Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 352 : Như nghi vào kinh

“Ăn chung”, “Uống chung”, “Ngủ chung”, có tất cả ba cái chung, nhưng Lý Dịch chỉ chiếm cái thứ nhất. Đường đường là vua của một nước, muốn cho ai tới ăn chung thì chỉ cần ra lệnh một tiếng, tại sao hết lần này tới lần khác đều chỉ chọn mình hắn? Lý Dịch đã rất no, nhưng vẫn phải ép dạ cố gắng uống hết chén chè hạt sen tuyết nấm trước mặt rồi kẹp vài món ăn qua loa, may mắn là có lẽ sáng nay lão hoàng đế chưa ăn no, đồ ăn trên bàn không tệ cho nên đa số đều vào bụng hắn. Một lát sau, cuối cùng Cảnh Đế cũng cảm thấy no, lúc này mới đặt đũa xuống. Tên thái giám đứng hầu hạ bên cạnh nhanh chóng đưa lên một chiếc khăn lụa vàng, Cảnh Đế cầm lấy lau miệng rồi đột ngột hỏi một câu. - Ta để ngươi từ phủ Khánh An đi vào Kinh Thành, ngươi có cảm thấy bất mãn trẫm? - Nhận được hoàng ân, được phong làm Tử Tước chính là một việc vinh dự, thần không hề có bất mãn. Mà nếu thật sự có bất mãn thì cũng không thể nói thẳng, câu hỏi của lão hoàng đế căn bản là một câu nói nhảm. Đương nhiên, Lý Dịch chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng. - Trẫm biết rõ tính ngươi lười nhác, không nguyện ý tham dự vào việc phân tranh của triều đình, trẫm đáp ứng ngươi, sẽ không để cho ngươi cuốn vào, vì thế trẫm chỉ phong tước cho ngươi, không thăng quan. Cảnh Đế đứng lên, nói. - Khánh An và Kinh Đô có gì khác nhau, tất cả đều là đất đai của Cảnh Quốc ta, ngươi là nhân tài hiếm có, những việc ngươi làm trong nửa năm qua giúp trẫm giải quyết rất nhiều vấn đề. Nếu không thể sử dụng tài năng của ngươi giúp ích cho đất nước thì quả thật vô cùng đáng tiếc. Lý Dịch có chút hổ thẹn, so với những người khác thì hắn lại khuyết thiếu lòng tự trọng dân tộc và cảm giác vinh dự với quốc gia. Nhưng cái này cũng không thể trách hắn, linh hồn của hắn đến từ một thế giới khác, vốn dĩ không phải con dân của Cảnh Quốc. Cho dù nửa năm qua hắn đã dần dần dung nhập và tiếp nhận xã hội này, nhưng những thứ đã ăn sâu bén rễ trong máu thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Huống hồ, lực lượng của một cá nhân có thể lớn được bao nhiêu? So sánh với lực cản hắn phải đối mặt thì sự chênh lệch đó thật sự quá mức cách xa. - Trong triều không có vị trí thích hợp cho ngươi, nhưng nếu để ngươi nhàn rỗi ở nhà thì lại lãng phí nhân tài, trẫm nghĩ ngươi hẳn cũng không muốn ăn không ngồi rồi. Cảnh Đế đi ra lương đình, Lý Dịch chỉ có thể đi theo, dừng một chút thì nghe hắn nói tiếp: - Quốc Tử Giám rất sùng bái các phép tính kiểu mới, nếu ngươi đã có tài ở lĩnh vực này, chi bằng tiến cung giảng dạy cho các công chúa và hoàng tử về toán học đi. Bọn họ luôn luôn phàn nàn tiên sinh giảng bài khó hiểu, hẳn ngươi sẽ có biện pháp tốt hơn. Lý Dịch rất muốn nói mình vô cùng nguyện ý ăn không ngồi rồi, để hắn làm một con sâu mọt quốc gia rất tốt, dạy cái gì mà dạy! Một đám học sinh không là công chúa thì cũng là hoàng tử, toàn là hoàng gia đời thứ hai, khẳng định không dễ dạy dỗ, tại sao hắn phải tự tìm phiền phức cho mình? Nhưng mà lão hoàng đế rõ ràng đang tuyên bố sự thật, mà không phải trưng cầu ý của hắn, cho dù hắn cực kì không muốn thì cũng chỉ có thể nghẹn lại. - Các công chúa và hoàng tử còn nhỏ tuổi, tính tình ngang bướng, dạy dỗ xác thực sẽ không dễ dàng, ngươi chỉ cần coi bọn họ là học sinh, đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến là được. - Tuỳ cơ ứng biến? Bốn chữ này lý giải thế nào đều được, nếu vua của một nước đã nói như vậy, có nghĩa là một lão sư dạy toán học như hắn sẽ có quyền hành đáng kể. Hoàng tử nào không nghe lời, phạt đứng, khẽ tay đều là “tuỳ cơ ứng biến”. Đứng cùng một chỗ với Hoàng đế là một việc rất áp lực - cho dù hắn phi thường bình dị gần gũi, không có bày ra tư thái đế vương. Cũng may lão hoàng đế bận trăm công nghìn việc, không có nhiều thời gian dành cho hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể rút ra chút thời gian dùng cơm trưa. Dạy học cho các hoàng tử, công chúa là việc Lý Dịch không nghĩ tới, bất quá, mỗi tháng chỉ cần dạy học năm lần, mỗi lần chỉ có một canh giờ, coi như là điều kiện công việc hậu đãi. Đối với có người có kinh nghiệm làm việc phong phú như hắn, việc này cũng không phải khó tiếp thu. Đương nhiên, lần này không phải làm không công, mà có thù lao. - Lý Tử Tước, ta đưa ngài xuất cung. Khuôn mặt Ngụy Trung nghiêm túc, không có chút biểu tình nào mà dẫn đường cho Lý Dịch. Lý Dịch không hiểu tại sao tên này mới vừa rồi còn tươi cười chào đón hắn mà hiện tại lại biến thành vẻ mặt này. Cuối cùng, khi sắp đến cửa cung, hắn nhịn không được hỏi. - Ngụy công công, từ nãy đến giờ ngươi đều xụ mặt, có phải có ý kiến gì với ta? Ngụy Trung nghe thế chao đảo, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, nói. - Chẳng phải Lý Tử Tước không cho tiểu nhân cười trước mặt ngài? Thái giám muốn khóc, chưa bao giờ hắn gặp người khó hầu hạ như thế! Cười không được, không cười cũng không được, trước mặt người này hắn còn cẩn thận hơn lúc đối mặt bệ hạ gấp mấy lần! Lý Dịch sửng sốt, hắn chỉ thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới tên này sẽ coi là thật. Lý Dịch vẫy vẫy tay. - Thôi thôi, ta chỉ nói đùa, đừng coi là thật, ngươi muốn cười thì cười đi….. Mặc dù hắn cười rất xấu, nhưng còn đỡ hơn khuôn mặt như người chết kia, giống như sẽ bị hắn đâm một con dao phía sau bất cứ lúc nào. Lúc tiến cung dùng cỗ kiệu nâng vào, lúc về thì chỉ có thể đi bộ. Vốn dĩ lúc tới cửa cung, Ngụy Trung muốn gọi một cỗ kiệu cho Lý Dịch nhưng lại bị cự tuyệt. Lý Dịch xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, cảm thấy đi bộ vẫn tốt hơn. Lần tiến cung này vẫn còn có chút thu hoạch. Đột ngột bị phong tước, những cái khác lại không hề đề cập, vẫn luôn khiến hắn không yên lòng. Bây giờ thì tốt rồi, băn khoăn đã không còn, hắn chỉ cần cách vài ngày tiến cung một lần, làm lại nghề cũ, còn có thể thuận tiện ôn chuyện với công chúa điện hạ, bàn về chuyện hợp tác, rồi còn có thể lại ăn cơm chùa, nhân sinh xem ra vẫn rất mỹ mãn. Mà khi hắn bước vào cửa lớn của Lý gia, tình cờ chạm mặt một hán tử, lúc này nhân sinh mới đạt đến đỉnh cao của sự mỹ mãn. Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ kinh hỉ tột độ, vội hỏi. - Lão Phương, sao ông lại ở chỗ này? Như Nghi và Tiểu Hoàn có tới không? Lão Phương cũng rất kinh hỉ, lập tức tiến tới cho Lý Dịch một cái ôm thắm thiết, dùng hết sức vỗ vỗ vai của cô gia nhà mình, tới khi Lý Dịch sắp chết ngạt thì mới chịu buông, cười toét miệng nói. - Tới chứ, bọn ta vừa mới tới Kinh Thành, trên đường gặp mưa nên phải hoãn lại, nếu không thì đã đến đây từ mấy ngày trước! - Đúng rồi, tại sao ông cũng tới? Bây giờ các nàng ấy đang ở đâu? - Đường xá xa xôi, chỉ có tiểu thư và Tiểu Hoàn đến kinh đô làm ta không yên lòng, cho nên cùng đi với các nàng. Nếu thật sự gặp chuyện gì thì có nam nhân ra tay cũng tiện hơn. Lão Phương cười ngây ngốc. - Chúng ta cũng vừa mới đến không lâu, lão phu nhân đang trò chuyện với tiểu thư.... Nếu không phải hôm qua tiểu cô nói trước thì có lẽ đến giờ hắn vẫn chưa biết lão phu nhân đã phái người đón tiếp các nàng. Lúc này, Lý Dịch khó có thể che dấu sự phấn khích trong lòng, hắn nhanh chóng theo một hạ nhân đi tới chỗ của lão phu nhân. - Cô gia! Vừa mới đi qua cửa nguyệt môn, một bóng người nhỏ nhắn chạy nhào đến, Lý Dịch vươn tay tiếp lấy tiểu nha hoàn. Trong phòng, có một thân ảnh quen thuộc bước ra.