Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 269 : Muốn bái phỏng

Thấy trên mặt hảo hữu đến từ kinh thành xuất hiện một dấu giày thật lớn, vẻ mặt Đổng tri phủ kinh ngạc. - Nghiêm đại nhân... Tim gan Phùng giáo sư cũng không nhịn được nhảy loạn, không ngờ có kẻ dám ném giày vào đại nhân trong kinh, những điêu dân này quả thực vô pháp vô thiên. - Làm càn! - Là ai ném giày? Xung quanh cẩm y nam tử đã có mấy người đứng lên, quay đầu trợn mắt nhìn vào đám người. - Hắn nói cái gì? - Quấy rầy mọi người xem kịch, còn cãi? - Đuổi bọn hắn ra đi! ... ... Hộ vệ cẩm y nam tử phẫn nộ, khách xem trong tràng còn phẫn nộ hơn, lớn tiếng ồn ào trong rạp hát, không ném ra ngoài đã coi như nhân từ, thế mà còn dám quát tháo lại mọi người, không được xem hết kịch, chẳng phải mấy văn tiền ấy sẽ uổng phí? Một khắc sau, mấy tên hộ vệ bị mấy chiếc giày ném tới từ phía sau bao phủ. Những tên không có ánh mắt luôn quấy rầy người khác, ai cũng từng gặp không ít, mỗi tràng đều có một hai lần xui xẻo, đây thậm chí đã trở thành truyền thống của rạp hát. Mấy chiếc giày phát ra mùi thối hoắc bay múa đầy trời, ba người Đổng tri phủ cũng bị ảnh hưởng, nơi này đương nhiên không ở lại nổi nữa, chật vật chạy ra ngoài, lúc này mới thả lỏng một hơi. - Một đám điêu dân, quả thực quá phận! Trên mặt Phùng giáo sư cũng trúng một đế giày, mặt đỏ lên, đứng ngoài giơ chân. Cẩm y nam tử nọ dùng ống tay áo lau mặt, cũng không tức giận, lắc đầu nói. - Vốn nên yên lặng xem kịch, lớn tiếng ồn ào quấy rầy người khác, ngay từ đầu là lỗi của chúng ta, bị đuổi ra ngoài không oan. Quay đầu nhìn Đổng tri phủ một cái, cười nói. - Dưới sự cai trị của Đổng huynh, người dân rất hung hãn đấy! So chật vật với Phùng giáo sư và cẩm y nam tử, Đổng giáo sư trông có vẻ ổn hơn nhiều, không bị giày ném lên người, quần áo vô cùng ngăn nắp sạch sẽ. Vỗ vỗ áo bào trên người, nói. - Người lớn tiếng ồn ào là ngươi, bị đuổi ra ngoài đương nhiên không oan, chúng ta mới là người chịu tai bay vạ gió. - Không sao không sao. Cẩm y nam tử khoát tay, nói. - Lời nói vừa rồi của bản quan đã giúp đệ tử dưới trướng Đổng huynh tỉnh ngộ, có phải Đổng huynh nên mở tiệc chiêu đãi tỏ lòng biết ơn không... Đúng rồi, Phùng giáo sư, tửu lâu tốt nhất của Khánh An phủ ở đâu? - Chút bổng lộc nhỏ nhoi của bản quan không vào Túy Hương lâu nổi. Đổng tri phủ cười nói. - Trà xanh thì có thể rót một chén, tuy hơi có vẻ keo kiệt nhưng dùng để đãi khách vẫn đủ. - Mấy năm không gặp, bệnh keo kiệt của Đổng Văn Duẫn ngươi vẫn không đổi. Cẩm y nam tử lắc đầu thở dài. Lúc Lý Dịch ra ngoài, mấy người Đổng tri phủ còn đứng ngoài cửa. Kịch "Thiện Nữ Y Hồn" Tiểu Hoàn muốn xem sẽ được biểu diễn ngay sau đó, hắn nhờ một đào kép trông chừng nàng, còn mình thì đi ra ngoài. Đổng tri phủ làm quan lớn cấp boss của Khánh An phủ, nếu đã gặp, hắn làm Huyện úy hiển nhiên phải tới gặp lễ. Lý Dịch hôm nay đã từ lâu không còn cho rằng chức vụ huyện úy là một thứ phiền toái, có được chức quan bát phẩm nho nhỏ đã có thể giảm thiểu đi phần lớn phiền phức trong sinh hoạt, suy nghĩ ngây thơ trước đây đã sớm một đi không trả lại. - Hạ quan gặp qua tri phủ đại nhân. Chậm rãi đi đến trước mặt Đổng tri phủ, Lý Dịch chắp tay chào. Lý Dịch cũng có ấn tượng không tệ với Đổng tri phủ, tác phong của vị tri phủ đại nhân này rất tốt, lần trước trong Vương phủ còn chủ động giải vây cho hắn. Đổng tri phủ nhìn hắn hỏi. - Lý huyện úy không trông coi huyện nha, sao lại ở đây? Lý Dịch ho nhẹ một tiếng, nói. - Trước đó vài ngày bị kẻ xấu gây thương tích, sau khi xin nghỉ, gần đây vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng. Đổng tri phủ cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút. Lý Dịch không ở huyện nha nhưng phủ thành lại trị an tốt hơn trước kia, hắn làm tri phủ cũng từng đặc biệt nghe ngóng cách tra khảo và phương thức quản hạt phân khu của nha dịch và bộ khoái của An Khê huyện nha, dự là qua ít ngày nữa sẽ để mấy huyện khác noi theo. Phùng giáo sư bên cạnh đánh giá Lý Dịch, trong lòng ngạc nhiên, nhiều ngày không gặp, hậu bối vô lễ này dường như đã thay đổi thành một người khác, đột nhiên khiêm tốn làm hắn có chút không quen... - Sắp đến Tết rồi, trị an trong thành còn cần nhiều nhân thủ bảo vệ hơn nữa. Thân là huyện úy, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nếu thân thể không sao thì hãy sớm ngày về huyện nha nhậm chức đi. Đổng tri phủ gật đầu, chợt nói. - Nếu bản quan không nhớ lầm thì Như Ý phường hình như cách đây không xa, đúng lúc ta cũng đi mệt mỏi, không bằng đến chỗ ngươi tạm nghỉ một lát, uống chén trà xanh, Lý huyện úy nghĩ sao? Lý Dịch ngẩn người, không phải mới vừa nghỉ ngơi khá lâu trong rạp hát rồi à, quả nhiên quan càng lớn càng già mồm. Từ chối tri phủ đại nhân cũng không phải chuyện sáng suốt, Lý Dịch gật đầu. - Mời đại nhân. Như Ý phường được xây sát vách Câu Lan viện, dù đã không còn ở đây nữa nhưng cách vài ngày Tiểu Hoàn vẫn sẽ qua quét dọn, trong phòng cũng sạch sẽ gọn gàng, chỉ là nghỉ chân thì được, trà xanh thì không có. Sau khi mời họ ngồi, Lý Dịch tự mình đến rạp hát cầm hai ấm trà. Đổng tri phủ ngồi xuống, quay đầu lại mới phát hiện cẩm y nam tử không vào cùng mà đứng trước cửa, ngẩng đầu, trong miệng lẩm bẩm gì đó. - Đường bút tiêu sái phiêu dật, thế bút uyển chuyển hàm súc, giống như nước chảy mây trôi, hay, hay... Đổng Văn Duẫn đi ra, chợt nghe thấy cẩm y nam tử nhìn bảng hiệu phía trên cửa hàng tán thưởng. Thầm nghĩ sao tự dưng mình quên mất đối phương yêu chữ thành si, trong nhà cất giữ không ít tranh chữ trân quý, mà chính hắn cũng có tạo nghệ thâm hậu trong thư pháp, thấy chữ trên bảng hiệu, bị hấp dẫn cũng là chuyện rất bình thường. Thấy Đổng tri phủ đi tới, cẩm y nam tử nhìn hắn nói. - Văn Duẫn có biết ba chữ này do vị đại sư nào viết không, ta muốn đi bái phỏng, sợ rằng phải phiền ngươi an bài một chút. - An bài thì không cần, đại sư vốn ở đây, có vấn đề gì, tự hỏi đi. Sắc mặt Đổng tri phủ cổ quái chỉ một hướng khác, mở miệng. Cẩm bào nam tử quay đầu nhìn lại, thấy người trẻ tuổi vừa rồi mang hai ấm trà nước đi tới. Cẩm bào nam tử quay đầu nhìn Đổng tri phủ, vẻ mặt không tin. - Ha ha, nếu ba chữ này do vị trẻ tuổi kia viết, bản quan sẽ ăn hết cái bảng hiệu này luôn. Đối với câu nói vừa rồi của Đổng Văn Duẫn, cẩm y nam tử không tin. Ba chữ này có bút lực cứng cáp lão luyện, không luyện mấy chục năm căn bản không có khả năng. Người viết có tạo nghệ thư pháp rất cao, nếu người bình thường, sợ rằng mấy trăm năm cũng không được. Người trẻ tuổi kia nhiều lắm chỉ khoảng hai mươi, làm sao có thể đạt tiêu chuẩn này, bởi vì tinh thông thư pháp nên cẩm y nam tử mới tự tin như vậy. Nếu Đổng tri phủ không phải biết vị trẻ tuổi kia được các học giả giáo dục và chính trị xem là Cảnh quốc Đệ Nhất Tài Tử, thi từ song tuyệt, thư họa song tuyệt, còn có thể làm ra một bản văn tự có thể truyền cho hậu thế như "Đệ Tử Quy", hiển nhiên cũng sẽ không tin. - Ha ha, nếu Lý huyện úy về muộn một lát, bảng hiệu nhà các ngươi có thể không giữ được rồi. Lý Dịch đi tới, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Đổng tri phủ, không hiểu mô tê gì.