Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 293 : Tình tiết máu chó!
Lý Dịch còn chưa nói tiếng gì thì đã bị ngăn ở cổ họng.
Cái gì "Thiếu gia" "Hà cô nương", lão đầu này đang nói gì thế, hắn nghe không hiểu?
-Uy, các ngươi làm gì?
Nhìn lão đầu đang lôi kéo cô gia, Lão Phương bước nhanh đi tới, muốn kéo hắn ra.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh lão giả thấy thế khẽ chau mày, vì ngăn ngừa ảnh hưởng đến Lý bá và tiểu thiếu gia nhận nhau, tiến về phía trước một bước, cản vị đại hán đang bước đến phía này.
Ầm!
Lão Phương giương một tay lên đánh gia hỏa chặn đường bay ra ngoài, phát hiện lão đầu tử vừa rồi đã buông cô gia ra.
Nam tử trẻ tuổi bò dậy, xoa xoa ngực còn thấy đau, ánh mắt nhìn về phía Lão Phương giống như nhìn quái vật.
-Tìm thấy là tốt, tìm thấy là tốt, ông trời có mắt vẫn lưu lại dòng chính Lý gia ta!
Vẻ ưu sầu của Lão giả lập tức biến mất, cười nói.
Lý Dịch lúc này đã ẩn ẩn ý thức được tình huống có chút không tốt, nhưng lão đầu đã bắt cánh tay hắn, thâm tình nói.
-Tiểu thiếu gia, ta rốt cuộc tìm được người
-Lão nhân gia, ông có phải nhận lầm người hay không?
Lý Dịch nhìn lão, hoài nghi hỏi.
-Không nhận lầm không nhận lầm, tiểu thiếu gia giống như đúc thiếu gia thời trẻ, lão nô sẽ không nhận lầm, nếu lão phu nhân biết thiếu gia có hài tử, nhất định sẽ rất cao hứng.
Lão đầu tử kích động đến chòm râu run rẩy, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Lý Dịch.
Trải qua ba đời, Lý gia huy hoàng nhất thời đã xuống dốc, thế hệ trẻ chỉ biết ăn no chờ chết, không có chí tiến thủ, tiếp qua mấy chục năm, sợ rằng sẽ bị đá ra khỏi hàng ngũ quyền quý, tiểu thiếu gia tuổi còn trẻ, vậy mà đạt được Bệ hạ thưởng thức, nếu trở về có thể trùng kiến Lý gia, chắc chắn sẽ mở ra một tương lai mới.
Nhìn biểu lộ của lão nhân, Lý Dịch biết muốn thuyết phục lão sợ rằng không dễ, nhìn Thôn Chính, bất đắc dĩ nói.
-Lý thúc, ông nói cho lão giả này rằng ta là tiểu thiếu gia của họ phải không.
-Đại nhân, hẳn sẽ không sai.
Thôn Chính gật gật đầu.
Lý Dịch nghe vậy sửng sốt, sau đó nhìn Thôn Chính hỏi.
-Ông nói cha ta chính là Lý tú tài đó?
-Xác thực như thế.
Thôn Chính gật đầu, giải thích.
-Lý tú tài là nhân sĩ Lý gia thôn, nhưng về sau mới đến, không có sinh ra ở Lý gia thôn a? Thiên hạ nhiều rất nhiều họ Lý, không phải ai cũng sinh ra ở thôn chúng ta.
Thôn Chính nhìn Lý Dịch nói.
Lão giả cười nói,
-Tiểu thiếu gia, lần này cùng chúng ta trở về Kinh Thành đi, đại thọ sáu mươi của lão phu nhân sắp đến, lão nô lần này đến để đón thiếu gia trở về, khi lão phu nhân nếu nhìn thấy tiểu thiếu gia, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lão Phương dứng bên cạnh như lâm vào mộng cảnh, đây con mẹ nó đến cùng là chuyện gì, vì cái gì mà mình nghe không hiểu?
Lão Phương không hiểu, Lý Dịch hiểu.
Lão đầu Thôn Chính đây bị người gạt, hoặc hai người kia hợp tác lừa gạt mình, mới biên ra chuyện này.
Tiểu thiếu gia đại gia tộc lưu lạc bên ngoài – tình tiết sao nghe quen quen, thật sự là tính tiết cẩu huyết như vậy sao?
Đúng rồi, Tôn lão đầu trước kia thường xuyên kể những cố sự này, người nghe không ít, chắc bị người mô phỏng, nhưng đám người này cũng phải cải biến kịch bản một chút chứ.
Nếu như đoán không sai thì lát nữa, lão nhân này sẽ nói, trở về với hắn, còn có một gia tộc cự phách, gia tài vạn kim, chờ hắn kế thừa, nếu người IQ hơi thấp một chút chắc đã tin, cao hứng bừng bừng đi theo bọn người đạp vào còn đường không có đường về, đảo mắt một cái sẽ bán ngươi vào kỹ viện hoặc cho một phú bà nào đó.
Càng là mặt trắng nhỏ giống mình, càng được nhiều người chú ý đến.
Loại thủ đoạn vụng về này, lừa gạt một người bình thường thì được, muốn lừa gạt người đến từ thế kỷ 21 đã nhìn thấu mọi loại lừa lọc trên đời thì vẫn còn non lắm.
Dám chém gió hiên ngang lẫm liệt, bắt tất cả đến huyện nha giam lại hết!
Liễu Như Ý cầm kiếm từ trong nhà đi ra, bơ trên mặt phải tẩy thật lâu mới sạch, quyết định cho Lý Dịch một giáo huấn thật sâu, coi như hắn trốn đến huyện nha cũng vô dụng, bằng không về sau hắn sẽ còn càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước.
Còn chưa đi ra cửa đã thấy Lý Dịch đứng đó, nhanh chân đi đến.
Nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư đi tới, nụ cười lão giả trên mặt càng sâu, nhẹ nhàng nói ra ba chữ "Thiếu phu nhân", Lý Dịch quát "Im miệng", bỗng nhiên bắt lấy tay Liễu nhị tiểu thư trở về, vẫn không quên bảo Lão Phương đóng cửa lại.
Thời điểm đóng cửa, lão giả vẫn còn nghi hoặc, chẳng lẽ không phải "Phu nhân của Tiểu thiếu gia" sao?
Liễu Như Ý sững sờ khi bị Lý Dịch nắm lấy tay kéo trở lại viện tử, nghe lão giả kia ở phía sau hô "Thiếu phu nhân", thẳng cho đến lúc được hắn dẫn vào phòng mới hồi phục tinh thần.
Trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia xấu hổ, nhắm mắt, nắm chặt chuôi kiếm trên tay.
Gia hỏa này càng lúc càng lớn mật
Lý Dịch nằm trên giường, nhìn qua nóc nhà, không nhúc nhích.
Đi vào thế giới này nửa năm, phụ mẫu đều mất, lẻ loi một người, nhà hắn chỉ có Liễu Diệp trại, Như Ý Phường, ở chỗ này, hắn có một vị thê tử mỹ lệ, một dì nhỏ bạo lực, một nha hoàn nhu thuận, hắn là huyện úy An Khê, trông coi mấy chục hào tiểu đệ.
Lúc này có lão đầu chạy tới nói cho hắn biết, hắn là tiểu thiếu gia của một gia tộc ở Kinh Thành, muốn hắn về Kinh Thành, nhân sinh quả thật như trò đùa.
An an ổn ổn ở chỗ này sinh hoạt không tốt sao, làm huyện úy coi như không tệ, có một cái ô dù này quá đủ rồi, luyện võ xem kịch, bên trong Quần Ngọc Viện nghe vài khúc, về nhà đùa cợt tiểu nha hoàn, trêu chọc Như Ý, buổi tối trên giường lén lút làm chút vài động tác -- hắn đã có thể sống đến hết đời.
Đi Kinh Thành? Ai thích đi thì đi đi!
Nội tâm rõ ràng rất kiên định, nhưng kèm theo đó là cảm giác bực mình, tựa hồ có một âm thanh vang lên trong đầu, "Đi xem một chút đi" "Đi xem một chút đi, nơi đó mới là nhà ngươi"…
Thanh âm này đến từ chỗ sâu nhất trong thân thể, có che lỗ tai cũng nghe rõ ràng.
Giống như ý thức được cái gì, Lý Dịch bỗng nhiên ngồi bật dậy, giơ hai tay về phía trước.
-Có phải là ngươi hay không, phải ngươi hay không?
Bỗng nhiên có cảm giác hôn mê, chưa bao giờ tim hắn đập nhanh đến vậy.
Trong viện, kiếm khí Như Ý sắc bén, Lý Dịch bên trong gian phòng giống như điên cuồng, Như Nghi đứng trước cửa, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một tia nghi hoặc, trong lòng không khỏi nghĩ chẳng lẽ hai người lại cãi nhau?
Tuy ngày thường thường xuyên sẽ có chút đấu đá nhau nhưng tình trạng chưa bao giờ đến như thế này.
-Tướng công, làm sao vậy?
Nàng nhanh chân đi tới, vịn Lý Dịch, lo lắng hỏi.
Hai mắt Lý Dịch đỏ bừng, ngực như bị chèn một khối đá lớn, hít thở khó khăn.
Lần đầu tiên thấy dị trạng của hắn, cho dù lần trước nổi giận với nàng, từ đầu đến cuối đều vô cùng tỉnh táo, nàng không biết an ủi ra sao, chỉ có thể dùng sức nắm tay hắn, nói.
-Thiếp thân không biết chuyện gì phát sinh, bất quá, tướng công hãy nói ra, vô luận gặp chuyện gì, chỉ cần chúng ta cùng nhau đối mặt thì nhất định có thể giải quyết, không phải sao?
Cảm nhận đôi tay của nàng, hô hấp Lý Dịch dần dần vững vàng, ánh mắt cũng khôi phục vẻ thư thái, thở ra một hơi thật sâu, ôm nàng vào ngực, nhỏ giọng nói.
-Không sai, không có chuyện gì giải quyết không được, ở chỗ này chờ một hồi, ta lập tức quay lại.
Vỗ vỗ bả vai nàng, nhanh chân đi ra ngoài.
-Tình tiết máu chó!
Thời điểm bước ra cửa sân, trong lòng âm thầm chửi một câu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương