Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 272 : Vũ khí chiến tranh

Nhìn thấy cảnh bức tường biến thành gạch ngói vụn vỡ ngay trước mắt, rốt cục ý thức được uy lực chân chính của Thiên Phạt, quần áo rách rưới trên người Thường Đức trong nháy mắt bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Người nào cũng không nghĩ tới, uy lực Thiên Phạt lại khủng bố như vậy, công chúa điện hạ thật không có khoa trương, hủy thiên diệt địa, đây thật sự hủy thiên diệt địa a! Ngay vừa rồi, hắn thậm chí cảm giác đất đai dưới chân đều chấn động. Vừa nghĩ tới vừa rồi hắn muốn thí nghiệm trong cung điện, mồ hôi lạnh lại lần nữa xuất hiện trên trán. Nếu vừa rồi hắn thật làm như vậy, tuyệt đối là cảnh tượng điện hủy người vong, dù bệ hạ có một điểm nhỏ bất trắc, Thường Đức hắn chết một vạn lần cũng không hết tội! Trong lúc nhất thời, Thường Đức tràn ngập cảm kích đối với công chúa điện hạ. Lúc này, mười mấy thị vệ mặc áo giáp đã vây quanh nơi đây, mấy tên thái giám xuất hiện xung quanh người Cảnh đế, cẩn thận cảnh giác đánh giá xung quanh. Cảnh Đế thở một hồi, hô hấp dần vững vàng, sắc mặt còn có chút ửng hồng, phất tay hất để hộ vệ đang đỡ hắn tránh ra, đuổi ngự y thở hồng hộc bên cạnh đi, nhanh chân đi về chỗ bức tường bị đổ. Nhìn thấy bụi đen cùng gạch ngói vụn trên đất, Cảnh Đế trầm mặc hồi lâu, chợt cười to. - Ha ha, hay cho một Thiên Phạt, giỏi cho một Thiên Phạt! Có Thần vật này, đủ để phù hộ Cảnh Quốc ta mấy chục năm an ổn rồi! Một bình gốm nho nhỏ đen sì lại có uy lực như thế, tường điện rắn chắc đều không chịu nổi uy lực của Thiên Phạt. Có thể tưởng tượng, nếu mười mấy thậm chí mấy chục cái đồng thời phát uy, thật sự có thể được xưng hủy thiên diệt địa, dưới thiên uy, dù tường thành kiên cố cũng sẽ như đậu hũ mà tuỳ tiện bị phá hủy. Cảnh Quốc suy yếu đã lâu lại có cường địch rình mò, những năm này hắn chăm lo quản lý mới để tình trạng trước mắt đỡ hơn một chút, thật vất vả mới cầu một chút an ổn, chỉ là những năm nay ốm đau tra tấn ngày càng nghiêm trọng, đợi đến lúc hắn đi theo Tiên Hoàng, chỉ sợ chính là thời điểm sự ổn định của Cảnh Quốc bị đánh loạn. Vì thế hắn thường xuyên ăn ngủ không yên, nhưng vũ khí chiến tranh xuất hiện, như ánh rạng đông tối le lói trong bóng để hắn lại nhìn thấy vô hạn hi vọng. Lấy quốc lực bây giờ của Cảnh Quốc, không cầu mở rộng đất đai biên giới, phát triển bản đồ, nhưng dùng cái này vật để chấn nhiếp, sợ rằng không còn ai dám có chủ ý đánh Cảnh Quốc nữa. - Lão nô chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Cảnh Quốc ta! Thường Đức phụng dưỡng Cảnh Đế mấy chục năm, làm sao không biết ý nghĩ trong lòng hắn, nếp nhăn dày đặc trên gương mặt già cũng lộ ra nụ cười, quỳ một chân trên đất, cao giọng nói. Soạt! Thị vệ xung quanh cũng lập tức quỳ xuống, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có chút ánh mắt, chỉnh tề hô to, thanh âm truyền đi xa, vang vọng cả hoàng cung. - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Cảnh Quốc ta! - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Cảnh Quốc ta! - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Cảnh Quốc ta! … ... - Trong thư Minh Châu có nói, vật này trừ có công dụng phá thành, đồng thời cũng là bảo vật giết địch trên chiến trường, chỉ là một cái bình nhỏ, thể mà có thể làm nát tường, nếu dùng trên chiến trường, sợ rằng nơi đó lập tức sẽ trở thành nhân gian luyện ngục. Trong cung điện, Cảnh Đế nhìn mấy bình gốm trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói. - Phụ hoàng, những thứ này chỉ dùng làm thí nghiệm, Thiên Phạt chính thức có hơi khác, để gia tăng thêm uy lực bên trong còn để thêm mấy miếng đinh sắt, một khi nổ tung, trong vòng ba trượng, cơ hồ không lưu người sống. Lý Minh Châu chỉ cái bình trên bàn nói. Thường Đức nghe vậy, hít sâu một hơi. Chỉ ném vỡ bình đã có thể đánh nổ tường ngói, đổi thành đồ sắt bên trong… Nếu vừa rồi mình dẫn đốt "Thiên Phạt" giống công chúa nói, chỉ sợ hiện tại đã bị nổ thành cái sàng? Vũ lực cá nhân trước mặt thiên uy căn bản không đáng giá nhắc tới. Cảnh Đế sau một lúc sững sờ, nụ cười trên mặt càng đậm, liên tiếp nói mấy chữ "tốt", trong mắt bỗng nhiên hiện ra một tia tàn khốc. - Tề Quốc, Tề Quốc, ngày tết sắp tới, trẫm sẽ tặng cho các ngươi một món lễ lớn, hi vọng các ngươi sẽ thích... Hắn giống như đã thấy được cảnh tượng binh sĩ Tề Quốc chật vật chạy trốn dưới uy lực của Thiên Phạt, chỉ cảm thấy ngột ngạt tích tụ đã lâu trong lòng được quét sạch sành sanh, quay đầu nhìn Lý Minh Châu, hỏi. - Vật này phí tổn bao nhiêu? Lý Minh Châu cung kính đáp. - Hồi phụ hoàng, vật này chế tác đơn giản, vật liệu rẻ tiền, phí tổn cực thấp. Thiên Phạt uy mãnh, xem như phí tổn có đắt đỏ, Cảnh Đế cũng sẽ không buông tha, bây giờ nghe nói vật này phí tổn rất rẻ, trong lòng mừng rỡ, sau khi suy nghĩ, lại nhìn nàng hỏi. - Vật này do ai tạo ra, người này hiện ở đâu? Trên mặt Lý Minh Châu hiện lên một chút do dự, rất nhanh đã biến mất không thấy, nói. - Tạo ra Thiên Phạt chính là một tên hát xướng trong Khánh An phủ tên Trầm Lương, tổ tông đều là người làm pháo, trong lúc vô tình phát hiện cách điều chế "Thiên Phạt", sau khi nhi thần biết được, lập tức khống chế hắn lại, hiện tại đã đưa đến Kinh Đô, những thứ "Thiên Phạt" này, người của Phủ Công Chúa cũng tham dự chế tác, nhưng hạch tâm cách điều chế chỉ có Trầm Lương và nhi thần biết. Cảnh Đế thở ra một hơi nhẹ nhõm, lo lắng sau cùng trong lòng cũng biến mất. - Người tên Trầm Lương kia, về sau cứ để hắn phụ trách việc tạo "Thiên Phạt", không cho phép tiếp xúc với người ngoài, trẫm sẽ phái người tách ra một địa phương ở ngoài thành chuyên môn dùng cho nghiên cứu chế tạo Thiên Phạt, mặt khác phái 50 công tượng chọn ra từ 1000 cấm vệ, nhanh chóng tiến về chiến khu, trẫm muốn nhìn xem là binh tướng Tề Quốc lợi hại hay thiên uy Cảnh Quốc ta lợi hại!" Cảnh Đế một lúc truyền ra mấy mệnh lệnh, lát sau nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nữ nhi, ôn nhu nói. - Đoạn đường này vất vả cho con, trước về nghỉ ngơi, sự việc tiếp theo cứ giao cho phụ hoàng. - Phụ hoàng, đây là cách điều chế Thiên Phạt. Lý Minh Châu gật đầu, một đường bôn ba, nàng thật sự mệt mỏi, sau khi dâng lên cách điều chế hoả dược, chậm rãi rời khỏi cung điện. Cảnh Đế cầm cách điều chế, tường tận xem xét hồi lâu, lại cầm lấy một bình gốm, cẩn thận xem xét. Tự mình cảm nhận được sự bá đạo cùng khủng bố của vật này, Thường Đức hận không thể cách nó xa ra, nhìn thấy Hoàng Đế cầm lấy "Thiên Phạt", vội hô. - Bệ hạ... Cảnh Đế phất phất tay, cắt ngang lời lão muốn nói, trả cái bình về chỗ cũ. - Quả nhiên không hổ là người trẫm nhìn trúng, Lý Dịch a Lý Dịch, trẫm thật sự rất ngạc nhiên, ngươi còn có thể mang đến bao nhiêu phúc phận cho Cảnh Quốc ta đây? Cảnh Đế chậm rãi mở miệng, nếu Lý Minh Châu ở chỗ này, tất sẽ kinh ngạc vạn phần. Thường Đức trầm ngâm một hồi, nói. - Bệ hạ, chuyện Thiên Phạt, không thể không quản, muốn hay không... Cảnh Đế khoát tay. - Không cần, Minh Châu sẽ không nhìn lầm người, trẫm càng không nhìn lầm người, nhưng đã có một Trầm Lương thì nhất định sẽ có người thứ hai, thứ ba..., truyền chỉ xuống, nghiêm lệnh cấm bán Tiêu Thạch, Lưu Huỳnh, toàn bộ để quan phủ thống nhất thu mua... Sau khi phát ra một đạo mệnh lệnh, phía sau lập tức có người ứng tiếng, đi ra khỏi cung điện. - Đến giờ, Minh Châu chưa từng nói láo với trẫm, đây là lần đầu tiên, ngươi ngược lại còn có năng lực hơn trẫm nghĩ… Nhớ tới người trẻ tuổi nói chuyện với mình trong hoa viên Vương Phủ, trên mặt Cảnh Đế hiện ra nụ cười cổ quái. - Dâng lên vũ khí chiến tranh như thế, trẫm nên thưởng cho ngươi như thế nào đây..., thôi thôi, cuối năm sắp tới, cứ để cho ngươi tiêu dao thêm chút thời gian... Sau khi Cảnh Đế một mình thì thào nói vài câu, lại phân phó xuống mấy đạo ý chỉ.