Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 327 : Phủ thế tử

Kinh thành có vô số người quyền quý, gia tộc quyền quý địa vị tôn sùng, ngay cả hạ nhân phủ quyền quý cũng tự giác tài trí hơn người. Người gác cổng bị đạp lăn một vòng trên mặt đất, răng cửa thiếu chút nữa đập lên tảng đá, nhất thời giận dữ trở mình bò dậy, đang định chửi ầm lên, nhưng khi quay đầu thì sắc mặt tức giận lập tức biến thành nịnh nọt. - Lâm hộ vệ, ngài có gì dặn dò? Lâm hộ vệ theo chân thế tử điện hạ từ Khánh An phủ đi vào kinh thành, ngoại trừ Thế tử và Thế tử phi thì chính là người có quyền lực lớn nhất trong phủ, cho hắn mười lá gan cũng không dám làm càn trước mặt đối phương. Lâm hộ vệ căn bản không hề để ý đến tên gác cổng, đi đến bên cạnh Lý Dịch, cười nói: - Lý công tử đến đúng lúc, điện hạ mới vừa trở về từ trong cung, đã chờ ngài rất lâu. Nghe Lâm hộ vệ nói vậy, hai chân tên gác cổng kia thiếu chút mềm nhũn té quỵ. Ai mà có thể khiến thế tử điện hạ chờ lâu như vậy, quan trọng hơn là, không ngờ hắn cản người ta ở ngoài cửa? Cho đến khi người trẻ tuổi và hai đứa bé kia đi vào Phủ Thế Tử theo Lâm hộ vệ, tên gác cổng rốt cục nhịn không được đặt mông ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, nụ cười khổ trên mặt còn khó coi hơn khóc. ------ ------ - Đi bên này.... Phủ Thế Tử rất lớn, chí ít lớn hơn Lý gia nhiều, hộ vệ trưởng của Lý Hiên đi phía trước dẫn đường, Lý Dịch mang theo hai đứa bé, đã một khắc đồng hồ mà vẫn chưa tới. Lý Dịch thầm tính toán trong lòng, một phủ đệ khổng lồ như vậy phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được, dựa vào vị trí địa lý nơi này, chắc nằm trong khu vực vàng. Giá phòng Bắc Kinh hậu thế bao nhiêu nhỉ, nếu có một mảnh đất lớn như vậy, sợ rằng con cháu mười tám đời sau không cần phải phát sầu. Sau khi tiến vào Phủ Thế Tử. tiểu mập mạp từ trước đến nay luôn to gan lớn mật hứng thú dạt dào, dù sao, hoàn cảnh lớn lên của nó cũng không tầm thường, đương nhiên có nhiều kiến thức hơn, biết những người có thể đây lợi hại hơn Lý gia nhiều. Còn Đoan Ngọ thì nắm lấy tay Lý Dịch, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá mọi thử xung quanh, chẳng qua chỉ cảm thấy nơi này thật lớn, đi lâu hơi mỏi chân mà vẫn chưa ra khỏi đây, nơi ở mới của bọn họ cũng đừng lớn như vậy mới tốt. Trên một sườn cỏ dốc đằng sau Phủ Thế Tử, một hộ vệ trẻ tuổi đang cõng một thứ gì đó thật to trông như diều, chạy lấy đà một cái, dọc theo sườn cỏ nghiêng nghiêng lao xuống. Dần dần, mũi chân hắn bắt đầu cách mặt đất, cả người chậm rãi bay lên không trung, cách mặt đất chừng hai trượng. Theo cánh tay hắn đong đưa, người nghiêng sang, con diều khổng lồ cũng nghiêng ra một góc, giống như một con chim lớn, bắt đầu quanh quẩn trên không trung, dẫn tới một tràng ủng hộ của chúng hộ vệ phía trên sườn cỏ. Xoạch! Bé mập đờ đẫn nhìn cảnh này, nửa chiếc bánh vừa cầm trên tay ra rơi bịch xuống đất, sau đó ánh mắt biến thành hoảng sợ, chỉ vào tên hộ vệ trên trời, lớn tiếng hô. - Hắn....hắn, hắn đang bay! Tiểu cô nương cũng mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, không thốt ra lời. Hai đứa bé tựa như nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, ngơ ngác đứng tại chỗ, không bước ra được bước nào nữa. Lý Dịch không thể làm gì khác hơn là đi qua một mình. - Thế nào? Trên mặt Lý Hiên có vẻ đắc ý. Hắn phát hiện thứ này có thể giúp nhảy từ trên cao xuống mà không bị té ngã trầy xước, chỉ cần cải biến một góc độ nhỏ thôi thì có thể hoàn toàn rẽ hướng được trên không trung. Động tác quay ngược lại không hề khác gì người chim. Chỉ có điều, hộ vệ Vương phủ tạm thời còn chưa dám nhảy xuống từ vách đá cao hơn mười trượng, mà thao tác khó khăn này không phải chỉ cần vác một con lợn một con chó ra là thay thế được. Chờ sau này hắn nghiên cứu ra được thứ gì có thể cõng người nhảy xuống vách núi, các hộ vệ sẽ được trải nghiệm tốt hơn. - Có thể làm ra được trình độ này, rất không tệ. Lý Dịch gật đầu nói. Sinh trong thời đại khoa học chưa được sinh ra là nỗi bi ai của Lý Hiên, nếu hắn được sinh sau mấy trăm năm, có lẽ người phát minh máy bay sẽ là - huynh đệ Lý thị-. - Thì ra con người thật sự có thể bay lên không trung, nếu họ có thể bay lên cao hơn, chẳng phải không khác người chim? Lý Hiên thì thào nói. - Nếu bọn họ có thể bay cao hơn, trên chiến trường sẽ không cần cưỡi ngựa trinh sát, cũng sẽ không còn mai phục gì nữa. Phân bố binh lực, số lượng lương thảo, địa hình tác chiến của địch nhân, chỉ cần lên trời nhìn là thấy ngay... Lý Dịch vỗ vỗ vai Lý Hiên, nói. - Thế nào, có phải cảm giác được trách nhiệm trên vai bỗng dưng nặng hơn? Lý Hiên bĩu môi nói. - Ta chỉ muốn thấy bọn họ bay lên mà thôi, còn Hoàng bá bá muốn dùng làm sao, đó là chuyện của ổng... Hộ vệ trên trời đang càng bay càng thấp, dưới mặt đất có hộ vệ chuyên môn ghi chép thời gian và độ cao khi bay của hắn. Lúc Lý Hiên đi ngang qua bỗng nhiên khẽ giật mình, chỉ vào tiểu cô nương cách đó không xa, quay đầu nhìn Lý Dịch hỏi: - Tại sao tiểu cô nương đó lại ở đây, đừng nói ngươi đến con nít cũng không tha nghe! Lý Dịch cố nén không phun ra chữ cút, bình tâm tĩnh khí mở miệng nói. - Đó là muội muội ta, bà chủ bán mì ngày hôm qua là tiểu di của ta. -...... Lý Hiên tốn một thời gian rất lâu mới làm rõ chân tướng toàn bộ sự việc. - Ngươi đến chỗ ta mượn người là muốn bảo vệ an toàn cho bọn họ? Lý Dịch gật đầu. - Cũng tốt, Trần quốc công phủ muốn đối phó gia đình bình thường thì có rất nhiều phương pháp, ngươi cứ tùy tiện dùng hộ vệ phủ Thế Tử, bọn họ đều được phụ vương tỉ mỉ tuyển chọn ra, có bọn họ sẽ không có vấn đề. Lý Hiên lại bổ sung một câu. - Còn nữa... người hôm qua chúng ta thấy trên huyện nha chính là kinh thành lệnh, tên Trần Việt, là người Trần gia. Nói vậy hắn làm khó đôi mẹ con kia cũng có ý của Trần gia phía sau, có điều không cần lo lắng điểm này, hoàng bá bá rất không thích những quan lại làm việc thiên tư trái pháp luật, nhất là tại một nơi như kinh thành. Hai ngày nữa Trần Việt sẽ bị điều đi Ngoại Châu, chưa biết kinh thành lệnh tân nhiệm sẽ là ai, nhưng chắc chắn sẽ không phải họ Trần. Lý Hiên nói xong liền qua bên kia kiểm tra cánh diều. Lý Dịch đã không muốn đón những người nhà của mẫu thân về Lý gia, đương nhiên sẽ không dùng hộ vệ Lý gia. Kinh thành rộng lớn, người hắn có thể tin tưởng tuyệt đối cũng chỉ có hai người. Lý Minh Châu trong thâm cung, không có khả năng tùy ý gặp được, Lý Dịch cũng không muốn gặp nàng, vậy chỉ còn lại mỗi Lý Hiên. Thái độ dứt khoát của hắn làm Lý Dịch có chút cảm động, tuy có đôi khi hắn hơi đần độn, nhưng cũng thuộc dạng bằng hữu đáng tin ngay thời khắc mấu chốt. Thấy hắn đi qua kiểm tra con diều lớn kia, Lý Dịch vẫy tay với một hộ vệ: - Lấy giấy bút tới. Hộ vệ kia dù không rõ Lý Dịch muốn giấy bút làm gì, nhưng vẫn tuân theo lời phân phó, cầm đồ tới rất nhanh. Ở đây vốn có giấy bút, một cái bàn được đặt trên đồng cỏ, phía trên bày đầy bản vẽ thô sơ, hai tên hộ vệ trực tiếp nhấc cái bàn sang đây. Lý Dịch cầm bút, nhanh chóng phác thảo trên một tờ giấy trống. Rất nhanh, một thứ gì đó vừa tựa như chim, vừa có cái cánh thật dài xuất hiện trên giấy. - Gì đây? Lý Hiên đi tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi. - Tàu lượn. - Tàu lượn... Lý Hiên vẫn còn hơi khó hiểu. - Là thứ có thể giúp hộ vệ ngươi bay cao hơn xa hơn lâu hơn. Hình dạng đơn giản đã có, Lý Dịch bắt đầu đánh dấu kích thước, có vài vị trí mấu chốt cần phải vẽ phóng đại. - Cao hơn, xa hơn... Nghe được mấy chữ này, hai mắt Lý Hiên bỗng nhiên sáng lên. Trên đỉnh sườn cỏ cách đó không xa, bé mập nhìn thấy lại có một người cõng diều gió to bay lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, nhưng khi cúi đầu nhìn lại người mình, ánh sáng trong mắt lại trở nên tối sầm. Xa hơn chút nữa, trên một lầu các tinh xảo, một nữ tử tú lệ đứng cạnh giường, nghe từng tiếng reo ủng hộ truyền đến từ trên sườn cỏ, cúi đầu chắp lên một nét cuối cùng lên bức tranh trên bàn. Trong bức tranh cuốn tròn, trên bầu trời xanh thẳm, có mấy con diều kỳ quái đang bay.