Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 326 : Quả là gây nghiệp...

Lão nhân gia chìm vào trong giấc ngủ, tiểu di đang thu dọn đồ đạc trong phòng, bé mập Lý Anh Tài cùng Đoan Ngọ thì đang ngồi trên một tảng đá lớn ngoài cửa, khoe khoang lấy từng món ăn ngon mình cất kỹ ra, không ai biết rốt cuộc trong ngực nó có thể giấu bao nhiêu thứ, mùi thơm bay ra đi thật xa, để mấy đứa bé trốn xa xa bên cạnh nuốt nước miếng. - Đến đây, đừng khách khí, ăn đi. Bé mập rất hào phóng đẩy tất cả mọi thứ về bên chỗ Đoan Ngọ, vỗ vỗ ngực nói. - Trong nhà ca còn nhiều lắm, lần sau mời muội ăn thứ ngon hơn... Suy nghĩ lại một chút rồi bổ sung. - Cơ mà, muội cũng phải mời ca ăn mì nhà muội làm. Đồ ăn ngon vẫn có sức hấp dẫn không nhỏ đối với trẻ con, rốt cuộc có một tiểu cô nương khoảng chừng bảy tuổi chầm chập đi tới, chỉ chỉ bánh ngọt bọc trong gói giấy, nói: - Tiểu ca ca, cái này có thể cho muội ăn không? Bé mập nở nụ cười hiền hòa, rất thẳng thắn đáp. - Không cho! Thấy tiểu cô nương méo miệng chảy nước mắt chạy đi, bé mập bĩu môi, nó lấy mấy đồ ngon này tới chia cho Đoan Ngọ ăn vì Đoan Ngọ là muội muội của đại ca, vậy cũng chính là muội muội của mình, đừng tưởng vừa rồi nó không nhìn thấy trong đám người vây quanh Đoan Ngọ không có tiểu cô nương kia, còn muốn hỏi mình muốn đồ ăn, nghĩ hay quá! - Thiếu gia, chuyện này, có nên thương lượng với người trong nhà chút không? Trước cửa, lão giả họ Lý nhìn Lý Dịch, sắc mặt có vẻ khó xử. - Tại sao phải thương lượng? Lý Dịch hỏi lại. Lão giả họ Lý thở dài, nói. - Thật ra mấy năm nay, người trong nhà giúp đỡ họ không ít, nhưng cho tới bây giờ đều không biểu hiện ra bên ngoài, bằng không sợ rằng sẽ khiến Trần gia bất mãn hơn nữa. Đến một ngày họ nghiêm túc, Hà gia sẽ gặp nhiều phiền toái hơn. Thiếu gia muốn đón ba người về nhà cũng không phải không thể, nhưng tối thiểu phải thương lượng một chút với lão phu nhân hoặc Nhị gia. Trong Lý gia có rất nhiều người đều canh cánh chuyện năm đó, nếu thiếu gia âm thầm làm như vậy sẽ bị cản trở không ít. Lý Dịch nghe vậy thì lắc đầu, nói/ - Ta không định đón họ về Lý gia. Nghe vậy, Lão giả nghe vậy sững sờ, đang định mở miệng hỏi thì, Lý Dịch đã phân phó hộ vệ Lý gia đi tìm một cỗ kiệu, những tên hộ vệ còn lại thì tới đây, trông coi chỗ này. - Hà gia sao vậy? - Không biết, sao có nhiều người tới vậy? Lại có kẻ đến gây chuyện? - Nhà bọn họ rất không bình thường, ai biết đã xảy ra chuyện gì. Cơ mà nhìn điệu bộ này chắc muốn dọn nhà. - Dọn nhà lại làm sao, nghe nói Hà gia đắc tội một nhà quyền quý nào đó tại kinh thành, không thấy bọn họ sống kiểu gì trong mấy năm qua sao, coi như dọn đi, chỉ sợ kết cục như nhau. Những hộ nhà trong hẻm nhỏ ló đầu ra nhìn về phía Hà gia chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ bàn tán, trong đó có một phụ nhân trung niên mặc áo vải thô nhìn thấy đống đồ đạc trước cửa nhà thì sắc mặt biến đổi mấy hồi, lặng lẽ đi ra ngoài. Mà lúc này, Lý Dịch và hai đứa bé đang đi trên đường. Thấy y phục đâu đâu cũng có dấu kim chỉ chắp vá trên người tiểu cô nương, Lý Dịch nhíu mày, định dẫn nó qua một tiệm may trước. Bởi vì khuyết thiếu hệ thống số đo chung nên ở đây không có hiệu may có sẵn y phục, đều tuỳ cơ ứng biến, cần đặt trước sớm. Trong tiệm may có rất nhiều y phục, đều do người khác đặt trước, muốn tìm ra một bộ hợp cho tiểu cô nương mặc cũng không khó. - Khách quan, đây là đồ khách nhân khác đặt trước, không bán được đâu. Hay là thế này nhé, ta lấy số đo cho tiểu cô nương này trước rồi chọn chất vải ngài hài lòng, hai ngày, chỉ hai ngày, hai ngày sau, ngài lại đến lấy, cam đoan y phục ngài muốn đã được may xong! Chưởng quỹ ngượng nghịu nói. Song, vẻ ngượng nghịu trên mặt hắn biến mất khi nhìn thấy thỏi bạc trên bàn. - Bộ này tiểu cô nương mặc vào người rất đẹp mắt, bên này còn có mấy bộ cũng không tệ, công tử muốn qua xem không? Bọc lại mấy bộ y phục, chưởng quỹ nịnh nọt tiễn Lý Dịch ra cửa, - Công tử đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến! Giữa con vịt xấu xí và thiên nga trắng, thật ra chỉ cách một bộ y phục. Một bộ quần áo mới, thêm vài trang sức phù hợp là có thể hoàn mỹ lột xác từ một tiểu khất cái thành một tiểu công chúa. Ra khỏi cửa hàng trang sức, Lý Dịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương, nói: - Nhóc gầy quá, sau này phải ăn nhiều cơm mới chắc thịt hơn được. Bé mập đồng ý hai tay, vỗ vỗ ngực đắc ý nói. - Đúng đó, ăn nhiều cơm mới có thể lớn lên khỏe mạnh như huynh! Tiểu cô nương gật đầu, trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất quyết không thể ăn nhiều cơm..... Nắm tay Lý Dịch thật chặt, Đoan Ngọ sợ vừa buông ra hắn sẽ biến mất, tựa như hắn đột nhiên xuất hiện vậy. Nếu không thấy ca ca đâu, sẽ không có ai mua quần áo mới và trang sức xinh đẹp cho Đoan Ngọ. Nghĩ đến lúc thấy được dáng dấp của mình trong gương, trong lòng Đoan Ngọ vui vẻ chưa từng có. Vào sân viện khách sạn cho thuê, giao tiền đặt cọc xong, Lý Dịch mang theo hai đứa bé lại lên đường. Bọn họ không thích hợp ở Lý gia, nhưng nếu ở bên ngoài thì lại lo lắng Quốc công phủ trả thù. Trên đường tìm người hỏi một địa chỉ nào đó, thuận tay mua hai cái bánh mì của một sạp nhỏ ven đường, mỗi người một cái, bé mập nhanh chóng ngoạm hết, lẩm bẩm bỏ ít mật ong quá, chẳng có vị gì cả... Lý Dịch đang suy nghĩ những chuyện khác. Vì đã được dạy bảo trong nền giáo dục hiện đại, hắn luôn cho rằng việc bỏ trốn mang đậm sắc thái chủ nghĩa lãng mạn, thứ mà người hiện đại theo đuổi là tự do yêu đương, tôn sùng những câu chuyện vì yêu bỏ trốn tại cổ đại đến một mức độ cực kì cao, bộ phim “Phượng Cầu Hoàng” của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân đã lấy đi nước mắt của không biết bao nhiêu người. Nhưng hiện thực thì tàn khốc, Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân từ xưa đến nay luôn trong thế đối địch, cuối cùng Trác Văn Quân phải hát câu “Nguyện đắc tâm nhân, bạch bất tương ly” để Tư Mã Tương Như hồi tâm chuyển ý... Mặc dù kết cục này rất ổn, nhưng Lý Dịch từng lật xem qua các hồ sơ có liên quan đến hình sự tại An Khê, những chuyện vì bỏ trốn mà nhà trai bị dòng họ xoá tên, nhà gái bị chìm đường lấp giếng nhiều vô số kể. Giống cha mẹ hắn, thật ra kết cục coi như tốt đẹp. Dù sao hai người ấy vẫn đã trốn thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc, tuy cuộc sống tại Lý gia thôn rất gian khổ, nhưng có lẽ trong lòng họ vẫn rất hạnh phúc. Điểm ấy, hắn có thể cảm nhận được chút ít trong trí nhớ của mình. Nhưng ở chốn kinh thành xa xôi lại còn một vài người đang thay thế họ gặp phải những khó khăn mà đáng ra không cần phải chịu. Hai nhà Trần Lý bởi vì xảy ra việc này mà trở mặt không nói, nhưng người Hà gia thì có tội gì mà phải bị trả thù đến tận hai mươi năm? Trần tiểu thư nọ phạm lỗi lầm mà bị phá hủy hạnh phúc chung thân? Nghĩ như vậy, Lý Dịch thậm chí không còn muốn chỉ trích Trần gia. Lấy thân phận của hắn, đương nhiên không thể trích phụ mẫu. - Đúng là tự gây nghiệp.... Trong phim đều dối trá, không bao giờ tin tưởng mấy chuyện cổ tích tình yêu lãng mạn nữa. Lý Dịch thở dài, không suy nghĩ thêm mấy chuyện này. Lúc này, bọn họ đã đi đến trước cửa một phủ đệ đầy khí phái. - Đứng lại, các ngươi là ai, đến làm gì? Người gác cổng trẻ tuổi vốn đang ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà, thấy có người đi lên thì lập tức đi tới. - Phiền ngươi đi vào thông báo, nói bằng hữu của thế tử điện hạ tới. Đây là lần thứ hai Lý Dịch đến Thế tử phủ, người gác cổng này trông rất lạ lẫm, không phải người trước kia của Ninh Vương phủ. Người gác cổng nọ liếc mắt nhìn ba người, một thanh niên mang theo hai đứa bé, đây là tổ hợp kì quái gì thế? Ngay cả một tùy tùng bên người cũng không có, hiển nhiên không có thân phận tôn quý gì... Kẻ này tự xưng bằng hữu của thế tử điện hạ, nhưng thế tử điện hạ mới đến kinh vài ngày, nơi hay đi trừ Hoàng cung ra cũng là Thế tử phủ, làm gì có bằng hữu. Cái tên này không phải giả mạo bằng hữu thế tử điện hạ để đến tống tiền chứ? Làm người gác cổng nhiều năm, bản lĩnh nhìn người của hắn cũng rèn ra được chút ít. Thế tử điện hạ là ai, bằng hữu quen biết không phú thì quý, khí chất của một thượng vị giả thế nào cũng không giả ra được. Còn người trước mắt, thật sự cho rằng chỉ cần bận một bộ y phục ra dáng là có thể giả mạo bằng hữu của Thế tử? - Đi đi đi, đi ra chỗ nào hóng mát chơi đi, thế tử điện hạ bề bộn nhiều việc, sao có thể ai cũng gặp được... Người gác cổng không kiên nhẫn xua xua tay, mỗi ngày không biết bao nhiều người muốn bái phỏng thế tử, nếu mỗi một người tới hắn đều đi quấy rầy thế tử điện hạ thì đã sớm nên xách quần xéo đi rồi. Huống chi, đến một thứ tối thiểu nhất là bái thiếp mà tên cũng không có, không đủ thành ý! - Đồ hỗn trướng, nói cái kiểu gì vậy? Người gác cổng trẻ tuổi đang định về tiếp tục uống trà, còn chưa kịp xoay người, mông đã bị đạp một phát, té xuống đất.