Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 351 : Cảnh đế triệu kiến
Mấy vị hoàng tử công chúa đang ăn uống thì cãi nhau, nghe thấy phiền lại không thể răn dạy, Lý Dịch rửa tay, bước vào nội viện, trong lòng xuất hiện tia nghi hoặc.
Lão Hoàng Đế gọi hắn tiến cung, thực sự không phải chỉ để hắn nấu cơm thôi chứ?
Lúc này, thấy một tên thái giám tiến lên một bước, cười nói.
- Lý Tử Tước, tảo triều đã tan, theo ta đi gặp bệ hạ.
Quả nhiên, mặc dù mình rất nhàn, nhưng Hoàng Đế có lẽ không nhàn, Lý Dịch cũng đang muốn xem thử, rốt cuộc hồ lô của lão bán thuốc gì.
Tên thái giám lấy ra một lệnh bài từ trong tay áo ra đưa cho Lý Dịch, nói.
- Lý Tử Tước, ngài phải cất kỹ lệnh bài này, đây là lệnh bài vào cung, có nó thì ngài có thể tự do ra vào cung.
Lý Dịch nhận lấy lệnh bài, tay hơi chùng xuống, trong lòng khẽ động, thứ này thật sự được làm từ vàng?
Không hổ là hoàng thất, ra tay hào phóng như thế, một khối yêu bài đều được chế tạo bằng vàng ròng, nếu có thêm mấy khối nữa, chẳng phải phát tài?
Lúc này, sự chú ý của hắn đều tập trung trên khối yêu bài bằng vàng mà không để ý, khi thái giám đứng bên cạnh nhìn thấy yêu bài thì lưng càng cúi thấp.
Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, phía trên yêu bài khắc rõ ràng tên, thân phận và dấu hiệu đặc biệt dành cho hắn, khả năng làm giả rất nhỏ.
Cất yêu bài vào, quay lại nhìn thấy thái giám đứng cạnh cười đầy nịnh nọt, Lý Dịch cau mày, mở miệng định nói gì đó, mới nhớ rằng hắn không biết tên của đối phương.
- Ngươi tên gì?
Thái giám cười đáp.
- Tước gia gọi tiểu nhân Ngụy Trung là được.
- Ngụy Trung?
Lý Dịch hơi sững sờ, bật thốt.
- Ngụy Trung Hiền là cái gì của ngươi?
Vẻ mặt thái giám đầy nghi hoặc, sau đó lắc đầu.
- Ngụy Trung Hiền…chưa nghe qua bao giờ.
Trong lòng Lý Dịch cảm thấy nực cười, cho dù cùng một thời không thì hai người cũng cách nhau hàng ngàn năm, huống hồ hai thế giới khác nhau, sao có thể liên quan được.
- Ngụy Trung à.
- Tước gia có gì dặn dò?
Lý Dịch nhìn nụ cười âm nhu của thái giám, không khỏi rùng mình, nổi hết da gà, nói.
- Sau này trước mặt ta, không được phép cười!
Ngụy Trung:
- …
Hoàng cung thật sự rất lớn, Lý Dịch đi qua tầng tầng lớp lớp cung điện, cổng vòm, hành lang vô số, nếu không có Ngụy Trung dẫn đường, một mình hắn đi chắc chắn sẽ bị lạc.
Lòng vòng khoảng một khắc đồng hồ, tầm nhìn đột nhiên thoáng đãng.
Gặp mặt Hoàng đế trong hoàn cảnh không hề long trọng, thậm chí cũng không phải trong cung điện hay thư phòng, đi vào hoa viên đủ loại cây xanh, đi qua hai hàng thị vệ nghiêm mặt, đến trước đình thì thấy Cảnh Đế mặc bộ hoàng bào đang đứng.
So với lúc ở phủ Ninh Vương, sắc mặt Cảnh Đế tệ hơn, nhưng nụ cười trên mặt lại nhiều hơn, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
- Trường An Tử Tước Lý Dịch, tham kiến bệ hạ!
Gặp phải hoàng đế hay phi tần đều không tốt, động một chút lại phải quỳ, những phiến đá quý màu xanh cộm lên rất khó to, may mà đầu gối Lý Dịch vừa chạm nhẹ thì Cảnh Đế đã phất tay.
- Không cần đa lễ, đứng lên đi.
Cảnh Đế là một người rất nhân từ, dù là vua một nước, nhưng Lý Dịch thấy, lúc đối mặt, hắn sẽ không gây ra cảm giác áp lực cho người kia.
Cảnh Đế ngồi xuống một cái đệm đặt trên mặt ghế đá, tiện tay chỉ vị trí đối diện, nói.
- Ngồi đi!
Chuyện không bình thường chắc chắn có quỷ, vua một nước nên có bộ dáng uy nghiêm, khách khí như thế…Lý Dịch cảm thấy không quen.
Không phải hắn vừa ngồi xuống sẽ có một đống thị vệ nhảy ra, rút đao chĩa vào hắn, muốn trị hắn tội bất kính chứ?
Cảnh Đế nhìn hắn, cười nói.
- Thế nào, lúc trước Lý tú tài dám mắng “đánh rắm” trước mặt trẫm hiện tại đến cả ngồi cũng không dám?
Lý Dịch thầm nghĩ trong lòng, lúc trước nếu biết ông là hoàng đế Cảnh quốc, ta đã sớm trốn được bao xa thì trốn, căn bản sẽ không dựa trên tinh thần chia sẻ mà mời ăn bánh ngọt, cũng không có chuyện như hôm nay.
Đều là…nghiệp chướng từ khối bánh ngọt.
- Tạ bệ hạ.
Lão hoàng đế đã nói như vậy. Lý Dịch đành phải ngồi xuống.
Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc, giống như lúc hai người vừa biết nhau, hoàn cảnh cũng như thế này, hết thảy hôm nay đều bắt nguồn từ hoa viên tại phủ Ninh Vương cùng với tội ác từ khối bánh ngọt kia…
- Nếm thử chè hạt sen nấm tuyết đi, xem thử đầu bếp trong cung so với phủ Ninh Vương như thế nào?
Thấy Lý Dịch ngồi xuống, Cảnh Đế chỉ chỉ nói.
Trong lòng Lý Dịch hơi bồn chồn, hình như không đúng lắm, hoàng đế trong xã hội phong kiến đều như vậy sao?
Chẳng lẽ lần này gọi mình vào cung chỉ vì mời ăn cơm?
Tục ngữ nói, gần vua như gần cọp, hoàng đế không phải đều là một lời không hợp giết cả nhà, tru di cửu tộc, nhìn người nào không vừa mắt thì kéo ra ngoài chém đầu à…kiểu đại thúc nhà bên nhiệt tình hiếu khách là loại biến dị nào thế?
Cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, thơm nức mũi, nếu không phải vừa rồi đã ăn no, sợ rằng ngửi một chút thôi thì sẽ ăn uống thả cửa.
Nhưng vấn đề là, vừa rồi ăn quá nhiều, giờ hắn ăn không nổi nữa!
Ngụy Trung đứng bên ngoài đình, dù cúi đầu, nhưng vẫn luôn dồn sự chú ý về phía bên này.
Sắc mặt hắn lúc này tái nhợt, các bắp chân đều run rẩy, vắt hét óc nhớ lại, rốt cuộc hôm nay hắn có đắc tội gì với Lý Tử Tước không, nếu có lỡ nói gì, cũng phải liều mạng cứu vãn…
Đúng rồi, Lý Tử Tước dường như không thích mình cười, sau này ở trước mặt y, mình có chết cũng không thể cười!
Hoàng đế chính là loại động vật hỉ nộ vô thường, ai biết giờ hắn đang cười hì hì, ngay sau đó liệu có trở mặt, Lý Dịch đành phải bưng chén chè hạt sen nấm tuyết lên, ăn một miếng nhỏ, cháo rất ngon, thật sự rất ngon, nhưng mà vừa rồi hắn đã ăn hơn một nửa chè hạt sen nấm tuyết của công chúa điện hạ, ăn thêm một đĩa cơm chiên trứng, cháo dù ngon đến mấy cũng ăn không nổi nữa.
Huống hồ là chè hạt sen nấm tuyết!
- Thế nào?
Cảnh Đế cười hỏi.
- Lửa nấu vừa đủ.
Lý Dịch phát khổ trong lòng, trên mặt vẫn phải tỏ ra tươi cười.
Tâm tình Cảnh Đế khá tốt, hắn cầm lấy đũa bắt đầu ăn, uống liên tiếp hai chén cháo thì thấy Lý Dịch đối diện đang trợn mắt há miệng.
Trên mặt lão giả đứng sau Cảnh Đế hiện lên ý cười, bệ hạ lúc này, trên người không có gánh nặng, dáng vẻ như ở phủ Ninh Vương lần đó.
Móng ngựa sắt, Thiên phạt, bao gồm một câu hắn vô tình nói ra đều khắc sâu vào lòng hoàng đế, tiểu tử đối diện kia thật đúng là tiểu gia hỏa giỏi tạo ra kỳ tích.
Bệ hạ từng nói.
- Lý Dịch tuy một người nhưng có thể thay thế cả thiên quân vạn mã.
Câu nói này dường như hơi khoa trương nhưng mỗi một chuyện hắn làm, Thường Đức đều thấy rõ, hắn tựa như một vị phúc tinh, luôn có thể giải quyết vấn đề khó khăn giúp bệ hạ, đặc biệt là trận chiến bảo vệ lãnh thổ lần này, chính là chiến công lớn nhất kể từ lúc bệ hạ lên ngôi đến nay.
Trong mật tín, Đại tướng quân Hứa Định Viễn tỏ ra cực kỳ tôn sùng “Thiên phạt”, cơ hồ quy tất cả chiến công cho Thiên phạt. Công lao mở rộng lãnh thổ, cả nước chúc mừng, uy phong của bệ hạ trong triều đạt đến đỉnh điểm trong suốt hơn mười năm qua, những nơi không yên phận cũng trở nên yên ổn lại, sứ thần nghị hòa của Tề Quốc cũng đã lên đường, trong cuộc đấu tranh với Tề Quốc mấy chục năm qua, Cảnh Quốc lần đầu tiên lấy được thế chủ động, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương