thục Vương, hắn dùng lời lẽ chính đáng đứng ra răn dạy, nhờ đó cho thấy sự ngưỡng mộ của mình đối với Thục Vương như nước sông chảy mãi không dứt, cho dù chỉ chiếm được một chút hảo cảm của điện hạ thì đã thỏa mãn.
Đương nhiên, lựa chọn đúng đối tượng mới ra tay, người được quản gia vương phủ cung cung kính kính mời đi theo đương nhiên không thể chọc, mà người bị hạ nhân vương phủ dùng bộ mặt ghét bỏ đưa tới, vị trí ngồi còn vắng vẻ hơn mình dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Người trước mắt thoạt nhìn xa lạ, rõ ràng chỉ là một tên trẻ tuổi không có bối cảnh, đây là điểm mấu chốt để đột phá. Trong đầu hắn đã nghĩ đến những sự việc xảy ra tiếp theo, chỉ còn chờ hạ nhân vương phủ đuổi tên ăn nói lỗ mãng này ra ngoài, hắn cũng có thể nhân cơ hội này mà lộ mặt. Nhưng không ngờ phản ứng của đối phương, khiến cho những gì hắn chuẩn bị đều tan thành bọt biển. Nếu hắn lại tiếp tục dây dưa thì chắc sẽ bị quản sự vương phủ xem như tên gây rối đuổi ra ngoài.
Rơi vào đường cùng, hắn liếc nhìn Lý Dịch một cái, sau đó đành phải ngồi xuống vị trí cũ.
- Tên tuổi của Thục Vương gì đó rất lớn sao?
Liễu nhị tiểu thư giựt lấy bầu rượu trong tay Lý Dịch, tự rót cho mình một ly rượu nho, đôi mắt xinh đẹp nhìn xem khắp nơi. Mặc dù không quen thuộc với những thứ như hoàng thất, công chúa, vương gia, nhưng nàng cũng cảm thấy loại trường hợp này không phải một hoàng tử bình thường có thể chống đỡ.
- Không chỉ lớn thôi đâu, hắn là Hoàng tử có khả năng nhất lên làm Hoàng Đế sau này.
Lý Dịch lười biếng giải thích.
Liễu Như Ý bĩu môi.
- Làm Hoàng Đế rất tốt à?
Liễu nhị tiểu thư lúc nào cũng lạnh như băng, nghịch ngợm lên cũng rất đáng yêu, Lý Dịch nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói.
- Tất nhiên là tốt rồi, ai mà không muốn làm Hoàng Đế? Một quốc gia lớn như vậy mà chỉ do một mình hắn định đoạt, một câu nói có thể giết chết một người, một ý niệm trong đầu có thể quyết định vận mệnh của vô số người.
- Quan trọng hơn là, nếu làm Hoàng Đế thì có thể cưới rất nhiều phi tử, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, hậu cung giai lệ ba ngàn người…
Lý Dịch nói tới đây thì len lén nhìn sang Liễu nhị tiểu thư, thấy nàng ấy đang nhìn mình với ánh mắt bất thiện, chính đáng nói.
- Cho nên làm Hoàng Đế thật không có gì tốt, chủ yếu là thân thể không chịu nổi, muội thử ngẫm lại xem, từ trước tới nay có vị Hoàng Đế nào sống lâu chưa?
Lý Dịch dùng sự thực chứng minh tại sao làm Hoàng Đế không tốt đẹp gì. Nếu muốn sống lâu thì nên vứt bỏ vị trí Hoàng Đế nhân lúc còn sớm, rèn thân dưỡng thận mới là chính đạo.
Một lúc sau, đám người ồn ào đám bỗng nhiên trở nên an tĩnh, sau đó ai nấy đều nhanh chóng lao tới cửa.
Lý Dịch quay đầu nhìn lại thì thấy một nhóm người đang đi tới, dẫn đầu là Thục Vương.
Chính chủ đến, vì biểu lộ sự tôn trọng đối với Thục Vương, phần lớn người đều đứng lên, mặc kệ thân phận cao thấp, đều sôi nổi tiến lên nghênh đón.
Nơi Lý Dịch và Liễu nhị tiểu thư ngồi là góc hẻo lánh nhất trong điện, người trẻ tuổi bên cạnh cũng đã sớm đứng lên nghênh đón. Nhìn Thục Vương bị vây quanh tầng tầng lớp lớp, Lý Dịch sáng suốt ngồi tại chỗ.
Đám đông nhanh chóng giải tán, Thục Vương đi về trước dưới sự vây quanh của mọi người. Lý Dịch lơ đãng liếc nhìn một cái, ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh phía sau Thục Vương.
- Tại sao hắn lại ở đây?
Nhìn thấy gương mặt có vài phần quen thuộc kia, Lý Dịch kinh ngạc lẩm bẩm.
Thôi Duyên Tân, tân khoa tiến sĩ, Lý Dịch từng có xung đột với người này khi hắn gây khó dễ cho Uyển Nhược Khanh trong Ninh Vương phủ. Sau này cũng không biết người này thế nào, không ngờ hiện tại lại gặp hắn.
Chờ một chút, mẫu thân của Thục Vương là Thôi quý phi, mà phạm vi thế lực của Thôi gia lại ở Lâm Châu, Khánh An phủ, Thôi Duyên Tân cũng họ Thôi, hiện tại là tùy tùng của Thục Vương - đừng nói bọn họ có liên hệ gì với nhau nha?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương