Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 268 : Tình cờ gặp trong rạp hát
Tiểu nhị của rạp hát gõ chiêng một tiếng, biểu thị biểu diễn sắp bắt đầu.
Lúc này chỗ ngồi trong rạp gần như đã kín mít, trước kia trong Câu Lan chỉ bày ra một số bàn vuông, người tới tùy ý ngồi chung một chỗ, bây giờ đổi lại thành ghế dính liền nhau, bên cạnh ghế lồi ra một cái ô nhỏ có thể để trà và thức ăn.
Đương nhiên chỉ có hai hàng ghế trước mới có đãi ngộ này, dù sao cũng phải để những người kia biết mấy văn tiền phải trả thêm được dùng vào đâu.
Tiểu Hoàn muốn xem "Thiện Nữ U Hồn" nhưng không bắt kịp buổi diễn, chỉ đành phải xem lại "Họa Bì" một lần, dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi.
Lúc màn che bị kéo ra, có thêm mấy người ngồi vào vị trí bên cạnh Tiểu Hoàn.
Lý Dịch chỉ tùy ý liếc mắt sang, quay đầu lại rồi quay về, sau đó vẻ mặt có chút sững sờ.
Ngồi bên cạnh Tiểu Hoàn là một nam tử khoảng bốn mươi, tướng mạo không xa lạ gì với Lý Dịch. Phùng giáo sư, chó săn siêu cấp của Đổng tri phủ, thông thường nơi nào có hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Đổng tri phủ cũng sẽ xuất hiện. Lý Dịch nhô đầu ra liếc mắt một cái, quả nhiên thấy tri phủ đại nhân an vị bên cạnh Phùng giáo sư.
Trong lòng thầm thấy kỳ quặc, Tri phủ đại nhân và giáo sư rảnh rỗi không có việc gì để làm sao?
Nơi này cũng không phải nơi quan to quyền quý đến nghe, bọn họ một người chưởng quản mọi sự vụ lớn nhỏ của một phủ, một người chuyên phụ trách công việc giảng dạy, lẽ ra bình thường phải rất bận mới đúng, không ngờ có lúc rảnh đến đây xem kịch?
Hiển nhiên, Phùng giáo sư cũng nhìn thấy Lý Dịch, sững sờ một lát, quay đầu nói nhỏ vài câu bên tai Đổng tri phủ.
Đối với Lý Dịch, Đổng tri phủ vẫn có ấn tượng rất sâu, mấy bài thơ từ vượt xa tất cả đệ tử Khánh An phủ, có quan hệ không cạn với thế tử Ninh Vương và Vĩnh Lạc công chúa, có điều tính cách cũng có chút cổ quái, cực kỳ tài hoa nhưng lại không muốn làm quan, nghe nói hắn được bệ hạ phong chức Huyện úy lại gần như không đến huyện nha, kỳ quái chính là, trị an trong phủ thành lại cẩn mật hơn trước đây...
Thật lòng mà nói, đối với Lý Dịch, Đổng tri phủ thưởng thức mười phần, chỉ riêng bài "Muốn nói lại thôi, chỉ rằng trời mát mùa thu đẹp" hắn cũng đã rất yêu thích, nhưng có dính dáng rất rộng với hoàng gia, tuy có lòng đề bạt hắn nhưng không tiện chìa tay.
Vốn đã quên hắn, không ngờ hôm nay trùng hợp gặp ở đây. Trên đài đã có bóng người đi ra, Đổng tri phủ lắc đầu, không suy nghĩ về chuyện này, hôm nay chỉ muốn xem "Họa Bì" nổi tiếng, quay đầu cười với một nam tử mặc cẩm y, nói.
- Có thể khiến Nghiêm huynh tán thưởng như thế, bản quan ngược lại hiếu kỳ "Họa Bì" này rốt cuộc có chỗ hay gì.
Cẩm y nam tử kia cười nói.
- Bản quan cũng không ngờ trong Câu Lan viện nho nhỏ này lại không thiếu người tài ba dị sĩ, trong câu chuyện kì quái ngắn gọn lại ẩn chứa đại đạo lý khiến người ta tỉnh ngộ. Dưới trướng Đổng huynh quả nhiên người tài ba xuất hiện lớp lớp. Khi ta chuẩn bị lên đường, bệ hạ đã quyết định phổ biến "Đệ Tử Quy" tại Cảnh Quốc, làm sách học vỡ lòng cho trẻ con, không thể bỏ qua công lao của huynh a.
Thản nhiên tiếp nhận lời khen của cẩm y nam tử, Đổng tri phủ không khỏi quay đầu lại lần nữa liếc mắt nhìn người thanh niên cách hắn hai chỗ.
Lý Dịch không muốn mắt đi mày lại với một nam nhân. Không nói đến chuyện đối phương chính là Tri phủ, coi như Hoàng đế cũng không được, hắn thậm chí không muốn lập tức tiến tới chào. Những đại nhân vật này thích cải trang vi hành, nếu bày ra vẻ tham kiến quan trên, có thể đối phương còn trách mình phá hủy sự điệu thấp.
Uyển Nhược Khanh kinh doanh Câu Lan viện rất tốt, trong thành không có một toà Câu Lan nào càng sạch sẽ và trật tự hơn nơi này, mỗi một buổi biểu diễn đều sẽ có cải tiến nho nhỏ, nhóm đào kép dựa vào diễn kỹ mà không phải thân thể, hoàn toàn không phải những nữ tử yêu diễm thấp hèn ngoài kia có thể so sánh, nơi này không giữ được khách nhân thì nơi nào có thể?
Dưới sự dẫn dắt của Lý Dịch, Tôn lão đầu đã chuẩn bị mở một biểu diễn dành riêng cho võ lâm, chỉ có điều bây giờ còn đang trong giai đoạn sưu tập tư liệu.
Kể từ khi kinh qua sự kiện Tịch Tà kiếm pháp lần trước, Tôn lão đầu nhạy cảm phát hiện cơ hội buôn bán trong đó. Bên ngoài Câu Lan viện, loại chuyện kể này dường như được hoan nghênh hơn một chút, hơn nữa những người trong võ lâm ra tay hào phóng, từ trước đến nay luôn cho tiền thưởng không ít, có đôi khi ném lên cả thỏi bạc lớn, cần phải nắm chắc cơ hội này.
Lý công tử đã cho lão một lời đề nghị rất tận tâm rằng nên sưu tập một số kỳ văn dị sự trong chốn võ lâm, trong ngày thường thì hỏi thăm nhiều một chút, lợi dụng những thứ đã sưu tập được sắp xếp thứ hạng cho những cao thủ võ lâm kia, dựa vào tin tức mới nhất mà kịp thời chỉnh sửa. Nghe nói tại Sở Châu có một Triệu viên ngoại, cho tới nay đều lấy nghĩa khí nổi tiếng nhưng thật ra chính là cao thủ lánh đời trong chốn võ lâm, nghe nói đã sắp bước vào cảnh giới tông sư, người bình thường căn bản không biết bí mật này...
Lý Dịch không chú ý trên đài đang biểu diễn gì, mà đang thất thần nghĩ đến mấy việc này.
Nếu một rạp hát thế này có thể mở rộng khắp Cảnh Quốc thì sẽ là một lực lượng lớn mạnh cỡ nào, đã thế cỗ lực lượng này còn không dễ thu hút sự chú ý của người khác. Nếu cuộc sống luôn có thể cứ tiếp tục yên lặng như vậy mà bình thản trôi qua thì xem như hắn cống hiến cho làng giải trí của thế giới này. Nếu có kẻ đui mù muốn giẫm hắn mấy cái, sợ rằng sẽ phải bị đinh xuyên qua chân.
- Thế nhân ngu xuẩn, cho quỷ quái là mỹ nhân, không nghe lời khuyên, ham sắc đẹp, lại không biết thê tử nghèo cùng chịu thương chịu khó với mình mới là người đáng trân trọng nhất, không biết thiên hạ còn có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn không biết tỉnh ngộ, buồn thay!
Phiền nhất khi đang suy nghĩ bị người khác cắt ngang, nhất là lúc cẩm y nam tử kia bỗng nhiên đứng lên, cười lớn nói những lời này. Chỉ xem kịch cũng có thể cảm khái một phen, gã này nhất định có đọc sách, còn bị sách thánh hiền đầu độc không ít.
Đến Lý Dịch cũng không hài lòng càng đừng nói đến những người khác trong rạp hát.
Đang vui vẻ xem bỗng nhiên có người đứng lên cả tiếng ồn ào, nhất là tên kia còn ngồi ngay hàng phía trước, tầm mắt mọi người đều bị ngăn trở.
- Gào cái gì đấy, nhanh ngồi xuống!
Trong này ai cũng đều là tiểu dân, nào biết người đang ngồi bên cạnh người nọ chính là tri phủ đại nhân, chỉ biết gã này quấy rầy bọn họ hào hứng xem kịch, có lẽ còn có người bị hù bởi tiếng kêu đột ngột của hắn, đều ồn ào bất mãn mở miệng.
Đổng tri phủ cười khổ, đã nhiều năm như vậy, thói xấu của hảo hữu vẫn không chịu sửa!
Cạch cạch!
Trong tiếng huyên náo ồn ào chợt vang lên một tiếng trầm lắng đặc biệt rõ ràng.
Chỉ thấy đằng sau cẩm y nam tử kia, một thanh niên trông như thư sinh soạt một tiếng quỳ gối trước mặt hắn, sau khi cung kính thi lễ thì đứng lên nói.
- Đa tạ tiên sinh dạy bảo, đáng thương thê tử nghèo hèn ấy của ta, theo ta chịu khổ hơn mười năm, bây giờ ta vì một ả hồ ly bên ngoài mà có lòng muốn bỏ nàng, có gì khác với Vương Sinh nọ đâu?
- Lời vừa rồi của Tiên sinh như sấm xuyên qua tai, rung chấn ù ù, đệ tử sẽ ghi nhớ suốt đời, không dám quên.
Người trẻ tuổi có dáng dấp tựa thư sinh kia nói xong, sau khi thi lễ một lần nữa với cẩm y nam tử kia thì không quay đầu lại mà nhanh chân rời đi.
Lý Dịch sững sờ nhìn bóng lưng người tuổi trẻ kia đi ra ngoài, trong lòng rất nghi hoặc, bọn họ tìm kẻ lừa gạt ở đâu đây?
- Lạc đường biết quay đầu, vẫn chưa muộn...
Cẩm y nam tử cũng nhìn người tuổi trẻ kia rời đi, vẻ mặt chứa đựng ý cười, vuốt vuốt chòm râu trên cằm, hiển ra phong phạm cao nhân.
- Đang nói ngươi đấy, còn không mau ngồi xuống!
Nếu không phải có một chiếc giày lao từ phía sau tới chuẩn xác đập vào mặt hắn, có lẽ phong phạm cao nhân sẽ được duy trì thêm một lát.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương