Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 365 : Không biết là cao nhân
- Chúng sinh là Phật, người người đều là Phật.
- Đại sư đã sớm nói đáp án cho chúng ta biết...
- Thì ra vừa rồi Đàn Ấn đại sư nhìn chúng ta là có ý này.
Nhờ vị công tử tuấn tú kia nhắc nhở, mọi người rốt cuộc đã hiểu thâm ý Đàn Ấn đại sư, đại sư quả nhiên là đại sư, có thể luận chứng Phật lý đến cấp độ vô hình, cực kỳ bái phục hắn.
Đương nhiên, mấy người vừa rồi hoài nghi Đàn Ấn đại sư thì hối hận xanh ruột, đây là bất kính với Đàn Ấn đại sư, cũng là bất kính với Phật Tổ, sau khi trở về, nhất định phải quyên tiền hương khói nhiều thêm chút, rửa sạch tội nghiệt của mình.
Mà kiến thức phật pháp của người trẻ tuổi anh tuấn kia không cạn, tự nhiên được mọi người hảo cảm, không biết con cái nhà ai, hậu sinh khả uý a!
Khuôn mặt hòa thượng Hàn Sơn Tự đầy hoan hỉ, được Lý Dịch nhắc nhở, bọn họ lập tức nhớ đến câu nói kia do vị cao tăng Tiền Đường nào đó nói, chính là Lục Tổ Tuệ Năng, hòa thượng ngoại lai không thể phản bác, bởi vì phản bác câu nói này, là phản bác Lục Tổ, phản bác chính bọn hắn.
Các hòa thượng đều nghe qua câu nói này, lại không nghĩ đến nó thế mà có thể trả lời vấn đề kia, trong lòng thầm than, so với vị tiểu thí chủ này, tu hành còn chưa đủ.
Có người vui mừng có người buồn, hòa thượng Hàn Sơn Tự cao hứng, sắc mặt mấy tên hòa thượng Tề Quốc thay đổi, không nghĩ tới bọn họ có thể phá vỡ cục diện nhanh như vậy, mà phương thức gần như thật không thể tưởng tượng.
Quả thực trộm gà không được còn mất nắm gạo, không có làm khó hòa thượng Hàn Sơn Tự, ngược lại giúp bọn hắn tâng thêm danh khí.
- Chúng sinh là Phật, Đàn Ấn đại sư, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trên mặt lão hòa thượng Trí Tín vẫn luôn nở nụ cười, nhưng lúc nói không quên liếc nhìn Lý Dịch một chút.
Người cầm thiết trượng bị Lý Minh Châu gọi là khổ tăng vẫn bình tĩnh trước sau như một.
- Đại sư thật sự có ý tứ này?
Lý Hiên hồ nghi nhìn Lý Dịch.
Hắn không tin Lý Dịch có thuật đọc tâm, cũng không tin Đàn Ấn đại sư nghĩ như vậy, hắn chỉ biết, cái miệng của Lý Dịch có thể nói tối thành trắng, sai nói thành đúng, khuyên hòa thượng hoàn tục, điểm này, trong lòng hắn mãi ghi nhớ, thấu hiểu rất rõ.
- Chuyện này có quan trọng không?
Lý Dịch liếc hắn một cái, nhỏ giọng hỏi.
- Không quan trọng sao?
- Có quan trọng không?
- Không quan trọng sao?
- Cô gia!
Lúc Lý Dịch và Lý Hiên tranh luận vấn đề triết học, trong đám người đối diện bỗng vang lên một tiếng ngạc nhiên, Tiểu Hoàn cầm một cái bọc giấy trong tay, từ trong đám người cẩn thận chen tới.
Đi đến trước mặt Lý Dịch, cao hứng quơ quơ bọc giấy trong tay, nói.
- Cô gia, nếm thử cái này xem, đây là điểm tâm ngọt ta mới mua ở ngoài, ăn rất ngon.
Lý Dịch lấy một miếng thả vào trong miệng, tuy mùi vị không được như Uyển Nhược Khanh làm, nhưng miễn cưỡng nuốt trôi, nhìn Tiểu Hoàn hỏi.
- Sao muội một mình ở chỗ này, tiểu thư đâu?
- Tiểu thư đi theo lão phu nhân nghe đại sư giảng kinh, ta vụng trộm chạy ra đây.
Tiểu nha hoàn cao hứng đáp.
- Bây giờ ta đi tìm các nàng, nói cho họ biết cô gia cũng tới.
Hấp tấp muốn trở về, nhưng bởi đi quá mau, không cẩn thận để bọc giấy trên tay rơi trên mặt đất, bánh ngọt vung vải, có mấy miếng thậm chí rơi gần giày lão hòa thượng Trí Tín.
- A, thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Nàng cuống quít ngồi xổm người xuống nhặt lên, lúc đang muốn nhặt miếng bánh rơi gần chân khổ tăng, bỗng nhiên mặt hắn hiện ra một tia tàn khốc, quát to.
- Cút!
Nói xong, nhấc chân đá tới tiểu nha hoàn.
Keng!
Cùng lúc đó, một hộ vệ trong cung chỉ cảm thấy trường đao bên hông mình bỗng nhiên tuốt ra khỏi vỏ, một vệch ánh sáng xuất hiện hướng thẳng tới đùi của cao tăng kia.
Vị khổ tăng vẫn nâng chân đá tiểu nha hoàn nhưng đại giới lại là một cái chân của hắn.
Khoản buôn bán này có lời hay không, không cần suy nghĩ cũng hiểu rõ, sau một khắc, hắn không chút do dự thu hồi lại.
Lý Dịch đỡ tiểu nha hoàn dậy, ném đao lại cho hộ vệ, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn về phía tên khổ tăng Tề Quốc.
- Khổ tăng ác cảm nhất là nữ tử, không muốn thân cận nữ tử.
Lý Minh Châu tiến lên giải thích.
Bỗng nhiên phát sinh một màn này đánh gãy cục diện giữa Đàn Ấn đại sư và Trí Tín hòa thượng, ánh mắt mọi người cũng tạm thời chuyển qua đây.
- Độ Nan, không được vô lễ.
Trí Tín lão tăng lên tiếng ngăn cản khổ tăng.
- Phật của các ngươi, dạy các ngươi những thứ này?
Ánh mắt Lý Dịch nhắm lại, nhìn tên khổ tăng kia, gằng hỏi.
Mọi người xung quanh cũng rõ ràng chuyện phát sinh vừa rồi, bầu không khí dần trở nên ồn ào.
- Hòa thượng kia, lại dám hành hung ở chỗ này, vẫn nên kéo ra ngoài dùng côn đánh chết, để tránh nhìn chướng mắt.
Một người đưa ra đề nghị, mọi người nhất trí đồng ý.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Khổ tăng hiện lên tia thô bạo, trầm giọng hỏi.
- Ngươi không biết ta là ai?
Lý Dịch nhìn hắn, không che giấu hàn quang trong mắt.
- Ta như thế nào…
Khổ tăng vừa nói ba chữ, lão hòa thượng Trí Tín đột nhiên đi lên cản trước mặt hắn, ngăn cản hắn nói tiếp.
Khuôn mặt lão tăng Trí Tín rốt cục hiện ra vẻ khó chịu, ngước mắt nhìn Lý Dịch, chậm rãi nói.
- Không tưởng tượng được, Cảnh Quốc còn người đại năng như thí chủ, mắt lão nạp vụng về, không biết cao nhân, xin hỏi vị tiểu thí chủ này, ngươi là ai?
- Bọn họ đang nói cái gì?
Trên mặt loli ngạo kiều tràn đầy nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi Lý Hiên.
- Không biết.
Lý Hiên lắc đầu, não hắn cũng đang rối loạn.
Bất quá, hắn hiểu rõ, bọn hòa thượng ngoại lai này lần này sợ rằng sẽ không dễ chịu.
Lý Minh Châu hiện vẻ nghi hoặc, trong các sư phụ dạy võ cho nàng có một cao tăng Phật môn, mưa dầm thấm đất, tuy không thể nói thông hiểu Phật lý, nhưng cũng coi như có chút căn cơ, nhưng Lý Dịch đối thoại với lão hòa thượng, nàng vẫn nghe không hiểu.
Không chỉ có Thọ Ninh cùng Lý Hiên, tất cả mọi người ở đây đều mờ mịt, lần nữa xuất hiện cảm giác IQ không đủ dùng.
Vị trẻ tuổi kia rõ ràng chỉ hỏi một câu bình thường, sao thành đại năng, cao nhân, não lão hòa thượng Trí Tín này có phải hư mất rồi không?
Khi bọn hắn nhìn về phía Đàn Ấn đại sư, mới phát hiện đại sư cũng rơi vào trạng thái suy nghĩ.
- Chẳng lẽ, câu nói vừa rồi thật có chỗ huyền diệu?
Trong lòng mọi người không khỏi hiện lên suy nghĩ.
Bọn họ quay đầu tứ phương, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thấy vẻ mờ mịt không hiểu từ mắt đối phương.
- Vị tiểu thí chủ này sợ rằng đã lĩnh ngộ phật pháp đến một cảnh giới khác.
Lúc này, vị lão tăng bị khổ tăng lúc trước tát một cái, nói nhỏ.
- Đại sư, bọn họ rốt cuộc có ý gì?
Lúc mọi người đang ngu người rốt cục xuất hiện một người biết chuyện, lão hòa thượng lập tức trở thành tiêu điểm của đám người.
- A di đà phật.
Lão hòa thượng niệm phật một tiếng, giải thích.
- Tiểu thí chủ vừa rồi hỏi vấn đề “Ta là ai”, nhìn như đơn giản, thực ra ẩn chứa đại trí tuệ, vấn đề “Ta” cũng không xem chúng ta là “Ta”, muốn trả lời vấn đề này, đầu tiên phải hiểu “Ta”, dùng tâm siêu thoát đối đãi với tất cả xung quanh. Cho nên, vấn đề của tiểu thí chủ này, rất khó trả lời. Mà Trí Tín đại sư hỏi “Ngươi là ai”, tuy so với vấn đề này thì khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến diệu kì.
[Dịch giả: Ta là ai, đây là đâu, ư ư...]
Nghe lời lão tăng nói, mặt mọi người vẫn ngốc trệ, biểu lộ càng thêm mờ mịt hơn vừa rồi.
Cái gì ta là ai, ta là ta, ta không phải ta, đã là ta, đến cùng ta là ai?
Mấy lời này để bọn hắn hoài nghi đối với nhân sinh.
Vẫn không có hiểu rõ trọng tâm vấn đề ở đâu, nhưng bọn họ cũng rõ ràng một điểm.
Vị trẻ tuổi này có phật pháp rất cao thâm, cao thâm đến cấp độ bọn họ nhìn không thấu, vừa rồi hắn hỏi vấn đề kia, lão hòa thượng gọi Trí Tín không đáp lại được, sau đó quanh co lòng vòng đá vấn đề trở về.
Hòa thượng ngoại lại này có thể bớt mặt dày một chút hay không?
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn về phía hòa thượng Trí Tín trở nên xem thường.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương