Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 294 : Chuyện cũ cha mẹ

Lão giả họ Lý ngồi trên ghế, khẽ nhấp một ngụm trà, đối với biểu hiện tiểu thiếu gia vừa rồi không có gì lạ. Dù sao, chuyện này quá mức đột nhiên, đổi lại bất kỳ người nào, phản ứng đầu tiên sợ rằng cũng không tin như thế. Tiểu thiếu gia từ nhỏ lớn lên ở Lý gia thôn, thiếu gia có oán niệm đối với gia tộc, chắc chưa từng nói với hắn về gia tộc, phản ứng hắn vừa rồi hợp tình hợp lí. Có điều không quan trọng, hắn có chứng cứ có thể chứng minh. Lấy ra một vật từ trong ngực, nói. -Tiểu thiếu gia, khối ngọc bội này là vật chứng minh thân phận Lý gia, thiếu gia từ trước đến nay đều tùy thân mang theo, chỉ cần tiểu thiếu gia lấy ra một khối ngọc bội khác, nhìn một chút liền biết. Lý Dịch không nhớ mình có một khối ngọc như thế, có điều nhìn thứ này có chút quen mắt, nhìn lão giả một cái, nói. -Ông chờ một chút. Hắn vào phòng chứa đồ lấy ra một hòm gỗ cũ nát, mở ra, lục lọi bên trong. Trong này đều là di vật của lão cha hắn, khi Lý Dịch dọn cái giường rách nát của lão thì tìm thấy, trên hộp còn có khóa hẵn chứa vật rất trọng yếu. Đồ vật trong rương không nhiều, một quạt giấy cũ nát, mặt quạt và nan quạt đã tách rời, một cái trống lúc lắc nho nhỏ, một cây trâm đỏ thắm bị bẻ gãy, một khối ngọc bội -- tương tự như ngọc bội trên tay lão giả. Lý Dịch lấy ngọc bội ra, lão giả lập tức đi tới, kích động nói. -Đây rồi…đây rồi chính là nó, chính là nó Hắn hợp hai ngọc bội lại cùng nhau, mặt cắt hoàn toàn ăn khớp hình thành một đồ án Song Ngư. -Song Ngư Thổ Châu, đây chính là Song Ngư Thổ Châu. Lão giả chỉ hai phiến ngọc bội nói. -Tiểu thiếu gia lần này ngài hẳn nên tin rồi nhỉ. -Chuyện này, sợ rằng chín thành chín là thật. Thôn Chính lão đầu thở dài một hơi, nói. -Đại nhân chắc không nhớ, khi ngài còn nhỏ, ngày lễ ngày tết, nhìn thấy thân thích nhà khác qua lại đều hỏi người thân nhà mình đâu rồi, Lý tú tài vì thế mà phạt ngài đứng ngoài cửa. Đại nhân năm đó bảy tuổi, mùa đông tuyết rơi lớn, lão đầu tử còn nhớ rõ ngày đó chính là ngày tết, sát vách cũng nghe được Lý tú tài gào thét lớn "Con không có tổ phụ, cũng không có thân nhân", nhưng đứng trong sân đến nửa đêm, đại nhân sốt cao bất tỉnh, Lý tú tài cõng ngài tìm đại phu khắp nơi, nhận trước một tháng lương chép sách cho đại hộ trong thành mới xem như có tiền trả tiền thuốc, từ đó về sau, đại nhân không còn có hỏi qua chuyện thân nhân nữa. Lý Dịch không có một chút ấn tượng với trí nhớ trước đó, nghe Thôn Chính nói thế, rốt cuộc đã biết nguyên nhân gây ra sự bực bội và phản ứng tim đập nhanh. Chấp niệm gần hai mươi năm, cho là linh hồn tiêu vong nhưng oán niệm đã xâm nhập sâu trong thân thể. Lý Dịch xoa xoa đầu, mình vẫn chưa hoàn toàn chưởng khống cỗ thân thể này, hắn có thể cảm nhận được nguồn gốc khát vọng từ bên trong, khát vọng nhận Tổ quy Tông, khát vọng muốn tìm lại thân nhân. Căn phòng cách vách, Liễu Như Nghi nhìn chằm chằm bức tường đối diện đến xuất thần, biểu hiện trên mặt vừa kinh ngạc lại vừa phức tạp, Như Ý ngồi trên ghế đá trong sân, ngẫu nhiên quay đầu nhìn trong phòng, trong đôi mắt đẹp lưu chuyển quang mang, không biết suy nghĩ cái gì. Tiểu nha hoàn áp sát vào cửa, nỗ lực muốn nghe cô gia cùng vị lão gia gia lạ lẫm kia đang nói gì, nhưng lại nghe không được, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy ảo não Lão giả họ Lý thở dài một hơi, nói. -Tiểu thiếu gia, lần này ngài cùng ta trở về đi, thiếu gia năm đó trốn khỏi nhà, lão phu nhân thương tâm đến nay, thân thể ngày càng sa sút, nếu nhìn thấy tiểu thiếu gia, nhất định sẽ có chuyển biến tốt. Lý Dịch không có trả lời vấn đề của lão, ổn định tâm thần, ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi. -Cha mẹ ta, năm đó đến cùng phát sinh chuyện gì, tại sao bọn họ muốn rời đi, vì cái gì mà các người đến bây giờ mới đến đây tìm? -Việc này, nói rất dài dòng.. Dù Lý Dịch không hỏi, lão giả cũng sẽ kể chi tiết tất cả cho hắn biết, thở dài một tiếng, từ từ hồi tưởng lại. -Lý gia ta tuy không tính là môn phiệt hào tộc nhưng cũng quyền quý, thời điểm lập quốc, lão thái gia đã được phong làm Huyện Công, nhưng hậu nhân Lý gia không ai nhận được công huân nữa, tước vị mỗi đời tiêu giảm, đến thời lão gia, Huyền Công Phủ đã biến thành Hầu Phủ. Lão thái gia và Trần Quốc Công là bạn cũ, vì ngăn ngừa ba đời Lý gia về sau xuống dốc, có ý để thiếu gia kết thân cùng Trần gia, thiếu gia và tiểu thư Trần nhà từ nhỏ đã được định ra việc hôn ước, bất quá, không ai nghĩ tới, thiếu gia thế mà thích một dân nữ. Chuyện sau đó coi như lão giả không nói, Lý Dịch cũng có thể đoán được nội dung. Vương Tử, công chúa, dân nữ, một cái là chỉ phúc vi hôn, một cái là vì yêu bỏ trốn, từ cổ chí kim, tiết mục này còn thiếu sao? Lý Dịch đoạn thời gian trước mới sửa đổi cố sự của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân một chút đưa cho Tôn lão đầu, mới qua mấy ngày, sự việc lại xuất hiện trên người lão cha của hắn. Chuyện sau đó còn phải kể nữa à? Lý gia vì trèo lên cột trụ to, đương nhiên không thể để cho thiếu gia nhà mình thích một nữ nhân bình thường không bối cảnh, chuẩn bị gậy đánh uyên ương, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, cây gậy chưa kịp nâng đã phát hiện uyên ương sớm bay đi… -Chưa đến nữa tháng nữa sẽ cùng tiểu thư Trần gia thành hôn, thiếu gia cùng...cùng mẫu thân tiểu thiếu gia bỏ trốn rời kinh, Trần Quốc Công giận dữ, đoạn tuyệt tới lui cùng Lý gia, lão gia khó thở mà choáng, sau khi tỉnh lại, không cho phép chúng ta tìm kiếm hai người, coi Lý gia không có tử tôn bất tài này. Lão nô trong bóng tối tìm kiếm nhiều năm mới rốt cục có tin tức thiếu gia, chỉ là...chỉ là…vẫn không kịp. -Ta biết. Lý Dịch gật gật đầu, đứng lên nói. -Tiểu Hoàn, tiễn khách. Sau một khắc, thân ảnh tiểu nha hoàn xuất hiện trước cửa. -Tiểu thiếu gia… Lão giả đứng lên, sắc mặt lo lắng. Lý Dịch phất phất tay. -Các người trở về đi, nói cho bọn họ biết, Lý thiếu gia đã qua đời, không còn tiểu thiếu gia gì nữa, ông cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua ta. Nhìn hắn nhanh chân đi ra ngoài, lão giả đang muốn đuổi theo lại bị Thôn Chính giữ chặt cánh tay. -Đứa nhỏ này là ta nhìn nó lớn lên, các người thiếu hắn rất rất nhiều, cho hắn một chút thời gian đi. Giờ khắc này, Thôn Chính cực giống một vị trí giả. Lý Dịch thực cũng không cảm thấy Lý gia thiếu hắn cái gì, xem như thiếu, thì thiếu cha mẹ chưa gặp mặt của hắn, hắn biết rõ mình đến từ nơi đâu, nhưng không thể nói chuyện này không quan hệ với hắn. Vấn đề ở chỗ, hắn vẫn không cách nào xóa bỏ hoàn toàn chấp niệm trong cơ thể, không biết đến cùng là ảo giác, hay bởi vì một loại nguyên nhân nào đó. Hắn cần thời gian suy nghĩ thật kỹ. Lão giả họ Lý đi tới cửa chắp tay với hai vị nữ tử một cái, nói. -Tiểu phu nhân, Nhị phu nhân, lão phu cáo từ. Một tay Liễu Như Ý nắm chặt chuôi kiếm, Như Nghi vỗ nhè tay nàng mới buông ra. -Phu nhân, Nhị phu nhân, cáo từ! Nam tử trẻ tuổi gọi Lý Chính chắp tay một cái, quay người muốn đi. -Cút! Lão giả họ Lý và Thôn Chính mới vừa đi ra sân nhỏ đã thấy một bóng người từ bên trong bay ra ngoài.