Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 271 : Thường tổng quản bi kịch

- Ngươi đã lọt vào mắt xanh của Công chúa, ngày sau cố gắng nỗ lực, chớ nói những lời như không có ý định làm quan, ta đây rất hi vọng ngày ngươi trở thành đồng liêu với ta đó. Sau khi Đổng tri phủ nói vài lời động viên thì cùng Phùng giáo sư rời đi. Rất rõ ràng, hắn đã đối đãi Lý Dịch như một vãn bối có tiền đồ. Phùng giáo sư nói một phen, bộ dáng khi đi vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, cảm thấy hạt giống này tuy có thay đổi nhưng chưa cải biến được triệt để, còn có rất nhiều không gian để tăng tiến. Về sau, nếu hắn có thể có được địa vị cực cao, mình cũng có thể nói khoác vài câu với bạn cũ, ban đầu là mình khuyên nhủ Thượng Thư Đại Nhân hoặc Tể Tướng đại nhân, từ đó hăng hái lên mới có địa vị như hôm nay... Lý Dịch cất kỹ tấm thiệp, không nghĩ đến việc đi Kinh Thành tiếp vị Nghiêm đại nhân kia, có điều căn cứ lời nói của Phùng giáo sư, trang giấy này tựa hồ cũng không phải không đáng một đồng, cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, một trăm lượng thì có hơi ít a... Đóng cửa tiệm, nhìn thấy Tiểu Hoàn đỏ mắt đi ra từ câu lan. Còn tưởng rằng ai khi dễ nàng, chưa kịp hỏi, tiểu nha hoàn đã chủ động bẩm báo, là bị ái tình của Ninh Thải Thần và Nhiếp Tiểu Thiến cảm động. Tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, tình cảm quá đa sầu đa cảm, lần đầu tiên nghe cố sự, nước mắt thi nhau rơi lộp cộp, vừa rồi chắc cũng rơi không ít nước mắt. Tâm tình vốn có chút sa sút, sau khi Lý Dịch mua cho nàng một cây kẹo đường hình người liền đã bị lên chín tầng mây, cầm trong tay không nỡ ăn, chỉ khi nhìn Lý Dịch cắn một cái mất cái đầu kẹo đường, các bộ phận còn lại bị Tiểu Hoàn thuần thục giải quyết hết. Lý Dịch tiếp tục dẫn tiểu nha hoàn đi dạo. Cùng lúc đó, đoàn người công chúa điện hạ phong trần mệt mỏi, trải qua mấy ngày tàu xe rốt cục cũng về đến kinh đô. Sớm có cấm quân chờ đợi ngoài thành, đao binh mở đường trở về Hoàng cung. ... ... - Đây chính là Thiên Phạt mà Minh Châu nói trong thư? Bên trong đại điện, Cảnh Đế chắp tay sau lưng, nhìn mấy bình gốm đen sì lớn bằng nắm tay trưng trên bàn, sắc mặt không che giấu được vẻ nghi hoặc. - Vâng, phụ hoàng, ngài tuyệt không nên xem thường mấy cái bình nhỏ này, vật này tuy nhỏ, lại có khả năng hủy thiên diệt địa. Nhiều ngày đường đi mệt nhọc khiến cho gương mặt Lý Minh Châu có vẻ mệt mỏi, nhưng chuyện Thiên Phạt thực sự quá trọng đại, sau khi vào cung cũng không có ý định nghỉ ngơi mà dùng tốc độ nhanh nhất đặt vật này lên bàn phụ hoàng. Cảnh Đế vẫn còn có chút hoài nghi, nhân loại làm sao có thể nắm giữ được lực lượng Thiên Phạt, cho dù hắn làm thiên tử cũng không có tư cách này, người bên ngoài có tài đức gì? Thường Đức một mực làm bạn sau lưng Cảnh Đế, trên gương mặt già cũng hiện lên vẻ hồ nghi, chỉ một món đồ bé xíu lại có khả năng hủy thiên diệt địa, thật sự quá không thể tưởng tượng, bệ hạ để hắn nhìn qua lá thư đó, còn rất nhiều hoài nghi đối với miêu tả của Công chúa điện hạ. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, Lý Minh Châu biết, chuyện này nghe qua xác thực không thể tưởng tượng, nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, sợ rằng như thế nào cũng sẽ không tin tưởng. - Nếu Phụ hoàng không tin, có thể tận mắt chứng kiến uy lực của vật này. - Được. Cảnh Đế cười một tiếng, nói: - Trẫm sẽ tự mình thử một chút, xem nó hủy thiên diệt địa như thế nào." Nói xong, đưa thủ muốn lấy bình gốm trên bàn. - Phụ hoàng không thể! Động tác Lý Minh Châu nhanh hơn lão, đoạt trước một bước cầm "Thiên Phạt", thấy Cảnh Đế nghi hoặc nhìn mình, giải thích. - Vật này cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận sẽ phát nổ, phụ hoàng chính là Cửu Ngũ Chí Tôn, không thể mạo hiểm. Quay đầu nhìn Thường Đức, nói. - Vẫn để Thường tổng quản tới đi. Thường Đức nghe vậy, khóe miệng hiện lên nét quỷ dị, bất quá vẫn nói. - Công chúa nói phải, thân thể bệ hạ ngàn vàng, tuyệt đối không thể đặt mình vào nguy hiểm, vẫn để lão nô làm thay đi. Sau đó nhìn Lý Minh Châu hỏi. - Xin hỏi công chúa, vật này sử dụng như thế nào? - Dùng cây châm lửa đốt sợi dây bên ngoài này là được. Lý Minh Châu chỉ kíp nổ bên ngoài bình gốm. Mắt thấy Thường tổng quản lấy đồ ra châm lửa, giống như muốn tiến hành thí nghiệm ở ngay trong cung điện, trái tim Lý Minh Châu bỗng nhiên nhảy lên một cái, lớn tiếng nói. - Chậm đã! - Công chúa còn có chuyện gì? Thường Đức ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn nàng. Lý Minh Châu nguýt hắn một cái, nói. - Nơi này quá mức nguy hiểm, cầm ra bên ngoài thử đi. Uy lực của Thiên Phạt, nàng đã chứng khiên vô số lần, dựa theo chỉ điểm của Lý Dịch, sau khi trải qua mấy ngày mấy đêm cải tiến của Trầm Lương, uy lực đề tăng không chỉ một bậc, nếu thật sự dẫn phát ngay trong cung điện, chỉ một sơ suất nhỏ, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi bên trong. Thường tổng quản cũng không hiểu, bên cạnh bệ hạ có rất nhiều hộ vệ, một cái bình nhỏ xíu có thể có bao nhiêu nguy hiểm, công chúa điện hạ có chút quá cẩn thận. - Cứ nghe Minh Châu, ra bên ngoài đi. Cảnh Đế thấy không quan trọng, cười nói. Bệ hạ cũng đã lên tiếng, tuy cảm thấy không cần như thế nhưng Thường Đức vẫn đi ra ngoài. "Thiên Phạt" dùng để thí nghiệm, đương nhiên sẽ không có trộn lẫn đinh sắt hay thiết, thứ này ngay cả vách tường cũng có thể nổ tung, vạn nhất phụ hoàng có nguy hiểm, ai cũng không đảm đương nổi trách nhiệm. Đừng nói miếng sắt, chỉ mảnh vỡ của bình gốm nổ bể văng đến cũng mười phần nguy hiểm, một gã hộ vệ ở Phủ Công Chúa cũng bởi vậy mà bị phế đi một cánh tay, nếu không phải một người khác kịp thời đẩy ngã hắn, thứ hắn phải bỏ ra tuyệt đối không chỉ là một cánh tay. Vốn đi ra cung điện, Thường Đức định chuẩn bị lấy đồ đốt lửa rồi ném đi, nhưng công chúa nhất định phải tìm một tiểu viện bỏ hoang để thí nghiệm, lá gan Vĩnh Lạc công chúa từ nhỏ đã vô cùng lớn bỗng nhiên nhỏ xíu, trong lòng hắn thập phần nghi hoặc. Bất quá, công chúa phân phó không thể vi phạm, bất đắc dĩ tìm kiếm một cung điện bỏ hoang, châm lửa kíp nổ, tiện tay ném vào. "Oanh!" Đứng dưới tường cung điện, Thường Đức chỉ nghe công chúa điện hạ đứng xa xa hô "Cẩn thận", sau lưng đã truyền đến một tiếng vang ầm ầm, tiếng vang rất lớn làm loạn tâm trí hắn, thậm chí quên cả tránh né, bị vách tường sụp đổ đè lên người. Tiếng vang qua đi, tất cả trở về yên tĩnh. Trên mặt Cảnh Đế không còn vẻ lạnh nhạt, một màu đỏ hồng, che ngực, thở hổn hển từng ngụm. - Ngự y, mau gọi ngự y! Hơn mười hộ vệ xung quanh đã loạn thành một đoàn, người nằm rạp trên mặt đất không ngừng lễ bái, người đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, chân cẳng như nhũn ra, thật vất vả mới có một người giữ vững tin thần, chạy vội đi tìm thái y, nơi xa xuất hiện càng nhiều bóng người hỗn loạn, toàn bộ hoàng cung đều vì một tiếng này nổ vang rung trời mà sôi trào. Soạt! Chỗ cung điện sụp chỗ, Thường Đức bay ra từ trong đống gạch ngoài, quần áo rách rưới, mặt mày xám xịt, phủi bụi đất bên ngời, trên gương mặt già tràn đầy vẻ kinh hãi. Tường cung điện sập, chân tường xuất hiện một cái hố to cháy đen, hoàng cung loạn thành một đoàn, cái này —— chính là uy lực của Thiên Phạt?