Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 263 : Mời chào
Ngay tại thời điểm Lý Dịch từ bỏ ý nghĩ miễn phí thuê mướn Liễu nhị tiểu thư, dự định tự mình động thủ, dùng bút lông vẽ hình mạt chược, Liễu Như Ý ôm kiếm thản nhiên đi tới.
-Nói đi, vừa rồi tìm ta có chuyện gì?
Nàng ôm kiếm nhìn Lý Dịch, cảm giác bão táp sắp tới biến mất, mang theo một tia nhẹ nhàng.
-Không có việc lớn gì..., muốn muội hỗ trợ khắc hình.
Lý Dịch chỉ chỉ một đống khối gỗ nhỏ.
Sau một lát, trường kiếm trong tay Liễu Như Ý đổi thành một thanh tiểu chủy thủ sắc bén, động tác vẫn nhanh để Lý Dịch thấy không rõ, phía trên từng khối vuông nhỏ, rất nhanh đã xuất hiện vòng tròn hoặc hình này nọ, khắc xong còn thuận tay ném cho Lý Dịch.
Lý Dịch có chút khó tin, Liễu nhị tiểu thư trước sau biến hóa quá lớn, chẳng lẽ mới qua một lúc, kinh nguyệt lần thứ hai của tháng này của nàng đã hết?
Hay nàng thật ngộ ra tinh túy Thái Cực Kiếm từ mấy câu kia, phá cảnh thành công?
Tỉ mỉ quan sát, quả nhiên phát hiện trên người nàng tựa hồ phát sinh một số biến hóa nhỏ, trước kia là lợi kiếm ra khỏi vỏ phong mang tất lộ, nhìn một chút thì có thể hù chết người, hiện tại loại khí chất này đã giảm đi rất nhiều, cảm giác khó có thể giải thích bằng lời.
Đây giống với cảm giác Như Nghi mang lại cho hắn.
Lý Dịch thở dài một hơi, tâm bị thương a.
Người với người không thể so sánh với nhau, hắn cũng chỉ tùy tiện nói bừa hai câu thế mà cũng có thể từ đó ngộ chân lý võ học gì đó?
Chẳng lẽ nói, Tông Sư đệ nhất võ hiệp Kim Lão Gia Tử thực ra là tuyệt thế cao thủ phản phác quy chân?
Đời này sợ rằng không có cơ hội đi nghiệm chứng tính chân thực của chuyện này, nhặt lên khối gỗ nhỏ Liễu Như Ý ném qua, quét mực đồ theo, đặt dưới ánh mặt trời, một hồi thì đã khô.
Mùa đông cũng không phải mùa tốt, phơi nắng quá nhiều cũng sẽ phiền, ngẫu nhiên ngồi trên giường đánh mạt chược thay đổi tâm tình, trong nhà không nhiều không ít bốn người, vừa vặn đủ một bàn.
Hai ngày nữa lấy bài poker ra, đánh xì dách, tú lơ khơ cũng không tệ...
...
...
-Tôn lão đầu, người bận rộn như ông đến tìm ta làm gì?
Một túp lều cũ nát ngoài thành, lão giả nằm trên giường nhìn Tôn Lão Đầu đi vào, cười nói.
-Qua kiểm tra ông còn sống hay không.
Tôn lão giả không chút khách khí nói.
-Yên tâm, làm gì thì cũng nhìn thấy ông chết rồi ta mới nhắm mắt được.
Bạn cũ nhiều năm, thường xuyên mở miệng nói đùa, lão giả nằm trên giường cũng không tức giận gì.
Tôn lão giả thả một đống đồ vật trên tay ào trong góc, lập tức có một thiếu niên bưng một bát sứ tới, cung kính nói.
-Mời Tôn gia gia uống nước.
-Ông thu được một đệ tử giỏi
Tôn lão đầu sờ đầu thiếu niên, cười nói.
Nói đến thiếu niên trước mắt, lão giả nằm trên giường cũng cười cười.
Biết sư phụ và Tôn gia gia cần nói chuyện, thiếu niên buông bát sứ, lập tức lui ra ngoài.
Hai vị bạn cũ hàn huyên vài câu, lão giả trên giường nhìn Tôn lão đầu, nói.
-Không nói nhiều, lão già ta không còn sống được mấy năm, nghe nói chỗ các ngươi những ngày qua khách nhân liên tục không ngừng, lão đầu tử bội phục bản sự của ông, cả đời này không cầu ông cái gì, chỉ hy vọng khi ta chết rồi, ông có thể cho đứa nhỏ này một miếng cơm ăn, hài tử còn nhỏ, một người sống không nổi, chỉ cần hắn không chết đói thì tùy ông sai sử.
-Không được, chuyện này không được.
Tôn lão đầu nghe chưa xong đã lắc đầu.
Lão giả kia hiện ra một vẻ tức giận, nói.
-Họ Tôn, thiên phú đứa nhỏ này không tệ, bồi dưỡng thật tốt mấy năm thì có thể kiếm tiền cho ồn, thua thiệt không vốn, chúng ta quen biết cả một đời, ông lại không nguyện ý giúp?
Tôn lão đầu lắc đầu.
-Đừng vội chết, đệ tử của ông vẫn tự ông dạy đi, trước khi ta đến đây đã bảo Tiểu Vân đi mời đại phu, đến lúc đó để đại phu mở dược phường, để đồ nhi của ông qua đó phụ, đoán chừng rất nhanh có thể tốt, đến lúc đó còn có chuyện muốn ngươi hỗ trợ, một thân bản sự lão gia hỏa ông, chết rất đáng tiếc...
Lão giả trên giường nghe xong mờ mịt, Tôn lão đầu nói một đống lớn, hắn ngược càng ngày càng mơ hồ.
-Có lời gì cứ việc nói thẳng!
Đôi mắt đục ngầu của lão trừng lớn nhìn Tôn Lão đầu.
Tôn lão đầu vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói
-Chuyện tốt, chuyện rất tốt...
...
...
Thiếu niên ngồi xổm ngoài cửa dùng một nhánh cây nhỏ đùa mấy con kiến trên mặt đất, giữa mùa đông, ít khi thấy kiến, có thể hôm nay khí trời tốt, vài con kiến bò loạn dưới mái hiên, thiếu niên dùng nhánh cây không ngừng vẽ vòng tròn, nhìn đám kiến đi vòng vòng một lúc thì quay đầu lại liếc mắt vào trong phòng, không biết Tôn gia gia và sư phụ đang nói gì mà cách một hồi lại cười to một trận.
Tôn gia gia giống như rất vui vẻ, sư phụ cũng rất vui vẻ...
Tiểu Vân hôm nay sao không theo Tôn gia gia, còn rủ mấy ngày nữa cùng hắn đi lên núi bắt thỏ.
Trong lòng thiếu niên nghĩ đến những thứ này, ngẩng đầu nhìn phía trước, xa xa nhìn thấy một thiếu niên gần giống như hắn đang bồi tiếp một người khác đi tới bên này.
...
...
-Bát vạn!
Lý Dịch ngồi xếp bằng trên giường ấm áp, lấy một trương bài, ngón cái vuốt ve một hồi lâu, cũng không mò ra đến cùng là quân gì, liếc trộm liếc một chút, lắc đầu ném bài trong tay ra.
Nhìn bài trước mặt, có chút phiền muộn, hôm nay Nữ Thần May Mắn rõ ràng không chiếu cố hắn, dạy Như Nghi các nàng đánh mạt chược như thế nào, chỉ qua vài vòng, mình một lần cũng không có thắng nổi, thua năm lượng bạc.
-Thất vạn.
Sắc mặt Liễu Như Ý còn phiền muộn hơn Lý Dịch, nàng thua mười lượng.
Như Nghi cười đánh ra một trương bài, tướng công làm ra loại đồ vật gọi là mạt chược này rất thú vị, nàng đã thắng năm lượng bạc.
-Cửu văn.
Hai con mắt Tiểu Hoàn ngoặt thành hình trăng khuyết, mười lượng bạc của Nhị tiểu thư trong túi nàng hết.
Đến phiên Lý Dịch ra bài, rõ ràng cảm giác được bắp đùi bị người bóp một cái.
Cúi đầu nhìn, phát hiện Liễu nhị tiểu thư đang thủ thế với hắn.
Một duỗi ra hai ngón tay, tay còn lại dùng ngón trỏ và ngón cái làm ra hình tròn.
Muốn mình đánh Nhị Đồng.
Lý Dịch liếc nàng một cái, đánh bài coi trọng công bình, nàng lại muốn gian lận...
Bất quá ngẫm lại, nếu Liễu nhị tiểu thư thua nữa, sợ rằng có người sẽ gặp nạn, vì sự hài hòa của gia đình, hòa bình của thế giới, chỉ có thể bất đắc dĩ đánh ra một trương Nhị Đồng.
-Ăn!
Liễu Như Ý không kịp chờ đợi nhặt bài Lý Dịch lên, rất hài lòng đối với việc hắn thức thời, có Nhị Đồng này, nàng nắm chắc thêm phần thắng.
Tiểu động tác vừa rồi chắc không thể gạt được tỷ tỷ, nhưng lừa gạt Tiểu Hoàn không có vấn đề, tiểu nha đầu hôm nay vận khí quá tốt, trước tiên cần phải ép nàng một chút.
-Phát tài.
Tiện tay đánh đi ra một trương bài.
Soạt!
Tiểu Hoàn duỗi tay nhỏ trắng nõn, bày bài mình ra, cười đến lộ lúm đồng tiền.
-Thập tam yêu..., cô gia, tiểu thư, ta lại thắng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương