Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 366 : Đại sư chân chính!

Đối với người thường, câu hỏi “Ta là ai” không phải một vấn đề. Ở trước mặt mọi người mà hỏi câu này rất có thể sẽ bị xem như người điên bắt nhốt lại. Nhưng đối với một số người, đây chính là câu hỏi đầu tiên trong tam đại triết học tối cao của nhân loại. Những người đó gồm có triết học gia, cũng có hòa thượng, nhất là cao tăng, cao tăng đại đức. Ta là ai? Ta từ đâu tới? Ta muốn đi đâu? Vấn đề này phức tạp đến mức đã qua mấy ngàn năm mà các nhà triết học vẫn không thể nào đưa ra kết luận, như vậy thì làm sao một tên hòa thượng có thể trả lời được. - Ta là ai à? Lý Dịch cười nói. - Ta chính là một người dân bình thường của Cảnh Quốc mà thôi. Lúc này, Lý Dịch đã thay thế đại sư Đàn Ấn trở thành tiêu điểm giữa sân. Bởi vậy, mỗi câu hắn nói đều khiến người khác chú ý. - Một người dân bình thường của Cảnh Quốc….Phật lý ẩn chứa trong câu này là gì? - Không biết, nhưng chắc chắn không đơn giản như chúng ta nghĩ. - Đại sư, xin ngài nhanh chóng giải thích, câu nói này có ý gì? …. .… Lão tăng Hàn Sơn Tự bị bắt làm phiên dịch lâm thời, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với vấn đề vừa rồi, vị tiểu thí chủ này rõ ràng đã thay đổi khái niệm và cũng không đáp lại một cách thẳng thắn. Hoặc cũng có thể là hắn do còn chưa lĩnh hội được thâm ý bên trong? Lão tăng thầm than một tiếng, trình độ phật pháp của bản thân đến cùng vẫn chưa đủ, hắn dứt khoát ngậm miệng không nói. Lão hòa thượng Trí Tín cảm thán. - Một người dân bình thường của Cảnh Quốc mà đã có trình độ như thế, chốn kinh đô này quả nhiên ngọa hổ tàng long. Lý Dịch không để ý tới lão hòa thượng, nhặt miếng bánh ngọt ở dưới đất lên, lấy giấy gói kỹ rồi ném vào thùng gỗ dùng chưa rác, vỗ vào vai tiểu nha hoàn còn đang bị hoảng sợ, hỏi: - Không sao chứ? - Cô gia, ta không sao. Tiểu Hoàn ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, cố nặn ra một nụ cười. - Ta không cần biết các ngươi là hòa thượng của nước nào, nhưng nếu còn dám quấy rối thì sẽ bị kéo ra ngoài loạn côn đánh chết, không ai sẽ giúp các ngươi. Lý Dịch nhìn đám hòa thượng ngoại bang, lạnh lùng cảnh cáo. Hòa thượng không phải đều chăm chỉ tu Phật, phổ độ chúng sinh sao? Tranh quyền đoạt lợi, đến chùa miếu khác đập phá, thật sự cho rằng chỉ cần đầu trọc là có thể trở thành đại sư? Đại sư Đàn Ấn tiến lên một bước, đứng sóng vai với Lý Dịch, nói. - Thủy Lục Pháp hội của Hàn Sơn Tự có nói người đến đều là khách, nhưng nếu trong lòng chư vị đây mang tâm tư khác thì xin hãy từ nơi nào trở về nơi đó đi. Ngay cả đại sư Đàn Ấn đều đứng ra, mọi người cũng không cần nhường nhịn nữa. - Phải đó, hòa thượng ngoại bang, dám giương oai ở Cảnh Quốc chúng ta, muốn chết đúng không? - Luận thiền cũng luận không bằng đại sư, còn có mặt mũi đứng ở chỗ này? - Thức thời thì mau chóng cút, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí! …. …. Đám hòa thượng ngoại bang đến đập phá không những luận Phật không thắng được Đàn Ấn đại sư, thậm chí cũng không bằng một chàng trai trẻ tuổi bình thường của Cảnh Quốc. Nếu bọn họ lại làm ra hành vi thất thường nào nữa, chỉ sợ các vị quyền quý ở đây sẽ làm ra cái gì đó. - Chúng ta đến đây để luận thiền tu Phật, đây chính là thái độ của Hàn Sơn Tự các ngươi? Cái gì mà chùa nổi danh của Cảnh Quốc, bất quá cũng chỉ là như vậy. Một hòa thượng trẻ tuổi đứng sau lưng lão hòa thượng Trí Tín tức giận lên tiếng. - Phật không hư, các ngươi tu bản thân trước đi! Lý Dịch nhàn nhạt nói một câu. Cũng chỉ có Lý Dịch hắn mới rảnh rỗi đứng đây nói nhảm với bọn hòa thượng. Nếu đổi thành Liễu nhị tiểu thư thì chỉ bằng hành động vừa rồi của tên không tăng đã sớm bị nàng vung kiếm gọt rơi đầu làm cầu để đá. Một câu của Lý Dịch khiến tên hòa thượng trẻ tuổi kia nghẹn họng không nói được lời nào. Đôi mắt Đại sư Đàn Ấn và lão tăng đều lộ ra khác thường, mọi người xung quanh cũng sững sờ một lát, sau khi lấy lại tinh thần thì bắt đầu ồn ào. - Phật không hư, tu bản thân trước? - Tuyệt diệu, quả thật tuyệt diệu! - Trình độ phật pháp của chàng trai trẻ tuổi này quả nhiên cao thâm! - Nói hay lắm, hòa thượng ngoại bang cút về nhà mà tu thân trước đi! Lý Dịch vừa nói xong, mọi người đều sôi nổi khen hay. Đối phương nói luận thiền tu Phật, một khắc sau lập tức bị câu “Phật không hư, tu bản thân trước” vả mặt lại. Nhìn thấy đám hòa thượng ngoại bang ăn quả đắng, trong lòng mọi người vô cùng thoải mái. Cái gì mà cao tăng nước khác, còn muốn đến quấy rối Hàn Sơn Tự? Đàn Ấn Đại sư và những vị cao tăng chân chính khác còn chưa kịp động thủ thì cả đám đã bị một người trẻ tuổi đánh bại, còn mặt mũi nào được xưng tụng là cao tăng? - Tu Phật tu Phật, tu này cũng không phải tu kia, tiểu thí chủ quá chấp nhất. Hòa thượng Trí Tín vẫn có dáng vẻ hiền lành như cũ. - Đại sư luôn miệng nói tu Phật, vậy ngươi nói thử xem, cái gì mới đúng là Phật? Lý Dịch nhìn hắn hỏi ngược lại. Vốn dĩ do bên kia khiêu khích trước, nếu hắn không cho đám hòa thượng này một bài học, không chừng bọn họ sẽ thật sự cho rằng mình rất dễ bị bắt nạt. Mọi người âm thầm trầm trồ khen ngợi, đây là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, đem vấn đề của lão hòa thượng đá lại cho hắn. - Như thế nào là Phật? Bọn họ nhìn xem lão hòa thượng này trả lời như thế nào. - A di đà phật….. Hòa thượng Trí Tín phun ra một tiếng phật niệm, đáp. - Phật là trí tuệ, là đức hạnh, là từ bi, ngươi là Phật, ta là Phật, chúng sinh đều là Phật, Phật ở khắp mọi nơi, Phật không gì không làm được. - Phi! Không biết xấu hổ! - Đây không phải những lời vị hậu sinh kia vừa nói sao? - Sao chép, sao chép trần trụi, lão hòa thượng cũng quá không biết xấu hổ! Nghe được câu trả lời của lão hòa thượng Trí Tín, mọi người đều tràn đầy căm phẫn, ồn ào mở miệng, lên án hành vi sao chép không biết xấu hổ kia. - Phật ở khắp mọi nơi? Lý Dịch đột nhiên hỏi. - Phật ở khắp mọi nơi. Lão hòa thượng trả lời. - Phật không gì không làm được? Lý Dịch lại hỏi. - Phật không gì không làm được. Lão hòa thượng lại đáp. - Nếu đã như vậy…. Lý Dịch khoanh hai tay trước ngực, nhìn hắn, chậm rãi nói: - Phật của ngươi có thể tạo ra một cục đá mà ngay cả bản thân cũng không thể dịch chuyển không? Lão hòa thượng Trí Tín giật giật môi, như muốn nói gì đó nhưng sau cùng chỉ biết im lặng không nói câu nào. Đại sư Đàn Ấn nhíu chặt mày, tựa hồ cũng lâm vào trầm tư, chỉ để lại một đám người không hiểu chuyện gì cả. - Tại sao hòa thượng kia không nói lời nào? - Chẳng lẽ hắn đang luận chứng phật pháp trong tâm? - Phật có thể tạo ra cục đá mà ngay cả bản thân cũng không thể dịch chuyển không? Đương nhiên có thể, Phật không gì không làm được mà! - Ngu xuẩn, nếu Phật đã không gì không làm được, vậy thì tại sao không thể dịch chuyển được một cục đá? - Há, ta hiểu rồi, Phật không thể tạo ra cục đá mà hắn không thể dịch chuyển được. - Ngu xuẩn, nếu Phật không gì không làm được thì tại sao không thể tạo ra một cục đá mà mình không thể dịch chuyển chứ. - Ngươi ai nói ngu, có ngon nói lại lần nữa! - Ngu xuẩn! …. …. Bỏ qua hai tên đang vật lộn, mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bọn họ nhìn về chàng trai trẻ tuổi đứng bên trong, lập tức sinh ra sự ngưỡng mộ cao như núi. Làm thế nào mà hắn có thể nghĩ ra được vấn đề này? Đây quả thực không cho lão hòa thượng con đường sống! Nói cái gì đều là sai, trừ phi hắn thu hồi những lời mình vừa nói, thừa nhận Phật không phải toàn năng, nhưng đây có phải điều mà một hòa thượng nên nói? Người này chỉ cần một cái miệng đã có thể đưa đám hòa thượng ngoại bang đến chỗ chết. Đây mới là đại sư, một đại sư chân chính! Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ Phật có thể dịch chuyển cục đá hay không, Lý Dịch đã dẫn tiểu nha hoàn đi xuyên qua đám đông, nghênh ngang rời đi. - Phật có thể tạo ra một cục đá mà ngay cả bản thân cũng không thể dịch chuyển được không là vấn đề được hắn chuyển thể từ một nghịch lý nổi tiếng ở thế giới khác, gọi “Nghịch lý của Thượng Đế”. Nghịch lý của Thượng Đế nói “Thượng Đế không phải đấng toàn năng”. Ở thế giới khác, Giáo Đình đã xuất bản một quyển sách, trong sách sử dụng những suy luận toán học phổ biến nhất vào thời điểm đó để rút ra kết luận rằng “Thượng Đế là đấng toàn năng”. Lúc này, một vị trí giả đối chọi tương đối gay gắt với Giáo Đình hỏi: - Thượng Đế có thể tạo ra một cục đá mà ngay cả bản thân cũng không thể dời nổi không? Sau đó vị trí giả kia gặp xui xẻo lớn….. Tạm thời không bàn về câu chuyện này thật hay giả, cũng mặc kệ vị trí giả kia cuối cùng có bị trói vào cột và bị hỏa thiêu hay không, nghịch lý sở dĩ gọi là nghịch lý, là do nó vĩnh viễn không có đáp án, trừ khi giả thiết ban đầu bị lật đổ. Rõ ràng, đây là một giả thiết mà lão hòa thượng Trí Tín không thể nào lật đổ được. Do đó, trong một thời gian dài sắp tới, hắn sẽ bị hãm sâu vào trong nghịch lý này và không thể tự thoát ra được. 【 Lời tác giả: Nội dung trong truyện đều là do ta nói bừa, các bạn đừng xem là thật. 】